Yêu Đương Mới Là Việc Đứng Đắn

Chương 17



Âm thanh của Tống Lẫm tựa như tiếng đàn thiên cổ, trầm thấp mà xa xưa, đến lúc Chu Phóng phản ứng, cô đã bị Tống Lẫm ôm lên.

Nhìn Tống Lẫm nhẹ nhàng vô cùng mà thực hiện được âm mưu, Chu phóng nhịn không được mắng thầm trong lòng, sớm biết như thế này cô sẽ không khống chế cân nặng, không cần giảm cân, nặng một chút mới tốt, mẹ nó tốt nhất nặng tới mức Tống Lẫm ôm không nổi mới tốt.

"Buông ra." Chu Phóng sợ ngã xuống, nắm chặt cổ áo Tống Lẫm, tuy nhiên ánh mắt vẫn hung ác nhìn chằm chằm Tống Lẫm.

Tống Lẫm cười cười, không để ý đến Chu Phóng, cúi người lấy chìa khóa, âm thanh kim loại va chạm vào nhau chói tai đánh thức Chu Phóng.

"Tôi nói, anh buông ra!" lời này vừa nói ra, Chu Phóng đã ôm lấy đầu Tống Lẫm, dùng đầu mình ầm một tiếng đụng vào đầu hắn.

Mọi chuyện quá bất ngờ, Tống Lẫm trở tay không kịp, nới lỏng tay, suýt nữa làm rơi Chu Phóng xuống đất. Sợ Chu Phóng đụng vào tường, Tống Lẫm dùng tay ôm lấy đầu cô, còn lưng của chính mình đụng vào trường, phát ra âm thanh vang dội.

Chu Phóng cuối cùng cũng lấy lại thế chủ động, từ trên người Tống Lẫm giãy giụa đứng lên, trước khi đi còn đem hắn đẩy ra xa.

Kéo lại váy áo cho chỉnh tề, sau đó Chu Phóng lại sửa sang đầu tóc của mình.

Mặc dù trên trán nhói đau, nhưng Chu Phóng vẫn nổ lực duy trì vẻ mặt nhẹ nhàng. Cô hơi nâng cằm lên, dùng ngữ khí khinh thường nói với Tống Lẫm "Tôi nói lăn, thật sự là khiến anh lăn trở về nhà anh."

Lời nói tiêu sái vô cùng, nhưng tự tin lại không nhiều như thế.

Chu Phóng theo bản năng trộm liếc Tống Lẫm một cái.

Đối với những hành động của Chu Phóng, Tống Lẫm đáp lại bằng một nụ cười khiến người ta sởn tóc gáy.

--

Trên trán Tống Lẫm vẫn còn ê ẩm, có thể thấy được người phụ nữ kia đâm không lưu tình chút nào, chẳng lẽ bản thân cô ta không cảm thấy đau sao? Chu Phóng này, tính cách thật không biết từ đâu mà ra, nổi nóng lên thì còn khó khống chế hơn cả mười con ngựa tốt nổi điên.

Cầm lấy một bình nước trong tủ lạnh, ừng ực uống cạn, Tống Lẫm mới cảm thấy bực bội trong lòng vơi đi.

Nhớ lại mười hai năm trước, Tống Lẫm từng gặp qua cô hai lần, chỉ là thời gian đã qua lâu, lần đầu tiên gặp ở khách sạn không thể nào nhớ ra nổi.

Sau đó bởi vì cô quá đặc biệt nên mới nhớ.

Năm 2004, Tống Lẫm mới vừa tốt nghiệp, còn chưa kịp cùng người phụ nữ kia đi nhận hôn thú, cô ta đã chạy theo thằng khác. Ở trong cái trấn nhỏ bằng lổ mũi kia, Tống Lẫm xem như trò cười lừng danh. Đối với đàn ông, có lẽ không có chuyện gì khủng khiếp hơn so với việc bị cắm sừng.

Ở lại thành phố này, thật ra không phải ý muốn của Tống Lẫm, mà là do nữ nhân kia ép mà ra.

Không có chống lưng, gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, xã hội này làm quái gì có thần thoại nhiều như thế? Tống Lẫm là một kẻ bình thường vừa tốt nghiệp không lâu, lại không có nhiều kinh nghiệm, sinh viên nghèo, đâu ra tiền mở nhà xưởng ở thành phố này?

