Yêu Đương Với Ảnh Đế Pháo Hôi Nổi Đình Đám

Chương 68



Ánh mặt trời chiếu vào mi mắt, lông mi Lộ Nhâm khẽ run, cậu mở mắt.

Mơ mơ màng màng, không để ý liền bị ánh nắng gay gắt chiếu vào mắt, Lộ Nhâm bỗng kêu lên một tiếng.

"...Mập ơi, kéo rèm cửa đi," Lộ Nhâm vội vàng dùng cánh tay chặn lại, nói năng không rõ ràng: "Mới mấy giờ..."

Một giọng nói trầm thấp vang lên bên cạnh.

“Mười một giờ bốn mươi bảy.”

Mười một giờ bốn mươi bảy… Đấy còn chưa mười hai giờ.

Dù sao thì hôm nay cậu cũng không phải quay. Lộ Nhâm kéo chăn lên cao, vùi vào trong gối, lẩm bẩm nói: "Tớ ngủ tiếp một..."

Còn chưa nói xong từ “một chút”.

Lộ Nhâm đột nhiên dừng lại, im lặng.

...Giọng nói này hình như nghe ở đâu rồi?

Chăn trên người trắng sạch mềm mại, áp sát vào da cũng không có cảm giác khó chịu, không biết gối là loại nhung gì nhưng lại tỏa ra mùi thơm, không cần nói cũng biết đây không phải là cái giường cứng đờ ở ký túc xá...

Lộ Nhâm mở mắt ra.

Lại cúi đầu cuống.

Lộ Nhâm, "...?!"

Khách sạn

Đàn ông lạ.

Bản thân còn không mặc gì...?!

Lộ Nhâm thầm chửi một tiếng, da mặt lập tức đỏ lên, cậu nào dám ngủ tiếp, vội vàng ngồi dậy.

Lộ Nhâm kéo chăn che người, chưa định thần lại mà nhìn sang bên cạnh, giây sau liền nhìn thấy...

Một người đàn ông lạ mặt đang ngả lưng vào đầu giường.

Ánh mặt trời chiếu xuyên qua lớp kính sạch sẽ, chiếu lên cạnh người một màu vàng nhạt.

Quay lưng về phía ánh sáng, trên người người đàn ông có một cảm giác uy hiếp khó nói, rõ ràng đều đang ngồi nhưng mà khi nhìn vào đôi mắt sâu xa kia, Lộ Nhâm bỗng chốc cảm giác như bản thân chỉ là chú kiến bé nhỏ đang bị nhìn bằng nửa con mắt.

Lộ Nhâm nuốt nước bọt, vô ý kéo chăn lên cao hơn một chút, “Anh… anh là…?”

Đang nói, hai mắt bất giác bị tay của người đàn ông thu hút..

Lộ Nhâm hơi mê tay.

Người đàn ông này không chỉ vô cùng đẹp trai mà đến tay cũng đẹp cực kỳ... Xương tay rõ ràng, trắng trẻo sạch sẽ, ngón tay đẹp như búp măng, thong thả ung dung đùa nghịch chiếc máy quay trong tay, động tác vừa ngầu vừa quyến rũ... Chờ một chút.

...Máy quay???

Đây là cái gì vậy?

...Chẳng lẽ gặp được tên lừa tình trong truyền thuyết? Cái quái gì vậy? !

Đầu óc Lộ Nhâm rối bời, phản ứng đầu tiên là không biết nên gọi 110, hay là nên hỏi người đàn ông này đang nghĩ gì?

Nhưng trong lúc này, những ký ức tràn về như cơn lũ, cơn đau khiến cậu không khỏi ôm đầu.

Ba bốn giây sau, Lộ Nhâm run rẩy ngẩng đầu lên, “Ân… Ân Bắc Lâm?”

Ân Bắc Lâm “Ừ” một tiếng, “Tỉnh rượu rồi?”

Anh quay người lại, cách Lộ Nhâm càng gần hơn.

