Sâu trong mê cung rung chuyển dữ dội. Giống như một con quái thú đang ngủ say mà bây giờ lại bị đánh thức khiến nó tức giận gầm lên một tiếng chói tai.
Nhưng kỳ lạ là hầu như tất cả mọi người đều không hay biết gì, ngay cả những người chơi trong mê cung cũng không có chút cảm giác nào.
Chỉ có một số quái vật cấp cao và các quái vật khác ngẩng đầu nhìn vào khoảng không với vẻ mặt phức tạp.
Địch Linh vẫn còn đầy tự hào khi bước vào điểm dịch chuyển.
Cho đến giờ thì kế hoạch của cô đã thành công hoàn toàn, không chỉ thu hoạch được một lượng bảo vật và tinh thạch đủ để cô phung phí trong một thời gian dài, mà còn hố được một người mình ghét. Nghĩ như vậy, cô không thể không hả hê.
Điểm dịch chuyển này là điểm một chiều, không rõ đích đến. Nhưng trước đó Địch Linh cũng có mơ hồ nghe được một ít tin tức.
Căn phòng bí mật này đã tồn tại ngay khi lâu đài được xây dựng, nó không chỉ được sử dụng làm phòng chứa bảo vật mà còn là nơi ẩn náu trong trường hợp bất khả kháng.
Một khi có chuyện lớn xảy ra đe dọa đến tính mạng của chủ lâu đài, chủ lâu đài có thể trốn thoát qua căn phòng bí mật.
Từ đó Địch Linh suy luận rằng điểm dịch chuyển trong căn phòng bí mật này không được phép dẫn tới bất kỳ nơi nguy hiểm nào. Để tránh bị truy đuổi, cô đã quyết định sử dụng nó để chạy trốn và sẽ không ở lại đó nữa.
Cô đã lên kế hoạch cho lối thoát của mình trước khi biết đến sự tồn tại của căn phòng bí mật. Giờ chỉ còn việc làm theo kế hoạch thôi.
Tuy nhiên Địch Linh không ngờ rằng sau khi ánh sáng trắng của điểm dịch chuyển tan đi, nơi đến lại là một nơi cực kỳ xa lạ.
Điểm đến của điểm dịch chuyển hơi lơ lửng cách mặt đất khoảng mười centimet, bởi vì chỉ có thể sử dụng một lần nên sau khi nó hoàn thành nhiệm vụ liền biến mất.
Điểm dịch chuyển vừa biến mất, Địch Linh liền ngã xuống đất, sau đó cô nghe thấy một tiếng "cạch", rồi hình như có vài tia nước vừa bắn vào giày.
Cô cảm thấy hơi kỳ quái, rơi vào vũng nước rồi sao?
Trong không gian này có lẽ đang là ban đêm, xung quanh tối đen như mực, trên bầu trời không có bất kỳ vật thể phát sáng như sao hay mặt trăng, điều này rất không thân thiện với những chủng tộc không thể nhìn rõ vào ban đêm.
Hơn nữa không cần cảm nhận thật kỹ mà vẫn có thể nhận ra trong không khí có một loại cảm giác ẩm ướt, còn có một mùi vị kỳ quái, Địch Linh cảm giác rất quen thuộc với mùi vị nhưng nhất thời lại không nhớ ra được.
Trời ẩm quá, ở đây có nhiều nước à? Cô đoán vậy.
Nhưng khi nghĩ đến giống loài của Nữ công tước, cô cũng không ngạc nhiên: Chẳng phải người cá bẩm sinh thích nước sao? Việc đặt điểm dịch chuyển ở một nơi như vậy cũng là điều dễ hiểu.
Ưu tiên hàng đầu là tìm cách rời khỏi đây càng sớm càng tốt để tránh bị phát hiện.
Với suy nghĩ này trong đầu cô tiến lên một bước, sau đó bị thứ gì giật mạnh suýt ngã xuống đất.