Nơi nơi gặp trắc trở, nơi nơi rướt nhục vào thân, hắn cảm thấy mình sắp từ bỏ.

Giữa tháng năm, thành phố bắt đầu nóng lên, áo sơ mi trên người hắn ướt sũng mồ hôi, dán chặt sau lưng, cả người chật vật như chó nhà có tang. Trả một tệ mua một ly trà sữa ở trong quán nước cạnh trường trung học, xung quanh toàn là học sinh trung học hoạt bát vui vẻ.

Tiệm trà sữa chiếu một tiếc mục gì đó của Hàn Quốc, một cô bé ngồi bên cạnh hắn vừa ăn kem tươi vừa xem tiết mục, từ đầu đến cuối đều rơi nước mắt. Khóc thảm vô cùng, ngay cả Tống Lẫm cũng nhịn không được mà đưa qua một tờ khăn giấy.

Sau lần đó, Tống Lẫm lại gặp được cô bé kia. Lần thứ ba hắn đến tìm công xưởng trang phục của Chu Sinh Niên, tại Chu gia.

Cô bé đó là con gái của Chu Sinh Niên, Chu Sinh Niên gọi cô bé là Chu Phóng.

Hẳn là đã quen với việc có người đến nhà nhờ cậy, Chu Phóng liếc mắt nhìn hắn, dường như không nhớ rõ hắn nữa, dù sao hôm đó hắn cũng tàn tạ như thế.

Khi đó cô còn cột đuôi ngựa, trên mặt vẫn còn non nớt của trẻ con, cô nói với Chu Sinh Niên "Ba, ba giúp vị ca ca này đi, anh ấy thật đẹp trai, nhìn giống người tốt."

Sau đó mặc dù Chu Sinh Niên không có hỗ trợ, nhưng Tống Lẫm vẫn bước qua cửa ải khó khăn, sau đó càng bò càng cau.

Mãi lâu sau đó, Tống Lẫm mới biết ngày đó TV đưa tin là nhóm nhạc HOT sau khi giải tán 3 năm, lần đầu cùng nhau quay lại sân khấu.

Năm đó Chu Phóng vẫn là một cô bé theo đuổi thần tượng đến khóc ròng ròng.

Có quỷ mới biết, những năm qua thời gian đã hành hạ cô như thế nào.

Cô lúc này, cho một khẩu súng liền có thể lên chiến trường.

Nghĩ đến đây, Tống Lẫm nhịn không được cong cong khóe miệng.

--

Sau "Y Kiến Chung Tình", Chu Phóng liền bắt lấy thời cơ, tung ra bộ sưu tập quý sau.

Để có thể xuất xưởng đúng hạn, liên tiếp một tuần không về nhà, mệt mỏi thì ngủ ở văn phòng 2-3 tiếng, cả người đã rã rời không chịu nổi.

Phỏng chừng do quá vất vả, hệ miễn dịch bị giảm xuống, trợ lý bị cảm, không được 2 tiếng thì Chu Phóng bị lây. Cô phải uống thuốc 3 ngày mới giảm bệnh một chút.

Bệnh vừa khỏi, trở lại công ty lại là một lần điên cuồng, cơm trưa cũng không rảnh ăn, cuối cùng là cấp dưới đem hoành thánh cho cô, cô cũng không rảnh lo hình tượng là cái quái gì, vứt cái bao nilon liền ăn luôn trong văn phòng.

Mới vừa nuốt hai cái, cái thứ ba còn chưa kịp đớp đã bị bộ dáng hấp tấp xông vào của giám đốc tiêu thụ dọa cho sững người.

Một cái hoành thánh nóng hỏi cứ như thế từ bên miệng lăng xuống đất, đem theo quả tim của Chu Phóng, mất một lúc lâu Chu Phóng mới hồi hồn. Nhìn sắc mặt trắng bệch của giám đốc tiêu thụ, vẻ mặt hoang mang "Sao vậy? Đột nhiên vọt vào?"

"Chu Tổng, xong rồi, Chu Tổng, lần này thật sự xong đời rồi."

"..."

Chu Phong hơi hoài nghi nhìn mấy thứ bày ra trước mắt cô, lẽ nào cảm nặng đến mức sinh ra ảo giác rồi?

