Hạ Quý chỉ muốn Phó Dụ lập tức biến mất, sao còn có thể nói những lời này trước mặt cô?
Băng sơn học bá đâu rồi? Mặt than ít nói ở đâu???
Người trước mắt cười đến thoả mãn, ôm cô không buông tay vẫn là Phó Dụ cô quen biết sao?
Phó Dụ thấy vẻ mặt Hạ Quý như chịu đả kích nhìn mình, thừa dịp cô ngây người tiếp tục ăn đậu hũ của cô.
Một bàn tay cậu vuốt ve bụng cô dần dần đi xuống dưới, đẩy lông mao dính ướt ra, tìm được hạt đậu nhỏ nhô ra bên dưới.
Vừa rồi lúc liếm láp tiểu huyệt cậu cũng không phát hiện ra nó, vừa rồi cậu kịch liệt thao cô, tiểu đậu đậu trở nên sưng đỏ mới hiện ra.
Cậu biết đây là âm đế của phụ nữ, là nơi vô cùng mẫn cảm.
Vì thế cậu nhẹ nhàng nắm lấy tiểu đậu đậu, Hạ Quý lập tức rên rỉ thành tiếng, quả nhiên là hạt đậu mẫn cảm, là nơi đáng để yêu thương.
Một tay Phó Dụ ở dưới nhéo tiểu đậu đậu, một tay nắm lấy nhũ bao bên trên vuốt ve.
Có lẽ đối với người khác mà nói ngực Hạ Quý không lớn, nhưng mà Phó Dụ rất thích, một tay có thể vừa vặn nắm hết, không lớn không nhỏ, sờ lên thật tốt!
Cậu xoa nhẹ một hồi lâu rồi đưa tay nhéo tiểu anh đào đỏ bừng, hai tiểu anh đào bị chơi đùa lại càng sưng lớn.
Phó Dụ nuốt nước miệng, thật muốn làm thêm lần nữa!
“Ưm… đừng làm vậy… tớ vẫn đau, đừng mà!”
Hạ Quý mới vừa hoà hoãn lại bị cậu chơi đùa đến cả người mềm nhũn, muốn đẩy cậu ra nhưng cũng không có sức lực.
Rõ ràng là vừa rồi chỉ có cậu động, vì sao vẫn có tinh thần như vậy còn cô lại mệt mỏi vô lực?
“Bà xã, anh không đi vào…”
“Lưu manh, cậu còn ở bên trong! Mau rút ra đi!” Hạ Quý mắng cậu, giọng nói cũng không có chút khí thế, cực kì giống mèo nhỏ đáng yêu.
“Bên trong em rất thoải mái! Vừa ướt lại vừa chặt khiến anh muốn ngốc luôn ở bên trong.
”
“Cậu… cậu vừa rồi còn bắn vào trong, cũng không dùng bao! Đồ lưu manh, cậu muốn tớ mang thai sao? Tớ còn phải học đại học, không thể được!”
Bất giác Hạ Quý nghĩ tới vấn đề này, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.
Cũng mặc kệ mình có sức hay không, một bên đẩy tay Phó Dụ một bên khóc lớn.
Thấy Hạ Quý khóc, Phó Dụ cũng không dám làm gì khác.
Bế cô lên, rút côn th*t bên trong ra sau đó ôm cô vào trong ngực dỗ dành.
“Xin lỗi, là do anh không nhịn được! Em đừng khóc, em mắng anh đánh anh cũng được, chỉ cần em đừng khóc! Anh hứa lần sau sẽ mang bao mà!”
“Hu hu hu… lỡ như… lỡ như trúng rồi thì phải làm sao bây giờ?”
Cô bị Phó Dụ lừa gạt làm bạn gái, còn bị lừa tới lên giường, nếu bây giờ ra mạng người thì phải làm sao???
Đúng là bố mẹ cô thoải mái hơn nhiều người, nhưng nếu cô mang thai vào lúc này, nhất định sẽ bị bọn họ đánh chết.
Trong lòng Hạ Quý sợ hãi, mặc cho Phó Dụ an ủi thế nào cũng không được.
“Hạ Hạ, đừng khóc, là anh không đúng! Nếu em không yên tâm có thể uống thuốc tránh thai, nhưng mà anh cũng thấy không cần thiết lắm, nếu có thì chúng ta đi Las Vegas đăng kí kết hôn! Anh nhất định sẽ cố gắng kiếm tiền để em và con có thể sống thật tốt!”
Dáng vẻ thề thốt son sát của Phó Dụ giống như Hạ Quý thật sự mang thai vậy.
Hạ Quý khóc một lát cũng bình tĩnh lại, khóc thì có ích gì chứ? Vẫn là uống thuốc tránh thai an toàn một chút!
Thật ra cũng không thể hoàn toàn đổ lỗi cho Phó Dụ, là cô không yêu cầu cậu mang bao, xong việc mới khóc lóc thật sự rất mất mặt!
“Cậu đi mua nhanh lên!” Hạ Quý thấp giọng nói.
“Anh đưa em tới phòng tắm tắm rửa trước đã.
” Phó Dụ nói xong nhặt quần áo vứt dưới đất lên mặc.
Cậu giúp Hạ Quý mặc áo thun của mình, sau khi mặc quần cũng bế cô lên.