Khi Hạ Nặc tỉnh lại thì trước mắt là một mảnh tối đen, phản ứng đầu tiên của cậu chính là: Trời còn chưa sáng, lại ngủ tiếp thôi.
Nhưng mà nhắm mắt rồi vẫn không cảm giác được chút buồn ngủ nào, cậu mở to hai mắt ngây người một hồi lâu mới nhớ tới nơi này không phải nhà của cậu. Hiện tại cậu còn đang ở trong thế giới trò chơi.
"Anh Khám Thâm!"
Không cảm nhận được khí tức quen thuộc ở chung quanh, Hạ Nặc ngồi dậy mở bảng điều khiển trò chơi ra, sau đó đã bị điểm trò chơi phía trên dọa sợ.
Tôi không phải là đang mơ đó chứ!?
Hạ Nặc không dám tin mà đếm lại một lần nữa, một, hai, ba, bốn...năm! Đúng là năm chữ số!
Cậu nhìn thoáng qua mức độ hoàn thành nhiệm vụ, nhiệm vụ chi nhánh thăm dò trang viên đã hoàn thành 45%. Sau khi nhận tất cả phần thưởng cậu đã có 2250 điểm trò chơi, ngày hôm qua đổi góc nhìn động trong hai giờ, tiêu hết 600 điểm. Cho nên hiện tại cậu hẳn là còn lại 1650 điểm mới đúng.
Vậy thì 10.000 điểm còn lại đến từ đâu?
Nếu Trương Mạn ở chỗ này, hắn sẽ nói cho cậu biết trong trò chơi kỳ thật còn tồn tại một ít nhiệm vụ ẩn. Tham dự sự kiện đặc thù là có thể kích hoạt, nhưng khi kích hoạt cũng không nhận được gợi ý, người chơi cũng không biết làm thế nào mới có thể hoàn thành. Thậm chí có người ngay cả mình kích hoạt nhiệm vụ ẩn cũng không biết, hồ đồ liền làm xong nhiệm vụ.
Đương nhiên, ví dụ như vậy thật sự là khó có thể thành hiện thực, phần lớn là bởi vì không biết nó tồn tại bất tri bất giác liền đem nhiệm vụ ẩn bỏ lỡ. Cũng bởi vì tìm thấy nhiệm vụ ẩn và hoàn thành nó rất khó khăn, cho nên phần thưởng cũng phi thường phong phú.
Ngay từ đầu Trương Mạn cũng không biết có nhiệm vụ ẩn tồn tại, hệ thống căn bản không chủ động nhắc tới với người chơi. Mãi cho đến một ngày, hắn đã rất may mắn hoàn thành một nhiệm vụ ẩn. Lúc hỏi hệ thống, hắn biết được sự tồn tại của nó.
Hạ Nặc không có bất kỳ ai để có thể hỏi, nhưng cậu phát hiện ra rằng có một dấu cộng nhỏ phía sau con số 11.650, sau khi ấn mở nó hiển thị nội dung sau:
[Thưởng thức vở opera Nhà hát opera màu máu:+2000... Giết tội nhân: +3000... Đạt được sinh mệnh lực: +5000...] Hạ Nặc đọc kỹ từng câu từng chữ.
Nhìn thấy những điểm này, Hạ Nặc lập tức nhớ tới những chuyện xảy ra tối hôm qua ở nhà hát opera, không khỏi vỗ vỗ ngực còn có chút sợ hãi.
Lúc ấy cậu còn tưởng rằng mình sắp thất bại trò chơi đến nơi và chuẩn bị rời khỏi. Lúc trước cậu nghe hệ thống nói qua, nếu tử vong trong trò chơi sẽ bị trừ đi một vạn điểm. Nếu như không có nhiều điểm như vậy, thế giới trò chơi tiếp theo cũng không có cách nào bổ sung. Sẽ vĩnh viễn mất đi tư cách người chơi, không thể tham gia trò chơi một lần nào nữa.
Bất quá cậu cuối cùng cũng không có chết, còn đạt được nhiều điểm như vậy. Đây xem như là trong họa có phúc?