“Cái đệt?!” Địch Linh tức giận đá nó một cái, sau đó nghe thấy tiếng nó lăn đi.
Cô giơ chiếc đèn dầu đang cầm trong tay lên muốn xem nó là gì. Để rồi vô số ngày đêm sau đó, cô luôn hối hận về hành động ngu ngốc của mình.
“Aaaaaaa—!!!” Tiếng hét chói tai của người phụ nữ vang vọng trong không gian.
Chiếc đèn dầu rơi xuống đất, chẳng mấy chốc đã bị đống máu trên mặt đất nhuộm đỏ.
Đúng, là máu.
Lớp chất lỏng nông trên mặt đất hoàn toàn không phải là vũng nước như Địch LInh nghĩ, nó là một lớp máu dày dường như vô tận bao phủ toàn bộ mặt đất của không gian.
Thứ suýt làm cô vấp ngã là một chiếc xương sườn khổng lồ của một sinh vật vô danh.
Điều gì trên trái đất có thể khiến máu chảy nhiều đến vậy?! Địch Linh kinh hãi.
Sau đó cô mới muộn màng nhận ra rằng mùi hương mà ban đầu cô tưởng là quen thuộc hóa ra lại là mùi máu nồng nặc!
Chính xác thì cái gì đang xảy ra vậy?! Điểm dịch chuyển đã đưa cô đến nơi nào thế này?!
Cô túm tóc, tim đập loạn xạ, một cảm giác nguy hiểm khó tả ập đến.
Không cần ai nhắc nhở cô vẫn biết rằng nơi này cực kỳ bất thường.
Nhưng vào lúc này, khi bị tiếng hét vừa rồi của cô làm phiền, vô số đôi mắt đột ngột sáng lên trong bóng tối...
"Cậu không sao chứ?" Người cá nhìn thiếu niên trong vòng tay mình một lượt từ trên xuống, thậm chí còn động tay để xác nhận cậu có an toàn không.
Hạ Nặc vô thức muốn tránh khỏi bàn tay đang đưa ra của người cá, nhưng khi nhìn vào đôi mắt tràn đầy lo lắng kia, cuối cùng cậu cũng ngừng hành động vô thức.
Cậu lắc đầu: “Không sao đâu, tôi không bị thương.”
Tuy không ngờ Địch Linh lại làm như vậy, nhưng khi rơi xuống nước cậu vẫn kịp cố gắng điều chỉnh tư thế, ôm lấy cơ thể mình và nín thở để bản thân đỡ bị sặc nước.
Hơn nữa thì gần như chỉ trong chớp mắt, người cá đã trở lại hình dạng ban đầu rồi ôm lấy cậu nên cậu không hề bị thương chút nào.
Hiện tại hầu như không có vấn đề gì ngoại trừ váy sau khi thấm nước hơi nặng và dính vào người, cảm giác khá khó chịu.
À không. Còn một vấn đề.
Vẻ mặt Hạ Nặc có chút quái dị, cậu không khỏi đá đá chân để xác nhận sự thật:“…Giày của tôi rơi xuống nước rồi.”
Vốn dĩ giày cao gót có kích thước lớn hơn chân cậu. Cộng với sức nổi của nước khiến cả hai chiếc giày đều tách khỏi chân cậu và trôi đi.
Nhìn thấy vẻ mặt do dự của thiếu niên vừa rồi, người cá còn tưởng rằng cậu cảm thấy có gì đó không ổn nên đã rất lo lắng, nhưng khi nghe như vậy hắn liền thở phào nhẹ nhõm.
"Chỉ là một đôi giày mà thôi." Người cá vòng cánh tay qua ngang eo thiếu niên, hai thân thể dán sát vào nhau, nhiệt độ cơ thể của thiếu niên xuyên qua quần áo ướt đẫm, là nhiệt độ khiến người ta yên tâm.
