Thời điểm Phó Nhụy trở về phòng học, Hạ Quý đã thu thập xong đồ dùng của mình.
“Hạ Hạ, thi xong rồi thì vứt hết sách vở đi, mang về cũng vô ích, còn chiếm diện tích nữa!” Phó Nhụy nghĩ cũng không muốn thu dọn sách vở của mình.
“Nếu phải học lại thì sao? Đến lúc đó cậu tìm ai lấy sách?”
“Học lại? Mặc kệ thi nhiều hay ít điểm, có đánh chết tớ cũng không học lại! Cậu nhìn tớ xem, dạo này vì học tập mà ngủ không đủ giấc, sắc mặt tiều tụy!”
Phó Nhụy cầm gương nhỏ một bên soi chiếu bản thân, một bên hối tiếc, biểu tình nhu nhược đáng thương, giống như tiểu bạch hoa bị tàn phá.
“Vâng, vâng, vâng, đại tiểu thư ngài đã phải chịu vất vả, đêm nay về nghỉ ngơi thật tốt đi được không?”
“Không được, tuổi 18 là tuổi thanh xuân đẹp nhất, lúc này không đi chơi thì bao giờ đi? Hạ Hạ, cậu phải hoạt bát đáng yêu giống tớ mới được!”
Chờ Hạ Quý thu thập xong xuôi, Phó Nhụy vẫn ở bên cạnh thao thao bất tuyệt.
“Nhụy Nhụy, anh tới rồi.
” Diệp Hâm về phòng học dọn đồ của mình xong xuôi cũng chạy tới đây giúp bạn gái thu dọn.
“Hâm Hâm, anh đến rồi sao!” Phó Nhụy lập tức chỉ cho Diệp Hâm thu dọn đồ đạc cho mình.
“Dọn xong rồi sao?” Phó Dụ không biết đến từ lúc nào, đứng bên cạnh Hạ Quý.
“Ừm, thi xong rồi nên tớ muốn mang sách về nhà, sách cũng không nhiều lắm, tự tớ có thể mang về được.
” Đồ dùng của Hạ Quý đúng là không có nhiều cho lắm.
Phó Dụ xem nhẹ câu cuối cùng của cô, đưa tay trực tiếp ôm lấy thùng sách.
Hạ Quý đeo balo đi phía sau cậu, tất cả nữ sinh trong lớp đều hâm mộ mà nhìn cô.
Phó Dụ có danh xưng học bá, thành tích vẫn luôn trong top 3, hơn nữa lớn lên lại vừa cao vừa soái, là nhân vật phong vân ở trường, không ít nữ sinh đều yêu thầm cậu.
Nhưng mà, tính cách cậu và Phó Nhụy không giống nhau.
Phó Dụ không thích nói chuyện, mặt không có biểu tình, trong trường cũng không có bạn bè.
Nếu Hạ Quý không phải bạn tốt của Phó Nhụy, cô cũng sẽ không quen Phó Dụ.
Ở trước mặt bọn họ, Phó Dụ mới có thể nói nhiều một chút, trên mặt cũng sẽ có biểu tình.
“Em trai à, chị còn rất nhiều đồ mà, mau quay lại giúp chị dọn đi!” Phó Nhụy hướng Phó Dụ hô to.
Điều kiện Phó gia rất tốt, bố mẹ cùng nhau gây dựng sự nghiệp mãi mới có công ty như bây giờ, bởi vì công việc bận rộn nên thời gian quan tâm làm bạn với hai đứa con cũng không có.
Cho dù thi đại học là một ngày quan trọng như vậy, bố mẹ cũng không tới đón họ, chỉ phái tài xế tới đưa đón.
Phó Dụ sớm đã để đồ của mình gọn gàng trong xe, sau đó lại để đồ của Hạ Quý ở cạnh, bảo cô ngồi trong xe cho mát, sau đó lại quay về giúp Phó Nhụy dọn dẹp.
Đồ đạc của Phó Nhụy rất nhiều, cô cứ ồn ào muốn ném hết sách vở nhưng Phó Dụ và Diệp Hâm lại yên lặng dọn dẹp tất cả cho vào trong xe.
Tính cách Phó Nhụy tùy tiện, đồ vật thích vứt linh tinh, bọn họ cũng không có thời gian kiểm tra từng quyển sách giúp cô, sách ném đi cũng được nhưng nếu vứt đồ cô kẹp bên trong đi biết đâu cô lại tức giận.
Phó Dụ chịu đựng chị mình bao năm nay đã thành thói quen, Diệp Hâm và cô yêu nhau hơn hai năm cũng hiểu rõ tính cách cô thế nào.
“Đã nói không cần sách vở rồi, vứt hết đi đi, hai tên ngốc này!” Phó Nhụy thở phì phì ngồi bên cạnh Hạ Quý.