Nghĩ tới đây, tâm tình của Hạ Nặc trong nháy mắt tốt lên.
Cậu nhìn mục thị lực 250 điểm/phút, nhịn không được muốn xa xỉ một phen.
Tôi sẽ mua năm... Không, 10 phút! Cậu tự nói với mình như vậy, sau khi ấn nút đổi thì ánh sáng vàng lóe lên trong mắt cậu.
Một giây sau, bóng tối đều biến mất, một gian phòng xa hoa xuất hiện trước mắt cậu.
Dưới thân là một giường tuyết trắng mềm mại, trên mặt đất trải thảm Cashmere nặng nề, vách tường dán giấy màu vàng ấm áp, phía trên treo một bức tranh phong cảnh cùng với rất nhiều đèn tường thủy tinh. Trên bàn cạnh giường ngủ đặt một chiếc đồng hồ nhỏ gọn, kim đồng hồ đã chỉ về số mười.
Bây giờ là mười giờ?
Hạ Nặc chỉ nhớ tối hôm qua mình thật sự quá mệt mỏi, ký ức cuối cùng chính là cậu ngã vào người Khám Thâm... Cho nên là Khám Thâm đã mang cậu tới nơi này? Vậy thì bây giờ anh ấy đã đi đâu? Và đây là chỗ nào?
Hạ Nặc đi xuống giường, kéo rèm cửa sổ ra và không khỏi vì cảnh tượng trước mắt nhìn thấy mà kinh hô một tiếng.
"Thật đẹp a!"
Từ nơi này có thể nhìn xuống hơn phân nửa trang viên, Hạ Nặc nhìn thấy một hoa viên khổng lồ cách đó không xa. Những bông hoa xinh đẹp cùng với những viên gạch đá trên mặt đất tạo thành một đồ án xinh đẹp như một tấm thảm được thêu tinh xảo. Hướng về phía trước hoa viên chính là một pho tượng nữ thần khổng lồ. Nữ thần cúi đầu mỉm cười, vẻ mặt ôn nhu lại bi thương, nước trong suốt từ miệng bình nhỏ trong tay nàng chảy ra, cùng mấy đài phun nước nhỏ bên chân tượng hội tụ về cùng một chỗ. Tạo thành một hồ nước hoa lệ, xuyên qua sườn núi màu xanh biếc, chảy về phía nơi mắt không thể thấy được nữa.
Tuy rằng thời tiết vẫn âm u, không có ánh mặt trời gì nhưng cảnh đẹp trước mắt vẫn không vì thế mà nhạt nhòa. Ngược lại càng tăng thêm vẻ đẹp mềm mại, khiêm tốn.
Hạ Nặc đột nhiên thấy rất đáng tiếc khi mình không mang theo điện thoại di động, trò chơi cũng không phát triển ra chức năng ảnh chụp màn hình. Nếu không cậu nhất định sẽ đem cảnh đẹp trước mắt chụp lại làm kỷ niệm.
Nếu như Khám Thâm ở chỗ này thì tốt rồi, Hạ Nặc cũng rất muốn cùng hắn thưởng thức cảnh sắc xinh đẹp như này.
Nhưng Khám Thâm rốt cuộc đã đi đâu?
Khó có khi cậu nhịn đau đổi lấy thị lực trong mười phút, cậu còn rất muốn nhìn xem Khám Thâm rốt cuộc trông như thế nào đây!
Trong suy nghĩ của cậu, tuổi của Khám Thâm khoảng hai mươi bảy, hai tám tuổi, so với anh trai cậu thì bằng nhau. Dáng người cao lớn —— đây là thứ cậu tự mình tiếp xúc qua và chứng minh được. Về diện mạo...cái này thật sự không dễ tưởng tượng, nhưng giọng nói của hắn dễ nghe như vậy, hẳn là sẽ không rất xấu xí chứ?
Cậu nghĩ như vậy và định rời khỏi phòng để tìm hắn. Trong nháy mắt mở cửa, dư quang khóe mắt của cậu giống như đã nhìn thấy thứ gì đó lóe lên chút tia sáng.
