Không giám chậm trễ thêm chút nào , Hắc Nghị lái xe tốc độ chóng mặt lao đến , chưa quá 5 phút xe đã phi đến trước cổng Hàn gia . Hàn Diệp Phong đã chỉnh chu trang phục trông rất nghiêm nghị , có phần dọa người 1 cách đáng sợ . Hắc Nghị nhanh chóng mở cửa xe từ bên trong
" Thiếu gia , mời !"
Diệp Phong ngồi vào ghế cạnh tài xế , thắt dây an toàn
" Tới Lâm gia , đi nhanh nhất có thể "
"... thiếu gia ngồi chắc "
Nói xong , Hắc Nghị lái xe lao như điên theo con đường lớn thẳng . Chẳng mấy chốc , xe đột nhiên phanh gấp tại cổng lớn Lâm Gia . Bước ra khỏi cửa xe , trông thấy Hàn Diệp Phong ông bảo vệ gấp gáp mở cửa mà không cần lệnh . Lão quản gia già chạy ra nghênh đón , cúi đầu chào niềm nở có chút thở nhanh do chạy nhanh ra như 1 con chó đang lấy lòng chủ nhân
"Hàn tổng đây mà ... không biết cơn gió tốt nào đưa ngài tới đây . Ai da lão nghênh đón muộn chưa chuẩn bị gì mong ngài bỏ quá , mời ngài vào trong"
"..."
Đúng là những người quý tộc giáo dưỡng hạ nhân rất tốt , mở miệng ra là chúng có thể nịnh lên trời xuống biển . Hàn Diệp Phong khuôn mặt lạnh lùng vẫn không có biểu cảm gì , im lặng 1 cách đáng sợ đi vào nhà chính . Ngôi nhà này thiết kế bắt chước giống với kiểu dáng phương Tây như nhà anh nhưng vẫn thua kém nhiều . Khi này , cô giúp việc trẻ trung , xinh đẹp bưng 1 tách trà ấm hạng 1 đến
" Mời Hàn tổng dùng trà , tiểu thư nhà tôi đang ở trên lầu phiền ngài chờ 1 lát "
Nói xong cô giúp việc cúi đầu thay cho lời chào , quay lưng đi vào nhà bếp , để anh với ông quản gia ở lại trong cái bầu không khí tĩnh lặng mà căng thẳng . Không gian im lặng làm cho quản gia có chút không biết nói gì , hơi toát mồ hôi khi ở với 1 đại nhân vật máu lạnh này . Và cứ thế đến 10 phút , vẫn chỉ có hai người trong phòng , gã quản gia bắt đầu chửi rủa trong đầu " không biết tiểu thư làm gì lâu vậy , không mau xuống đây chắc lão đột quỵ mất " . Hàn Diệp Phong sắc mặt tối sầm , anh cảm thấy bản thân đang bị trêu đùa thời gian tất cả tức tối hiện lên rõ ràng trên mặt . Ở 1 không gian khác trong ngôi nhà , chính xác là ở tầng 2 , Lâm Tuyết nhàn nhã ngâm cơ thể trần chuồng nóng bỏng trong bồn tắm . Cách 1 tấm màn che , cô giúp việc ngập ngùng hỏi
" Tiểu thư , ... Hàn thiếu ... "
Lâm Tuyết vẫn thản nhiên , sắc mặt còn tỏ ra sự hài lòng , cô rướn tay với lấy li rượu đỏ từ từ nhấp 1 ngụm
" Không , mặc đó xem anh ta tính làm gì . Hừ , cô kêu Giang Hách đưa con nhỏ đó giấu thật kĩ là được "
" vâng "
Thực ra cô giúp việc tính hỏi không phải cái này mà là ông quản gia đang khó sử dưới đó phải làm sao , nhưng nghe vậy cô lại chỉ đành mặc kệ đi làm nhiệm vụ . Cô giúp việc ra khỏi căn phòng , Lâm Tuyết trong đầu bao nhiêu nghi hoặc nảy ra
" Hàn Diệp Phong , anh rốt cuộc có ý gì đây . Lại có thể vì 1 con đàn bà không khác gì những tình nhân cũ của anh mà tới tận đây ? Thú vị "
Đã ngồi đến 30 phút còn chưa gặp được người , Hàn Diệp Phong đứng dậy đi lên tầng . Ông quản gia giật cả mình ngoái theo
" Hàn thiếu , ngài , tiểu thư nhà tôi , ..."