Trái tim người cá vốn đang đập loạn xạ kể từ khi nhìn thấy cậu rơi xuống nước cuối cùng cũng dần ổn định, nhưng nỗi sợ sẽ mất đi thiếu niên lúc đó vẫn còn đọng lại trong tâm trí khiến hắn khó có thể thực sự bình tĩnh lại.
“Là lỗi của tôi đã không bảo vệ được cậu.” Thanh âm người cá có chút khàn khàn.
Đúng là do hắn quá kiêu ngạo, không nên mất cảnh giác chỉ vì người phụ nữ đó yếu như một con kiến.
"Sao anh lại xin lỗi?" Hạ Nặc có chút nghi hoặc nhìn hắn, không hiểu vì sao người cá lại tự trách như vậy, "Tôi thật sự không sao, chỉ bị rơi xuống nước thôi, hoàn toàn không phải lỗi của anh. Tôi không sao đâu mà. Vẫn là cảm ơn anh đã cứu tôi!"
Bởi vì người cá kịp thời cứu cậu, nên Hạ Nặc hoàn toàn không bị tổn hại gì. Cậu cũng không hề sợ hãi chút nào, vì có người cá ở bên cạnh nên cậu không lo sẽ có chuyện gì xảy ra với mình.
Nên việc rơi xuống nước lần này đối với Hạ Nặc không phải là vấn đề gì to tát, cậu không thể hiểu được phản ứng có phần hung bạo của người cá.
“Không, cậu không hiểu…” Ánh mắt người cá nặng trĩu, “Nếu tôi phản ứng kịp thời thì cậu đã không rơi xuống nước.”
Nhưng vào lúc đó, một cảm giác hoàn toàn xa lạ ập đến trong lòng hắn. Nó dường như cộng hưởng với một số ký ức không tồn tại, hoặc không thuộc về “hắn”, dù ở rất gần nhưng hắn lại có ảo giác rằng mình sắp sửa đánh mất cậu.
Trái tim của con quái vật cảm thấy đau đớn tột độ, và khi nó tỉnh lại thì thiếu niên đã đang rơi xuống nước.
"Hừm..." Hạ Nặc suy nghĩ, nhìn đôi mắt đờ đẫn hiếm thấy của người cá, cậu làm một động tác không ngờ tới - cậu ấn người cá vào lòng mình, sau đó bắt đầu vuốt tóc hắn.
“Không sao đâu.” Cậu cố ý nói chậm lại, giọng nói nghe cực kỳ mềm mại, “Cũng không phải đang mùa đông, coi như là tắm nước lạnh cho mát thôi.”
Người cá rất ngoan ngoãn để Hạ Nặc chạm vào mình, nhìn vào vây tai dị thường của người cá làm Hạ Nặc không khỏi có cảm giác như đang vuốt ve một loại thú quý hiếm nào đó.
Đầu của con quái vật áp sát vào lồng ngực thiếu niên, bên tai là nhịp đập mạnh mẽ của trái tim đó làm hắn có chút say mê lắng nghe âm thanh tượng trưng cho sự sống này, rồi vô thức cọ má mình vào đó - chỉ là một cử chỉ nhỏ, hiện tại nó có thể được bỏ qua vô điều kiện.
"Nhưng đáng tiếc cô ta đã chạy thoát." Hạ Nặc nhìn về phía điểm dịch chuyển đã biến mất, có chút tiếc nuối nói.
Cậu không phải thánh mẫu sẽ tha thứ cho bất kỳ ai sau khi người đó đã hại cậu, mà là loại người sẵn sàng tìm tới đối phương để trả thù. Nhưng đối phương lại chạy quá nhanh khiến Hạ Nặc cảm thấy hơi chán.
“Không thể chạy.” Người cá đang giả vờ ngoan ngoãn trong lòng thiếu niên đột nhiên nói, có chút lạnh lùng: “Nơi mà điểm dịch chuyển dẫn tới chính là Cõi hư vô.”