Cái gì vậy?
Hạ Nặc nhịn không được đi tới, phát hiện thứ vừa rồi lóe sáng chính là một khung ảnh bị úp xuống. Vốn là được đặt ở trên tủ đầu giường nhưng bị đồng hồ chặn lại hơn phân nửa, lại là gỗ cùng màu với tủ, nhìn qua một chút cũng không bắt mắt. Cho nên ngay từ đầu cậu mới xem nhẹ nó.
Hạ Nặc lật khung ảnh và để lộ một bức ảnh gia đình. Nếu cậu nhìn thấy tấm ảnh trong đồng hồ trên ngực của Khám Thâm, cậu sẽ phát hiện ra hai bức ảnh này giống hệt nhau.
Người đàn ông bên trái trong bức ảnh là chồng, anh ta có mái tóc màu vàng sẫm, đôi mắt xanh và nụ cười rực rỡ. Người phụ nữ bên phải là vợ, cô ấy có tóc đen mắt đen với khuôn mặt đẹp, mặc dù cũng mỉm cười nhưng bên trong nụ cười đó lại ẩn một nỗi u sầu kéo dài. Đứa nhỏ đứng ở giữa đại khái là năm sáu tuổi, tóc đen mắt xanh, bộ dạng có thể nói là kết hợp tất cả ưu điểm của bố mẹ lại. Mặt mũi tinh xảo, còn mang theo nét mập mạp đáng yêu, hết lần này tới lần khác diện ra vẻ mặt nghiêm túc nhưng chỉ tiếc đặt ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu này lại có tác dụng ngược lại. Làm cho người ta rất muốn nhéo nhéo khuôn mặt mập mạp của nó.
Hạ Nặc nhịn không được nở nụ cười, chọc chọc vào vị trí khuôn mặt của cậu bé trên ảnh, bất quá rất nhanh cậu liền ý thức được đây có thể là một đạo cụ hoặc là một manh mối liền nói một câu "Xin lỗi". Sau đó nhẹ nhàng mở khung ảnh ra.
Sau khi mở khung ảnh, bên trong có một tờ giấy trắng đầy chữ rơi ra. Thay vì vội vàng mở nó, Hạ Nặc lật bức ảnh lại và thấy mặt sau của bức ảnh có dòng chữ: Gia đình Rolle chụp vào năm 1985.
Đứa bé trên đó chính là bé Rolle
Năm 1985... Ngày hiển thị trên đồng hồ là ngày 16 tháng 7 năm 2005. Cho nên hiện tại bé Rolle hẳn là khoảng hai mươi sáu tuổi...
Hạ Nặc không thể không bắt đầu tính toán tuổi của cậu bé trong bức ảnh.
Phòng này có phải là phòng của Rolle không? Cậu không khỏi suy đoán, lại lập tức lại phủ định nó. Đây phải là một căn phòng của phụ nữ, từ một số chi tiết của vật trang trí có thể nhìn ra. Thay vì nói đây là phòng của bé Rolle, không bằng nói là phòng của người mẹ càng khiến người ta tin hơn.
Hạ Nặc mở tờ giấy ra một lần nữa và đọc nó.
"Tôi đã phát hiện ra một bí mật." Đầu trên cùng của tờ giấy được viết như vậy...
"Tôi đã tìm thấy một bí mật."
Hơn mười năm trước, người phụ nữ trong bức ảnh nằm trên bàn và viết những lời đầu tiên. Bởi vì sợ bị phát hiện, nàng cũng không dám bật đèn, chỉ có thể thắp một ngọn nến. Ánh nến lờ mờ chiếu sáng khuôn mặt tiều tụy của nàng.
"Cha tôi..." Viết tới đây, nét bút của nàng ngừng lại, hoặc là không biết có nên xưng hô với người đàn ông kia như vậy hay không hoặc là vì nội dung mình sắp viết ra mà cảm thấy thống khổ khó chịu, "... Đó là một kẻ giết người."