Cầm trên tay tập tuyên truyền bộ sưu tập quý mới của April, thiết kế tinh xảo, chất giấy cũng rất cao cấp, cầm trên tay mà nặng trịch, mùi thơm khác với mùi mực bình thường, hẳn là sử dụng mực nước đặt biệt để in.

Nếu không phải trong hình in mẫu mã giống y hệt như kiểu mẫu mà Chu Phóng đang hối thúc bên xưởng thì Chu Phóng thực sự cảm thấy tập tuyên truyền của công ty Tống Lẫm thực sự đáng giá tham khảo.

Nhà thiết kế của bộ sưu tập quần áo quý mới đang đứng trước mặt Chu Phóng, cúi thấp đầu, hai bàn tay xoắn xít vào nhau, cả người chết lặng, tựa như tất cả mọi chuyện xảy ra đều không liên quan đến hắn.

Chu Phóng thậm chí không biết nên nói gì với hắn bây giờ.

"không định giải thích ư?" Chu Phóng hỏi.

"bây giờ nói cái gì cũng muộn rồi, em không ngờ hắn sẽ gạt em." Nhà thiết kế trẻ tuổi nhìn Chu Phóng, rốt cuộc trên mặt cũng có chút biểu cảm giống người.

Trong mắt hắn tràn đầy vẻ bất cam "Chị không cho em lên tiết mục, lại thúc giục em giao thiết kế đầu tiên. Em không có linh cảm nên mới... Làm sao em biết được hắn đem tác phẩm quý mới của April bán cho em? Chẳng lẽ hắn không biết việc này nghiêm trọng thế nào cơ chứ? Đây rõ ràng là hại em!"

Đối với những lời không biết hối cải của thằng nhóc này, Chu Phóng cảm thấy bất lưc vô cùng.

"Tại sao tôi không cho cậu lên tiếc mục? Không phải quá rõ ràng rồi sao?" Chu Phóng càng nói càng chậm, thanh âm cũng càng ngày càng lạnh "tác phẩm quý mới nộp lên nhiều như thế, tôi chọn cậu là cho cậu cơ hội."

"Chu tổng... lần này là do bên April muốn hại em. Người mua thiết kế nhiều như thế, làm sao đến em lại..."

"Bốp"

Chu Phóng trực tiếp nện tập tuyên truyền vào mặt nhà thiết kế kia.

"Cậu đang sỉ nhục nghề thiết kế" Chu Phóng tức giận đến mức bật cười lạnh lùng, cuối cùng chỉ nói với hắn hai từ "Cút đi!"

Đây là lần đầu tiên Chu Phóng nghiêm túc quan sát cửa nhà mình.

Gạch men hai màu đen trắng lát đan xen trên hành lang, đèn tường khắc hoa phong cách châu Âu, trên đỉnh là ánh đèn hòa với mặt kính màu vàng kim. Tiểu khu xa hoa, một tầng chỉ có hai nhà. So với giá Chu Phóng trả để mua căng nhà này quả thật Chu Phóng được hời. Chính là vì như thế, Chu Phóng lại quên mất chính mình là ai.

Rạng sáng 2 giờ, một chút buồn ngủ Chu Phóng cũng không cảm thấy, vẫn luôn đứng trên hành lang đợi, mãi đến khi người ở đối diện về nhà.

Mùi rươu nồng nặc, vậy mà ánh mắt vẫn thanh tỉnh vô cùng, đó chính là bộ dáng trước giờ của hắn.

Trên tay hắn cầm chìa khóa, lúc nhìn thấy Chu Phóng thì sửng sốt một chút, ngay sau đó xoay người hướng về phía cô.

Bàn tay to lớn làm người ta quyến luyến thật tự nhiên dán lên trán Chu Phóng. Cau mày "sao lại phát sốt rồi?"

Chu Phóng dùng tập tuyên truyền trên tay ngăn Tống Lẫm chạm vào. Đợi cả một đêm, cô cảm thấy cả người có chút bủn rủn mơ hồ, nhưng sự tức giận vẫn khiến cô trụ vững.

Cô giơ lên tập tuyên truyền trong tay, chất vấn Tống Lẫm "Anh cố ý?"

Tống lẫm nhìn thoáng qua đồ vật trong tay Chu Phóng, đôi mắt híp lại.