“Cõi hư vô?” Hạ Nặc có chút bối rối.
"Đó là nơi để quỷ dữ lưu đày tội nhân." Người cá khẽ mỉm cười, nhưng trong mắt không hề có chút cảm xúc nào, "Nơi đó không có thức ăn, thời gian cũng không chảy, chỉ có vô vàn quái vật đang sinh sống. Chúng chém giết nhau mọi lúc. Sau khi chết thì sẽ sống lại ngay lập tức, không bao giờ có thể thoát khỏi vòng tuần hoàn này.”
“Nếu kẻ yếu đến đó có lẽ sẽ chỉ bị săn đuổi.” Mà Địch Linh hiển nhiên không phải là kẻ mạnh.
"Cô ta chắc hẳn là đã bị giết vô số lần rồi nhỉ?" Người cá thản nhiên nói, "Nhưng cô ta sẽ không giải thoát nổi. Cứ bị giết chết rồi sống lại hết lần này đến lần khác, chỉ có thể vĩnh viễn chìm vào nỗi đau đớn và tuyệt vọng này.”
Đây là cái giá phải trả khi ngươi dám xúc phạm đến quái vật.
Ở một không gian xa xôi khác, tiếng rên rỉ tuyệt vọng của cô gái vang lên rõ ràng. Nhưng chẳng bao lâu nữa cô thậm chí sẽ không còn sức để khóc.
Hạ Nặc: "..."
Cảm giác được bàn tay thiếu niên đột nhiên dừng lại, người cá ngẩng đầu lên: Sao, cậu cảm thấy như vậy rất tàn nhẫn à?"
Hắn nhịn không được mà vòng tay ôm chặt thắt lưng thiếu niên hơn…
Người cá nhận ra rằng những lời mình vừa nói thực sự đã bộc lộ ra sự tàn ác nào đó. Nếu thiếu niên vì điều này mà cảm thấy sợ hãi...
Hạ Nặc nhận ra người cá đã hiểu lầm ý mình, vội vàng lắc đầu với vẻ mặt kỳ quái: "Không phải..."
Cậu không hề có thiện cảm với người muốn giết mình. Nếu không có người cá bên cạnh, có lẽ bây giờ cậu đã an tĩnh dưới sông rồi.
Hơn nữa, cô còn chủ động tiến vào điểm dịch chuyển, cô phải gánh chịu hậu quả do mình lựa chọn.
Nên sau khi nghe được số phận của Địch Linh, ngoài một chút cảm giác hụt hẫng thì cậu không còn suy nghĩ gì.
Lý do vừa rồi cậu sững sờ một lúc là vì nhận được lời nhắc từ cái hệ thống bị bỏ xó nào đó:
Người chơi hiện tại đang ở vĩ độ 108. Tiến độ thăm dò: 0,0015‰
Nếu một sự kiện đặc biệt được phát hiện, người chơi có thể quyết định có nên điều tra hay không.
Thanh tiến trình được thêm vào một chút và cùng lúc xuất hiện một sự kiện đặc biệt.
Hạ Nặc hơi bối rối: lâu đài không phải được coi là một không gian độc lập với mê cung sao? Tại sao cậu lại nhận được lời nhắc này? Hay... căn phòng bí mật này đã thoát ra khỏi phạm vi lâu đài và nằm trong mê cung?
Không không không, thời điểm cậu đi vào căn phòng bí mật thì không hề nhận được nhắc nhở của hệ thống. Nói chính xác hơn thì là do con sông này mới tồn tại trong mê cung nhỉ?
Người cá nhìn thiếu niên cứ ngập ngừng mãi, rồi lại đưa ra một yêu cầu kỳ lạ: "Chúng ta khoan hãy lên bờ được không?"
Lúc này người cá đang định ôm thiếu niên bởi vào bờ, sau khi nghe vậy thì dừng hành động của mình lại.