Giọng điệu của anh nghe như cân nhắc, nhưng đôi mắt phượng lại vô cùng lạnh nhạt.

Lộ Nhâm bị anh nhìn đến mức kinh hãi, mồ hôi ướt đẫm lưng thẳng tắp, gượng cười nói: "Tỉnh, tỉnh rồi..."

Đâu chỉ tỉnh rượu không thôi, bây giờ cậu còn tỉnh đến mức muốn nhảy lầu luôn đây!

Xuyên không tôi cũng đi!

Mặc dù ký ức mơ hồ đứt đoạn, nhưng mà Ân Bắc Lâm không ai khác chính là nam chính của câu chuyện nổi tiếng mà cậu luôn theo dõi, "Hành trình của nam diễn viên xuất sắc nhất".

Ân Bắc Lâm đi theo con đường nam chính toàn năng vạn người mê, muốn tiền có tiền, muốn nhan sắc có nhan sắc.

Lần đầu tiên đóng điện ảnh vai cảnh sát hình sự giàu có, anh đã thoát khỏi bộ phim cực kỳ nát này, diễn vai một cảnh sát hình sự giàu có bỡn cợt với đời một cách vô cùng tinh tế, một bước lên mây...

Không có lý do nào khác, vì anh giàu thật.

Nhân vật đi máy bay riêng vào thành phố rồi ném nhân dân tệ xuống, anh tự đổi thành đô la Mỹ.

Kể từ đó, Ân Bắc Lâm, giống như tác giả vậy, bắt đầu con đường của ảnh đề.

Đương nhiên thiết lập này không phổ biến lắm.

Xét cho cùng, ở thời đại này, ba mươi năm Hà Tây ba mươi năm Hà Đông dân thường gì đó đã lỗi thời rồi, tác giả Đông Phương Chi Trúc lại thích lê thê, tả cảnh tự vả hay mâu thuẫn đều không được quá trẻ con.

Nhưng tại sao câu chuyện này lại nổi tiếng, đó là vì thiết lập nam chính của Đông Phương Chi Trúc!

Nhân vật của Ân Bắc Lâm nổi bật hơn hẳn các nhân vật chính khác!

Dù sao thì "Hành trình của nam diễn viên xuất sắc nhất" cũng là thể loại nhắm vào độc giả nam nên đương nhiên cũng có vô số em gái chị gái xinh đẹp tuyệt trần, nhưng mà khác với các tác phẩm khác cùng thể loại ở chỗ, nam chính Ân Bắc Lâm này hiên ngang vô tình không màng sắc dục.



Nhưng tuy rằng không màng sắc dục, không có phụ nữ thì sao mà sống được trong thể loại truyện này?

Cho nên dù tính cách của Ân Bắc Lâm có lạnh lùng thì vẫn có phụ nữ tình nguyện rơi vào vòng tay của anh.

Nhưng mà đáng tiếc, cho dù tiểu hoa, nữ phụ, nữ chính, thị hậu, nữ diễn viên xuất sắc nhất đều ra sức nhảy vào lòng anh thì nam chính vẫn thờ ơ, như không có cái ấy mà cố gắng trong sự nghiệp nam diễn viên xuất sắc nhất.

Cuối cùng lạnh lùng đi lên sân khấu trao giải trong trước bao ánh mắt của mọi người cùng ánh mắt thầm thương ngưỡng mộ của bao người đẹp.

Đúng là đẳng cấp khác!

Đúng là không thể tin nổi!

Khi lần đầu tiên Lộ Nhâm đọc cuốn sách này, cậu vẫn còn là sinh viên năm nhất, đến khi cậu lên năm ba bắt đầu chạy việc trong đoàn phim, câu chuyện dài dằng dặc này mới từ từ đi đến hồi kết.

Các độc giả đã suy đoán cá cược các vai nữ từ lâu nhưng mà Ân Bắc Lâm thành nam diễn viên xuất sắc nhất rồi, Đông Phương Chi Trúc vẫn mặc kệ, cuối cùng vẫn không cho Ân Bắc Lâm chọn ai làm nữ chính.