Nàng chật vật: "Hắn đã sát hại ba chồng của tôi, tuyên bố với bên ngoài rằng ông ấy đã chết bất đắc kỳ tử và công khai chiếm đoạt tài sản của ông, trở thành chủ sở hữu trang viên này... Trong nhiều năm rồi, tội ác này vẫn chưa được phát hiện!"
Lúc trước nàng vẫn cho rằng cha là vì phản đối nàng cùng Rolle ở với nhau, là bởi vì ông ta chướng mắt thân phận của Rolle, lại bởi vì bọn họ giấu ông và có con cho nên mới tức giận như thế.
Ai ngờ biết được chân tướng lại tàn khốc như thế, cha nàng lại là một kẻ giết người. Chồng của nàng bởi vì tội ác của cha nàng mà từ một đại thiếu gia cao cao tại thượng biến thành con rể. Thân là con gái của tội nhân nàng lại cùng nạn nhân năm đó kết hôn sinh con... Thật là hoang đường và buồn cười!
Nàng biết cha khẳng định đã sớm biết được thân phận của Rolle nên mới có thể không tiếc bất cứ giá nào cũng muốn bắt bọn họ trở về. Có lẽ ông ta cũng cảm thấy chột dạ? Nhìn thấy Rolle trông giống cha mình, liệu anh ta có lo lắng rằng mọi chuyện sẽ bị bại lộ không?
Kể từ khi bị bắt, nàng đã bị nhốt trong căn phòng này, cho dù có van xin khóc lóc thế nào thì cha nàng cũng không cho phép nàng gặp chồng con. Thậm chí nàng còn có một ý nghĩ khủng khiếp: Họ còn sống trên đời này sao? Chẳng lẽ... Không được, cha không thể tàn nhẫn như vậy, dù sao thì Thâm Thâm cũng kế thừa huyết thống của hắn, vậy nên không thể tấn công thằng bé...
Nàng nhắm mắt tuyệt vọng, con trai nàng mới năm tuổi, còn nhỏ như vậy nhưng nàng lại không thể ở bên cạnh nó, thậm chí còn không biết nó có còn sống hay không...
Hạ Nặc đứng sang một bên, nhìn cảnh tượng này dưới góc nhìn của một bên thứ ba. Người phụ nữ trước mặt đang nằm trên bàn, thân thể không ngừng run rẩy. Cô ấy kêu lên thảm thiết. Cậu gần như quên mất rằng hình ảnh của cô hiện tại chỉ là một ảo ảnh và muốn bước tới để an ủi.
Nhưng cậu chưa kịp bước tới thì cảnh tượng trước mắt đã tan biến như bong bóng. Tất cả những gì còn lại trên tay cậu là tờ giấy bạc đẫm nước mắt.
Hạ Nặc không ngờ rằng, cả gia đình ba người trông vô cùng hạnh phúc trong bức ảnh này lại ẩn chứa một câu chuyện đau buồn đến vậy.
Có thể đã bị cảm xúc của người phụ nữ lây nhiễm, mũi của Hạ Nặc bắt đầu xót và cậu sắp rơi nước mắt.
Cậu cũng đang nghĩ về câu hỏi giống như của người phụ nữ: Hai mươi năm sau, đứa trẻ dễ thương trong bức ảnh ấy có còn sống không?
Cậu nhớ rằng Khám Thâm đã từng nói rằng Lý Tra Lý là con người duy nhất trong trang viên, vì vậy...
Không, không! Có lẽ cậu bé Rolle đã trốn thoát từ lâu rồi! Không thể nghĩ mọi thứ trở nên tồi tệ như vậy!
"Tại sao ngươi lại khóc?"
Mười phút đã trôi qua, bóng tối trở lại trong mắt Hạ Nặc, vì đắm chìm trong cảm xúc nên cậu không nhận ra rằng Khám Thâm đã đẩy cửa bước vào.
Ngay khi cậu định trả lời thì một thứ gì đó mềm mại được ném vào vòng tay cậu.