Yêu Đương Với Em Trai Của Bạn Thân

Chương 72: Anh Không Muốn Thử Sao





Lạ giường khiến Hạ Quý ngủ không được an ổn, chỉ vì hôm qua cô đã quá mệt mỏi nên mới thiếp đi nhanh như vậy.
Hạ Quý tỉnh lại từ sớm, nhưng cô cũng không động đậy bởi vì Phó Dụ còn đang ôm cô ngủ.
Nghĩ tới bệnh tình của Phó Dụ, sắc mặt Hạ Quý trầm xuống.
Hạ Quý và Phó Nhụy đã nói với nhau, "Nếu Phó Dụ không muốn chúng ta biết thì chúng ta cứ giả bộ như không biết."
Dưới sự khuyên bảo của Hạ Quý, Phó Nhụy cũng đã quay về nhà, nhưng cũng không phải về nghỉ ngơi mà là để liên hệ với bố mẹ ở nước ngoài.

Chuyện liên quan tới bệnh tình Phó Dụ, tất nhiên Phó Nhụy muốn nói rõ ràng với bố mẹ.

Bọn họ xuất ngoại đã hơn một tháng, lúc này trở về cũng không có gì là đột ngột.
Tất cả chuyện này Phó Dụ đều không biết, cho nên anh chỉ cho rằng miệng vết thương nhiễm trùng nên mới phát sốt vào bệnh viện, nếu hạ sốt thì không cần phải ở lại bệnh viện thêm làm gì nữa.
"Hôm qua anh bị tai nạn cũng không làm kiểm tra toàn thân, nhân cơ hội này thì kiểm tra đi?" Vì muốn Phó Dụ bình tĩnh, Hạ Quý sớm đã nghĩ ra cái cớ này.
Kiểm tra thân thể? vốn dĩ Phó Dụ đã không muốn bọn họ biết chuyện biến chứng, cho nên việc kiểm tra này không thể làm!
"Anh không có việc gì, sao phải kiểm tra? Kiểm tra còn phải rút nhiều máu như vậy, anh không muốn." Phó Dụ xụ mặt từ chối, còn muốn đưa tay cởi bộ đồ bệnh nhân trên người ra.Hạ Quý nắm tay ngăn cản, "Chờ thêm chút nữa đi! Hôm qua anh cũng bảo không sao, kết quả là về nhà một chút đã phát sốt, đừng xuất viện sớm làm gì."
"Bệnh viện cũng không phải nơi tốt đẹp, không có chuyện thì ở đây làm gì?"
Phó Dụ đẩy tay cô ra, cởϊ áσ sau đó chuẩn bị thay đồ của mình.
"Từ từ đã!" Vào thời điểm Phó Dụ chuẩn bị cởϊ qυầи, Hạ Quý đột nhiên kêu lên.
Phó Dụ im lặng nhìn cô, xem cô muốn tìm lý do gì.
Chỉ thấy Hạ Quý giống như hạ quyết tâm, đỏ mặt thẹn thùng không dám nhìn mình.

"Anh...!chẳng lẽ không muốn...!thử ở đây?" Bởi vì ngại ngùng nên giọng nói Hạ Quý rất nhỏ.
Phó Dụ sửng sốt trong chốc lát mới kịp hiểu ý cô, nhưng anh vẫn làm dáng vẻ mơ màng hỏi, "Thử cái gì?"
"Anh...!chính là...!tối hôm qua không phải anh còn muốn..."
"Cái gì?"
"..." Hạ Quý cảm thấy những lời này khó có thể mở miệng, nhưng thấy vẻ mặt Phó Dụ mơ màng, cô cho rằng anh thật sự không hiểu.
"Rốt cuộc là cái gì?" Phó Dụ lại hỏi một câu, sau đó lại tiếp tục cởϊ qυầи.
Hạ Quý vừa thấy lập tức nóng nảy, túm lấy dây quần anh nói, "Anh không muốn làʍ ŧìиɦ ở đây sao?"
"Ồ...! Thì ra là vợ yêu muốn sao, thế mà không nói sớm!" Phó Dụ "bừng tỉnh đại ngộ", sau đó kéo tay cô ra, lần này thực sự cởϊ qυầи xuống.
"Sao anh còn muốn cởϊ qυầи áo nữa?" Đã như vậy rồi còn không thuyết phục được anh sao?
"Không cởϊ qυầи thì làm sao thỏa mãn được vợ yêu?" Phó Dụ chỉ mặc qυầи ɭóŧ tiến tới giúp Hạ Quý cởi đồ.
Mặt Hạ Quý đỏ lên, rõ ràng đã thẹn thùng tới cực điểm mà không thể cự tuyệt Phó Dụ.


Thật vất vả lắm mới có thể ngăn cản không cho Phó Dụ xuất viện, không thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ được!
Thấy trên mặt Hạ Quý là biểu tình muốn làm gì cứ việc, Phó Dụ cảm thấy vừa buồn cười vừa đáng yêu.
Hạ Hạ của anh rõ ràng thẹn thùng lại nói ra lời nói này, tất cả là vì mình.
Thôi, vậy cứ ở thêm một ngày đi, coi như là để những người quan tâm đừng lo lắng cho anh.
Nếu lúc nằm viện đã không phát hiện vấn đề gì thì tiếp theo anh chú ý một chút là được rồi.
"Phó Dụ, anh nghĩ gì vậy?" Hạ Quý đợi nửa ngày cũng không thấy anh có động tác gì, ngẩng đầu lên đã thấy anh đang thất thần.
"Chờ không kịp?" Phó Dụ cười tà mị, ôm cô nói bên tai, "Đợi chút nữa sẽ có bác sĩ kiểm tra phòng, em muốn có khán giả xem sao?"
"Anh...!hừ!" Hạ Quý đẩy anh rồi chạy ra ngoài, còn nghe thấy tiếng cười trầm thấp phía sau, cả người Hạ Quý đỏ bừng..