Bởi vì Đông Phương Chi Trúc cố ý kéo dài nội dung, phần bình luận đã mắng chửi um trời, bình luận nhiều like nhất là cái này.

"Đông Phương Chi Trúc chính là một tệ thái giám không có cái ấy lại còn gay, giám định hoàn tất."

Sau đó chính là.

"Đông Phương Chi Trúc mà không chọn Lạc Cửu Ca làm nữ chính thì tôi xuyên màn hình làm nổ cúc hoa ông luôn, đợi đấy cho bố!”

Những lời như thế này quá nhiều, có lẽ Đông Phương Chi Trúc cũng hình thành tâm lý phản nghịch, trong truyện cũng viết có người đồn Ân Bắc Lâm không háo nữ sắc, là gay.

Một tuần sau, Lộ Nhâm tự dưng đau đớn nhìn thấy trong chương mới nhất xuất hiện một bia đỡ đạn... Còn cùng họ tên với cậu, không khác nửa chữ.

Tên gay ẻo lả này cùng đoàn phim với Ân Bắc Lâm, có suy nghĩ lệch lạc hạ thuốc Ân Bắc Lâm sau đó cầm máy quay trèo lên giường anh, có ý đồ xấu xa với nam chính...

...Tất nhiên có kết cục Bách Ích thảm.

Tuy Ân Bắc Lâm lạnh lùng thờ ơ nhưng mà dù sao cũng là nam chính nên cách thức trừng trị bia đỡ đạn cũng tàn nhẫn không kém ai.

Nhưng mà để hành hạ fan, Đông Phương Chi Trúc cố ý viết tình tiết mất não đến độ anti còn tức.

Bia đỡ đạn này tên là Lộ Nhâm, cuối cùng khỏa thân bị hạ thuốc vừa bị làm giẻ lau vừa quay hình nói “Ân Bắc Lâm không phải gay! Ân Bắc Lâm không phải gay, tôi sai rồi, tôi thiểu năng, tôi mới là gay, tôi mới là gay!”

Lộ Nhâm, "..."

Thần kinh à!! Ai hiểu được cảm giác nằm không cũng trúng đạn này không hả!!!

Tình tiết này phải nói là độc, độc đến mức phần bình luận chướng khí mịt mù, bao nhiêu người đòi bỏ truyện.

Lộ Nhâm cũng không chịu nổi nữa.

Nhưng do thói quen đu truyện nên cậu vẫn đọc mấy chục chương phía sau.

Ai mà biết không có tệ nhất, chỉ có tệ hơn.

Đông Phương Chi Trúc đạt đến trình độ tệ hại mới, tự dưng cho thêm nhân vật mới, để Ân Bắc Lâm làm hợp đồng hôn nhân với một nhân vật nữ mờ nhạt trong đoàn phim.

Đọc đến đây, Lộ Nhâm thực sự không thể chịu đựng được nữa.

Tuy rằng cậu không cược nữ diễn viên xuất sắc nhất Lạc Cửu Ca mà thích một nhân vật khác là thị hậu Tô Hi dịu dàng nhưng mà hành động này của Đông Phương Chi Trúc cũng khiến cậu bực mình không thôi.

Ai mà biết được cậu xuyên vào truyện này luôn rồi.

Cmn lại còn là bia đỡ đạn kia nữa!

Với lại tình hình bây giờ, Lộ Nhâm nhìn chằm chằm chiếc máy quay mà Ân Bắc Lâm đang nghịch, không kìm được mà run rẩy... Đã hạ thuốc Ân Bắc Lâm rồi sao?

Quay rồi à?

Xong chuyện rồi??

Hai mắt Lộ Nhâm tối sầm, hôm qua chia tay còn bị dừng quay, tương lai đã tối tăm lắm rồi.

