Yêu Đương Không, Để Em Giấu Đồ Ăn Nuôi Anh

Chương 7



Mèo đen đã lên kế hoạch nuôi nhóc mèo này đến khi nhóc có thể tự sinh tồn được mới thôi, dù sao thì đây cũng không phải chuyện quá khó khăn gì. Cậu đã nghĩ ôi trời nuôi một con mèo con thì có khó gì đâu? Bây giờ cứ nhờ mẹ cậu cho nó bú một thời gian, khi nào nó dứt sữa thì mỗi ngày cũng ăn chẳng là bao. Nhưng ai ngờ, một chuyện khác lại xảy ra.

Hai ngày trước, trời mưa liên miên. Mãi tới ngày thứ 3 mới tạnh ráo, sáng sủa hơn.

Buổi sáng đó, khi cậu chuẩn bị ra ngoài thì thấy mèo con có chút khác thường. Cậu cúi đầu muốn đẩy nó đứng dậy nhưng chỉ có một cái chân thò ra cào cào mặt cậu.

"Sao vậy, tối qua ngủ không ngon à?" Mèo đen nghi ngờ hỏi nó nhưng nó không mở mắt nổi, cố lắm mới hé ra một tí nhìn cậu rồi lại nhắm tịt.

Cậu ngậm nó tới chỗ mẹ cậu. Mẹ cậu như thường lệ thò đầu ra sau vài tiếng kêu, thế nhưng mẹ cậu lại không hề mang nó vào mà chỉ ngửi ngửi rồi lui về phía sau vài bước.

"Nó bệnh rồi."

"Bệnh á?" Cậu sửng sốt nhìn mèo con. Vì được cho ăn đầy đủ nên nó đã bắt đầu có chút da thịt hơn trước rồi.

Trong đêm ấy, giữa 4 mèo con, nó lại đứa duy nhất bị mẹ bỏ rơi chắc chắn là vì lý do này. Ngay lúc quyết định nuôi mèo con, cậu lại chưa bao giờ nghĩ qua cái này. Đối với những động vật hoang như cậu mà nói, mầm bệnh chính là một thứ quyết định sống còn, một con trưởng thành cũng có thể bị mấy căn bệnh quật chết chứ huống hồ gì là một con mèo con yếu ớt chứ?

Cậu bước lên nhìn nó. Mèo con đúng là một con mèo rất dính người, vừa cảm giác được cậu tới gần là nhỏ giọng kêu lên rồi cố gắng mở mắt bò tới chỗ cậu. Cậu dừng lại một chút rồi cúi xuống liếm lông nó và kéo nó vào lồng ngực ấm áp của mình.

Mèo đen cậu đây rất muốn trị khỏi bệnh cho nó...

Cảm nhận được sự ngọ nguậy trước ngực mình, cậu thật sự muốn cứu nó sống. Nhưng cậu cũng biết rõ rằng tỉ lệ tử vong của mèo con mắc bệnh là rất cao. Mèo đen vừa trưởng thành đã lần đầu tiên cảm nhận được thế nào là bất lực.

Cậu là một con mèo rất lợi hại. Sau khi trưởng thành, mấy con mèo cậu gặp đều nói như vậy. Nghe nhiều riết rồi cậu cũng cảm thấy mình thật sự lợi hại chứ không phải đùa. Thời điểm xốc nổi nhất, cậu từng chọc từ chó tới mèo, táng vỡ mồm tụi đó, đã vậy còn cố tình giả vờ đi ngang qua chỗ mấy con mèo đang tám chuyện để nghe xem tụi nó nói gì về mình.

Cậu từng cho mình đã vô địch thiên hạ, không gì là không thể. Nhưng hiện tại, nhìn cái thứ nhỏ bé trong ngực này vì đang bị bệnh mà không còn nghịch ngợm nữa, cậu chợt nhận ra mình thật ra chỉ là một con mèo giỏi đánh nhau chứ chẳng biết gì về chữa bệnh cả.



"Bỏ đi, trị không hết đâu."

