Yêu Em Cả Đời

Chương 16: Mua đồ



Mấy ngày bình yên lại trôi qua , đã hơn ba tháng từ khi Tô Ánh Vân mang thai nên bụng cũng lồi lên kha khá . Nhưng do cô hay mặc quần áo rộng không ôm sát bụng nên người ngoài khó nhận biết .

Tối hôm nay là ngày nhóm tổ chức liên hoan cuối tháng nên từ sáng Tô Ánh Vân sốt sắng tìm đồ mặc phù hợp . Cô lại tung hết đống quần áo rồi váy đắt tiền ra mà vẫn chưa chọn được bộ vừa ý . Mặc đồ rẻ tiền thì sợ bị chê kém sang , mặc đồ hiệu thì sợ mọi người nghĩ cô khoe khoang .

Hàn Diệp Phong lười nhác nằm trên giường nhìn cô chọn đồ cả buổi chưa xong . Đã hơn 2 tiếng kể từ khi cô bới đống đồ loạn lên , anh nhìn cô mà còn bực mình hơn .

" Không vừa ý ?"

"..." Tô Ánh Vân dừng tay tìm đồ lại , cô không nói gì chỉ gật đầu lia lịa .

Anh ra khỏi giường đi đến nhà tắm

" Vậy đi mua đồ !"

Âm thanh nước chảy róc rách trong nhà tắm như thường ngày . Người đàn ông này mắc bệnh sạch sẽ ! Mà cũng không hẳn , có thể chỉ là thói quen mỗi ngày đều tắm nhiều lần .

Tô Ánh Vân cất đống đồ lộn xộn như bãi chiến trường cẩn thận vào tủ quần áo . Cô cũng chải lại đầu tóc và thay bừa lấy 1 bộ để chuẩn bị đi sắm đồ với Hàn Diệp Phong .

Cuộc sống nhà giàu hết sức tiện nghi thiếu gì là đi mua , cô lại sợ mình bị anh nuông chiều quá mức sau này khó rời khỏi được . Nghĩ đến đây lời nói trước đây của anh lại vấy lại trong đầu cô " chờ tiểu thiếu gia ra đời anh sẽ không để em thiệt thòi đâu".

Suy cho cùng Tô Ánh Vân thực chất không tin mình có khả năng trở thành thiếu phu nhân Hàn Gia .

Khi anh nói câu đó cô đã từng có chút vui mừng nhưng lại tự gạt bỏ suy nghĩ đó đi bởi cô đôi khi rất tâm lí , là 1 người biết suy nghĩ . Có lí do gì để không cưới Lâm Tuyết làm vợ chứ , về mọi mặt Lâm Tuyết hơn hẳn các cô gái khác . Cô ta là người mà hầu hết đàn ông trên đời này muốn có được . Vẻ đẹp lộng lẫy kiêu sa kia cùng với gia thế khủng có thể hấp dẫn mọi loại đàn ông . Tô Ánh Vân cười gượng , chẳng lẽ Hàn Diệp Phong là ngoại lệ ?

Lòng cô lại chua chát lạ thường , cố không để anh nuông chiều nhưng bản thân lại ngày 1 lấn sâu vào muốn hiểu rõ anh hơn .

Âm thanh nước chảy trong nhà tắm đột nhiên dừng lại , không còn tiếng róc rách nữa . Tô Ánh Vân cũng để mọi việc sang một bên trước để đi mua đồ . Trong nhà tắm lại vọng ra tiếng

" Tôi quân mang đồ rồi ! "

" Anh vẫn thường dùng khăn quấn mà " Tô Ánh Vân nhanh chóng đáp lại .

/ cạch /

Hàn Diệp Phong cứ thế đẩy cửa đi vào , Tô Ánh Vân không để ý lắm cho đến khi cô đột nhiên lại sực nhớ ra bản thân hôm qua mới mang hết khăn tắm đi giặt mà chưa mang vào lại .

Cô hơi hoảng hốt nhìn lên người đàn ông trước mặt và ... quả nhiên không nằm ngoài dự đoán mới vấy lên trong đầu cô .



Cơ thể anh vừa ướt vừa trần trụi nhìn cảm giác trơn tuột từ trên xuống dưới . Cơ bụng anh quyến rũ mê người thôi không nói , đã vậy cậu " em trai " bên dưới trông vừa nam tính lại có phần oai phong lẫm liệt . Cơ thể người này hoàn hảo đến từng chi tiết , thu hút ánh mắt của bao cô gái chỉ luôn muốn nhìn vào . Khuôn mặt điển trai kia làm cho người ta phải thèm thuồng và cắn răng ghen tị với những cô gái dưới thân anh .

Tô Ánh Vân nhìn anh . Anh thực sự rất mê người nhưng cô vẫn kịp phản ứng quay ngoắt mặt sang 1 bên , cố không nhìn mặt anh lúc bấy giờ .

" Anh..." Giọng nói cô thể hiện rõ vẻ xấu hổ , ngại ngùng .

Nhưng Hàn Diệp Phong lại hết sức bình tĩnh , anh ôn nhu trả lời cô với đầy ý trêu ghẹo

" Chẳng lẽ không phải em cố tình bỏ khăn tắm ra sao ? " Khóe miệng anh hơi cong cong lên .