Bây giờ đừng nói là tối tăm, đúng là không sống nổi nữa mà đm!

Lúc này có cười gượng cũng không cười nổi nữa rồi, cả người chảy đầy mồ hôi lạnh, không dám động đậy.

Ân Bắc Lâm bình tĩnh lạnh lùng, đẹp trai mà khó đoán y như trong truyện.

Tối qua uống say quá, cậu hoàn toàn không nhớ bản thân đã làm gì.

Với lại, không biết rốt cuộc tối qua là cậu hay nhân vật nữa...

Nếu là nhân vật thì...

Lộ Nhâm càng nghĩ càng tuyệt vọng, mặt cũng dại ra.

...Không phải, bây giờ quỳ còn kịp không?

Ân Bắc Lâm nhìn biểu cảm mất hồn của Lộ Nhâm, chế nhạo cười một tiếng.

Lộ Nhâm bị tiếng cười nhạt này của Ân Bắc Lâm dọa cho hoàn hồn lại, vội vàng kinh hãi nhìn nam chính.

Không biết Ân Bắc Lâm đã đổi tư thế từ bao giờ, ban nãy còn ngồi trên giường, giờ lại tựa vào đầu giường chống cằm, hai chân vắt chéo.

Động tác này khiến cho áo ngủ không thắt chặt của Ân Bắc Lâm càng phanh ra, lộ ra một chữ V, vạt áo đen trầm và làn da trắng ngần đối lập rõ rệt.

Gần nhau như rồi, Lộ Nhâm nhìn một cái, mắt như bị chữ V quyến rũ này làm giật điện, vội vàng cúi đầu.

Ai mà biết giây sau chăn đè xuống, một cái máy quay xuất hiện trước tầm mắt cậu.



Mặt Lộ Nhâm trắng bệch.

Giọng nói trầm thấp thu hút của Ân Bắc Lâm vang lên.

“Không phải cố ý muốn quay sao?”

Giọng nói đó vẫn thản nhiên như cũ, nhưng mà nếu Lộ Nhâm ngẩng đầu thì có thể phát hiện ra trên mặt anh có chút ngả ngớn không đúng lắm.

Chỉ tiếc Lộ Nhâm im như hến cúi đầu cứng đờ người, thở mạnh còn không dám.

“Chi bằng tự xem xem tối qua cậu đã làm ra chuyện hay gì đi.”

Lúc này mặt Lộ Nhâm càng nhợt đi, lông tơ sau lưng bị Ân Bắc Lâm dọa cho dựng hết lên.

...Có thể không xem không? Quên đi... Ông ơi cháu xin ông!

Trong lòng Lộ Nhâm đang khóc không ra nước mắt mà kêu gào nhưng mà ngoài mặt thì vẫn không dám động đậy.

Vì cảm nhận được ánh mắt nhìn thấu mọi chuyện của Ân Bắc Lâm mà mặt cậu trắng bệch, nhưng vẫn phải ngoan ngoãn cầm máy quay lên... Chỉ là tay run như cầy sấy.

Có lẽ chiếc máy quay này vốn là của nhân vật, còn là thương hiệu nước ngoài, nhìn có vẻ rất cao cấp.

Lộ Nhâm hoang mang ấn mở video theo hướng dẫn bên trên.

Trong lòng cậu đang không biết nên chửi nhân vật ngu hay là Đông Phương Chi Trúc viết tình tiết quá mất não nữa...

Muốn quay thì cứ quay, tuổi này rồi còn không biết dùng máy quay lỗ kim à?

Cứ phải đem cái máy to đùng theo, ngươi không đi Tây Thiên thì ai đi!

Rất nhanh, Lộ Nhâm đã tìm được “chuyện hay” mà Ân Bắc Lâm muốn cậu xem.

Vì sự thật quá rõ ràng rồi, còn chưa mở video đã thấy trang ngoài vô cùng kinh khủng...

Đó chính là cậu đang trần như nhộng.