Một hôm sau khi phát hiện mèo con bị bệnh, đó là những lời cậu nghe con mèo khác khuyên cậu lúc cậu ngậm thảo dược trở về. Trở về rồi, cậu thấy mèo con vì cảm nhận được cậu đã về nên cố gắng đứng lên, nhích từng chút lại chỗ cậu. Nó chắc hẳn đang rất khó chịu rồi.

Mèo hoang về cơ bản đều có khả năng phân biệt các loại thảo dược. Cậu nhai nhai thảo một chút rồi đút cho mèo con. Trong đầu cậu lại bắt đầu suy nghĩ tới những lời nói kia, mèo con bị bệnh đã đau, đã mệt lắm rồi, liệu mình làm thế này có phải là càng làm cho nó phải sống trong dày vò đau khổ hơn hay không.

Nước của thảo dược vừa đắng vừa cay. Cậu nhìn chất lỏng màu xanh đang làm ướt một phần miệng của mèo con, cuối cùng nó chịu không nổi đành phải nghiêng đầu đi chỗ khác. Một lát sau, nó vẫn quay lại nhìn cậu. Thảo dược bị chảy ra ngoài hết một nửa rồi nhưng mèo con vẫn cố gắng hết sức nuốt hết chỗ thuốc còn lại.

Mèo đen đột nhiên nhớ lại lúc cậu mới nhặt được mèo con, cũng nhìn nhỏ như thế này, cũng có bộ dạng yếu ớt thế này nhưng lúc đó cuối cùng nó lại cắn đuôi của mình. Nó thật sự có một ý chí sinh tồn cực kì mạnh mẽ. Cậu cúi đầu liếm sạch khuôn miệng còn dính nước thuốc của nó. Mong muốn lúc cậu nhặt nó về vẫn luôn là hy vọng nó có thể sống thật tốt.

Cậu chạm vào mũi nó: "Nhóc nhất định sẽ sống sót thôi."

...

Cuối cùng thì cậu cũng tìm được một chủ nhân thích hợp cho mèo con. Lúc cô ấy mang nó đi, cậu không yên lòng bỏ đi mà đành lẳng lặng đi theo sau. Sau khi biết được chỗ ở của cô gái đó rồi, cậu vẫn thường xuyên thừa dịp không có ai ở nhà lén vào xem xét tình hình của mèo con.

Bệnh tình của nó sau khi được con người chăm sóc đã khá lên rất nhiều, cậu cũng yên tâm hơn. Nhưng dù biết Ninh Hiểu đối xử rất tốt với mèo con, cậu vẫn cứ không kiềm được mà chạy tới thăm nó.

Vốn dĩ mèo đen cậu đã có thể từ từ buông bỏ chút nhớ thương mèo con sau khi cho nó đi. Thế nhưng, khi mèo con được mang về không bao lâu, bệnh nó còn chưa khỏi thì cô gái đó đã dọn đi nơi khác. Cho nên sau này, nhiều lúc nhàn rỗi cậu cứ mãi suy nghĩ về nhóc mèo con chính tay cậu chăm sóc cũng chính tay cậu cho đi ấy. Cứ thế mỗi lần gặp mọt con mèo con nào khác, cậu lại nhớ đến nhóc ấy và cũng đối xử với những con mèo con ấy dịu dàng hơn một chút.

Sau khi hồi ức kết thúc, mèo đen nhìn lại con mèo ly hoa mập mập trước mặt mà nhất thời có cảm giác hoang mang. Có lẽ vì trận bệnh năm đó mà giờ mèo ly hoa cũng không còn nhớ gì nữa, nó ngây ngô, tò mò nhìn cậu chằm chằm.

Cậu nhìn nó, cảm giác khinh thường sự vô dụng khi mèo ly hoa chẳng bắt nổi một con chuột nào lập tức bay biến. Cậu nghĩ nghĩ, vậy cũng tốt, cứ làm một con mèo vô lo vô nghĩ, không phải chịu cực khổ gì cũng tốt.