" Làm , làm gì có chuyện đó ..." Cô biết rõ anh đang cố tình trêu ghẹo mình nhưng trong tình thế này cô lại không nổi giận được . Ngượng ngùng đã bao tròn tâm trí cô .

Hàn Diệp Phong tiến lại phía cô , làm cho cô hoảng

" Anh lại đây làm gì ? không mau mặc quần áo đi "

" Lấy quần áo thôi , em làm gì mà sợ hãi vậy " vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại .

Chắc do trong tình cảnh hiện tại làm Tô Ánh Vân lag nhẹ , rõ ràng tủ quần áo của anh với cô là tủ chung và anh đơn thuần đi lấy quần áo cũng khiến cô suy nghĩ linh tinh , bậy bạ cho rằng anh lí do lí chấu .

" Này , tôi tôi mới còn đang mang thai đó " lùi về phía sau mấy bước , mặt cô không ngừng đỏ ửng .

Hàn Diệp Phong bật cười , không biết cô gái này nghĩ gì nữa mà lại nói ra câu như vậy .

Anh tiến cô lại lùi , cho đến khi cô đụng vào cửa tủ quần áo là hết đường . Anh chống tay vào tủ như để giữ người cô lại . Tô Ánh Vân không biết làm gì nữa , bắt gặp được nụ cười đáng sợ trên mặt anh với hàm ý như " em hết đường chạy rồi " cô chỉ biết giơ 2 tay ôm mặt .

/im lặng /

Một lúc không thấy động tĩnh gì , cô hé 1 bên mắt nhìn từ từ rôi lần lượt mở cả 2 mắt to tròn ra .

Thì ra anh lại tủ chỉ để lấy quần áo thật . Hàn Diệp Phong đang đứng mặc gần xong quần áo rồi , Tô Ánh Vân đứng ngơ mặt ra bên cạnh chiếc tủ quần áo mở 1 cánh .

Hình như cô vừa mong chờ 1 điều gì đó đến nhưng lại hụt hẫng khi anh không làm gì .

Chỉnh tề xong trên dưới , Hàn Diệp Phong mới lên tiếng

" Này , đi thôi "

" A , ừm "



Lái xe đưa 2 người đến 1 trung tâm mau sắm sang chảnh mà giới thượng lưu thường lui tới . Ở đây không có chuyện có đồ sale đồ rẻ dưới 5 triệu .

Lần đầu tiên đặt chân đến nơi mà thường dân gọi là cổ tích , cô hơi choáng ngợp

" Anh , đi mua ở nơi nào tầm thường chút không được sao ? "

" Không được ! " Hàn Diệp Phong không cho cô lựa chọn , dẫn cô đi thẳng lên tầng 2 để chọn đồ .

"..." Tô Ánh Vân không nói gì cũng chỉ ngoan ngão theo anh .

" Người của Hàn Diệp Phong này phải lộng lẫy nhất , không để người khác cười thiếu phu nhân tương lai Hàn Gia được "

Tô Ánh Vân không kiểm soát được duy nghĩ , cô không biết lời nói này của anh là thật hay giả , không biết anh đã từng nói như vậy với ai bao giờ chưa . Liệu có phải lời nói qua đường trong thoáng chốc lại biến mất ?

Lòng cô nghĩ đến vừa có chút hưng phấn vừa chua chát lạ thường giữa 2 suy nghĩ trái chiều .

Lựa cả 1 buổi sang thì cuối cùng cô cũng chọn được bộ vừa ý và phụ kiện đi kèm . Giá cả thì khỏi cần bàn , chỉ cần cô thích anh có thể cho đóng gói cả tiệm hàng .

Mua sắm xong tự nhiên cô lại kêu đói bụng . Vừa hay ở tầng thứ 3 của khu mua sắm vàng này còn có phục vụ ăn uống 5 sao nên sau khi mua đồ xong Hàn Diệp Phong dẫn Tô Ánh Vân lên ăn luôn .

Món ăn ở đâu chế biến không chê vào đâu được , phải nói đây là lần đầu tiên Tô Ánh Vân ăn được nhiều vậy . Nhìn tướng cô ăn anh lại không kìm được cười ghẹo

" Ăn nhiều vậy không lo thành lợn mập hả ?"

" Nhưng đồ ăn ở đây thực sự rất nhon đó anh không thấy sao ?" Bị đồ ăn bỏ bùa , miệng cô thốt ra câu nào cũng đều mang tiếng tăm đồ ăn ở đây bay lên tận thiên đường .

" ha , thích vậy thì lần sau tôi đưa em đi chịu không ?"

Cô không khướt từ nổi , chỉ ra sức gật đầu .

Bầu không khí yên bình này không duy trì được bao lâu thì / bốp / tiếng bạt tai rất mạnh vung ra ở cửa ra vào .

Mọi ánh mắt đều tập chung về 2 cô gái đứng trước cửa . Nhìn qua thì là 1 cô nhân viên phục vụ và 1 tiểu thư nhà giàu nào đó đang ầm ĩ .

" Tôi rất xin lỗi , mong cô lượng thứ " Cô nhân viên khóc lóc cầu xin thảm thiết .

" xin lỗi á ? cô có biết bộ váy này đắt thế nào không , cô có bao tiền cũng không mua nổi đâu " Cô tiểu thư xinh đẹp kia lớn tiếng dọa nạt .