Lời nói của ông chẳng lọt được lấy nửa chữ vào tai anh , Phong cứ thế bước thẳng , mở toang phòng Lâm Tuyết . Nghe thấy tiếng cửa phòng mở toang ra 1 cách mạnh như vậy , Lâm Tuyết sau tấm màn che cười thầm " chờ lâu vậy cá mới lọt lưới ". Anh bước vào đứng giữa phòng nhìn xung quanh , ánh mắt rà soát không để lọt qua bất cứ 1 khe kẽ . Cửa phòng khi này đóng xầm lại , từ phía sau Lâm Tuyết không 1 manh áo che thân ôm chầm lấy tấm lưng anh
" Anh hư thật đấy vào mà không thèm gõ cửa làm người ta chưa kịp mặc đồ "
Hàn Diệp Phong từ trước đến nay không chừa loại đàn bà nào nhưng riêng anh lại rất ghét loại như này . Anh thẳng tay hất tay cô ta ra 1 cái mạnh .
" Cô rốt cuộc đang xem tôi là trò đùa ? "
Giọng nói cô ta ấm ức giả tạo
" Em làm sao dám ? Anh càng ngày càng tàn nhẫn với em ... "
Ha , giở trò ấm ức ? Dăm ba chiêu trò này lừa sao được Hàn thiếu máu lạnh này . Nếu là người khác có lẽ anh đã thẳng tay xử lí , chẳng qua cô ta cũng không phải hạng tầm thường nên anh không ra tay trừng trị được , như vậy sẽ ảnh hưởng đến hòa khí 2 nhà Hàn gia và Lâm gia .
" Cô ấy đâu ? "
Hàn Diệp Phong thậm chí không thèm quan tâm Lâm Tuyết đang cố dùng thân thể để quyến rũ mình . Sắc mặt anh không thay đổi làm Lâm Tuyết có chút không vui
" Ý anh là gì ? Cô ấy là ai ? Anh hỏi vậy làm sao em biết được . "
" Đừng giả vờ giả bịt , Tôi hỏi lại lần nữa , Tô ánh vân bị cô giấu đâu rồi ? "
Hàn Diệp Phong đã lớn tiếng lên giọng nhưng Lâm Tuyết vẫn không biết điều mà còn cứng đầu xem ai hơn ai
" Tô Ánh Vân là ai chứ ? Em đâu rảnh đi giấu tình nhân của anh "
Chưa ai từng dám đùa cợt trên sự tức giận của anh bao giờ . Đúng là kiểu " tôi chiều em quá em hư " nhưng lần này khác , không phải em thích gì cũng được . Hàn Diệp Phong tức giận , đẩy cô áp lưng sát vào tường , tay siết chặt cổ trắng nõn nà đến nổi cả gân
" Tôi hỏi lại lần cuối , Tô Ánh Vân đâu ? "
Lâm Tuyết khó thở , luống cuống chân tay hết đẩy anh ra lại cố gỡ bàn tay gân chắc khỏe kia khỏi cổ , nói không ra hơi
" Anh ... em nói ... em không biết "
Vẫn còn ngoan cố , nhưng cũng không thể tiếp tục như vậy , Hàn Diệp Phong thả tay ra . Khi này Lâm Tuyết mới thở được , cô quỳ xòa dưới nền đất , tay đặt lên ngực thở gấp gáp dùng bằng cả miệng mà mũi . Sau chục giây định hồn , Tuyết ngước mắt lên nhìn khuôn mặt vẫn không biến sắc của Phong . Anh không nói gì , quay lưng với cô bước ra cửa phòng rời đi . Đi được hai bước , Lâm Tuyết từ đằng sau khóc thét lên
" Tại sao ... ?/ hức hức / "
Hàn Diệp Phong dừng khựng lại . Lâm Tuyết ngồi gập chân , 2 tay ôm mặt gục xuống đầu gối khóc nức nở
" Tại sao chứ ? Tại sao ,.... huhu Hàn Diệp Phong anh phong lưu đào hoa , anh chơi bao nhiêu người em cũng mặc kệ ... huhu ... nhưng tại sao... tại sao anh chưa bao giờ quan tâm để ý đến em dù chỉ 1 lần... huhu "
"..."
Hàn Diệp Phong không nói gì để mặc cô tiếp túc nói .
" Anh đã bao giờ xem em là vị hôn thê của mình chưa ? huhu chưa bao giờ anh cho em lấy 1 chút mặt mũi nào trước mặt mọi người . Anh là kẻ tàn nhẫn nhất , khốn kiếp nhất ... huhu "
Hàn Diệp Phong nghe được những lời như vậy không tỏ ra khó chịu gì cũng bởi đúng vậy , cô ta nói chẳng sai chỗ nào . Nhưng có điều , anh không để ý tới cô cũng là có lí do cả . Anh không làm gì hơn , chỉ khẽ đi lại khoác áo véc đang mặc lên cơ thể người đàn bà không biết xấu hổ kia và xoay người đi tiếp . Lâm Tuyết đang khóc lóc chợt im lặng nhìn anh bước sa dần nơi đây . Lần đầu tiên anh đối xử với cô có 1 chút tuy nhỏ nhưng vẫn có 1 tia ấm áp nháy lên , cô cắn chặt môi hét lên