Ánh sáng mờ ảo nhưng mà chiếc máy quay siêu tính năng với chất lượng tiền nào của nấy này quay lại hình ảnh của cậu vô cùng rõ nét.

Nói ra cũng không biết có phải trùng hợp không nhưng mà bia đỡ đạn này không chỉ trùng tên họ với cậu mà còn giống cậu y như tạc.

Vừa mở âm thanh lên đã nghe tiếng cởi quần áo sột soạt.

Đầu tiên mặt Lộ Nhâm đỏ bừng, sau đó không nhịn được mà nhíu mày hoang mang nhìn.

Ân Bắc Lâm nhắm mắt nằm trên giường, đúng là giống như không hề tỉnh táo.

Giả đó, giả hết đó.

Lộ Nhâm nhìn tay trong video, hơi run, đừng...

Nhưng mà nhân vật vẫn làm rồi.

Rồi cũng thôi đi nhưng mà giây sau đó, Lộ Nhâm không dám nhìn thẳng nhìn thấy “bản thân” trèo lên giường, quỳ trước người Ân Bắc Lâm đang “mê sảng”...

Lộ Nhâm, “...”

Nhìn thấy động tác thành thục kia, hai mắt Lộ Nhâm đen sì, biểu cảm vô cùng thê thảm.

Đm Đông Phương Chi Trúc còn không viết hẳn hoi... Sao nhân vật lại muốn đè Ân Bắc Lâm hả?!

Cậu nhìn cơ thể bé nhỏ không tập luyện thường xuyên của mình, cậu đè được người ta sao?

“Hai người bên nhau luôn cho rồi!” Cô đóng cửa cái rầm, không chịu nổi nói, “Sao có thể làm chuyện như vậy ở nơi như thế này chứ?”

“Xin đó, hai người có thể tiết chế lại chút không?!” Hoàng Oanh chỉ vào váy đỏ của Lộ Nhâm, nghiến răng nghiến lơi, “Nghệ sĩ nổi tiếng chơi hóa trang trong phim trường, chuyện này truyền ra thì hay ho lắm sao?!!”

Chơi hóa trang...?

Tai Lộ Nhâm bỗng nóng bừng lên!

“Không có!!” Lộ Nhâm vội vàng xuống khỏi người Ân Bắc Lâm, “Cái gì vậy, chị Oanh, chị nghe em giải thích, đây là trang phục mà đoàn phim yêu cầu... Hức...”

...Ân Bắc Lâm không cho cậu xuống.

Cẳng chân bị tay anh giữ nhẹ.

Lộ Nhâm vốn đang ngồi trong khuỷu tay của Ân Bắc Lâm, anh vừa làm vậy liền dọa Lộ Nhâm một phen, vô thức giơ tay ra nắm lấy vai Ân Bắc Lâm.

Giây sau liền nghe thấy tiếng cười nhẹ của nam chính.

“Cậu đi giày cao gót.” Giọng điệu Ân Bắc Lâm thản nhiên nói, “Để tôi cho cậu xuống thì tốt hơn.”

Hoàng Oanh, “.”

Mặt Lộ Nhâm lại đỏ, cậu còn chưa kịp nói không cần... Tay kia của Ân Bắc Lâm đã vòng qua khuỷu chân cậu, cúi người ôm cậu xuống.

Đến khi xác nhận cậu đã đứng vững, Ân Bắc Lâm mới buông tay.

Trên chân như còn lưu lại hơi ấm từ bàn tay Ân Bắc Lâm, mặt Lộ Nhâm như sốt cao vậy.

Trai thẳng Lộ Nhâm còn chưa được con trai ôm như vậy bao giờ đỏ mặt tía tai, không biết nói gì.

Do dự hai giây, mới định cảm ơn, Lộ Nhâm lại không nhịn được mà “Đm” một tiếng.

Cổ chân bị bàn tay thon dài của Ân Bắc Lâm nắm chặt.

“Anh, anh, em tự làm...”