"Tôi không rảnh như thế."

"Anh dám nói là anh hoàn toàn trong sạch sao?"

Đối mặt với sự chất vấn của Chu Phóng, Tống Lẫm trầm mặc, điều này càng khiến Chu Phóng cảm thấy phẫn nộ vô cùng.

"Công ty sụp đổ, anh thu mua thì có lợi ích gì chứ?"

"Nhà thiết kế của em đi sai đường không phải là anh ép, đúng chứ?" Vẻ mặt của hắn thản nhiên như thế, dường như hắn thực sự không làm gì cả.

"Anh biết rõ hắn đi nhầm đường liền mượn gió bẻ măng chèn ép công ty của tôi." Chu Phóng cười lạnh "Tống Lẫm, anh thực sự đủ đê tiện.

Bất luận Chu Phóng mắng hắn như thế nào, vẻ mặt hắn đều trước sau không gợn sóng. Đôi mắt Tống Lẫm thâm trầm như thế, Chu Phóng nhìn không nổi suy nghĩ của hắn, cô vĩnh viễn đoán không ra lòng của người đàn ông này.

"Con người tôi chính là như thế." Tống Lẫm dừng một chút, thanh âm vẫn bình tĩnh như thế "Chỉ cần muốn, thì nhất định phải đạt được."

"Họ Tống, tôi sẽ không để anh thực hiện được."

"Chu Phóng"

Lúc hắn gọi tên cô, trong giọng nói pha thêm một loại cảm giác triền miên kì lạ làm Chu Phóng một lần lại một lần trầm luân, cho đến khi vạn kiếp bất phục. Chu Phóng lùi về sau hai bước, liền nghe thấy thanh âm của hắn vang lên lần nữa.

"Trong giới làm ăn, không có cha mẹ, không có huynh đệ, càng không có vợ chồng. Người xử trí theo cảm tính sẽ không thành công."

Chu Phóng nghe những lời "ân cần dạy bảo" của Tống Lẫm, nhịn không được cười lạnh.

Chu Phóng hung hăng xé toạc Tập tuyên truyền của April, cuối cùng vứt đống giấy vụn kia vào mặt Tống Lẫm.

"Tống Lẫm, chúng ta chưa xong đâu."

Ngực Chu Phóng không ngừng phập phồng, nghẹn trong ngực đầy lời thô tục, xoay người rời đi.

Vừa mới xoay người, cánh tay đã bị người ta nắm chặt, muốn vùng ra lại bị hắn kéo trở về.

Tay Tống Lẫm gắt gao ôm lây khuôn mặt Chu Phóng, không đợi cô phản ứng đã bá đạo đến mức không cho phép người khác cự tuyệt mà hôn lên môi Chu Phóng.

Bờ môi của hắn lạnh lẽo, lại dùng sức hôn mạnh mẽ vô cùng, mùi rượu trong khoang miệng càng khiến cô choáng váng.

Đầu lưỡi của hắn ở trong thế giới của cô khuấy động nên sóng to gió lớn, cô bị hắn đẩy vào tường, toàn thân mềm nhũn.

Chu Phóng gắt gao nắm lấy đầu tóc của hắn, móng tay sắc nhọn bấu chặt vào da đầu hắn, nhất định rất đau nhưng hắn vẫn thờ ơ.

Hai người dường như không phải đang hôn môi mà là đang trên đấu trường. Chu Phóng dùng sức cắn vào đầu lưỡi Tống Lẫm, hắn bị đau mới chịu buông cô ra.

Chu Phóng dùng hết sức lực toàn thân trừng mắt nhìn hắn, mà hắn đưa tay lau vết máu trên khóe miệng, không chớp mắt mà nhìn cô, trong mắt là ánh mắt vừa thị huyết vừa cố chấp, nhất định phải đạt được.

"Tống Lẫm tôi không thích bị cự tuyệt, mặc kệ là làm ăn hay là phụ nữ."

---

Diệp Diệp: Do một số trục trặc nên mình đã nhầm họ của nữ chính. Xin phép đính chính nữ chính họ Châu, tên đúng là Châu Phóng. Từ chương sau mình xin phép sửa lại cho đúng ạ. Mấy chương trước mình sẽ sửa sau khi rảnh. Thành thật xin lỗi vì sai lầm này.