Thời tiết ở NY đang có chút se lạnh nhưng chưa đến mức lạnh cóng, cũng không so sánh được với ở đất nước cũ. Hôm nay là cuối tuần nên Diệp Thần tranh thủ thời gian nghỉ ngơi. Buổi sáng, anh chạy bộ trong công viên gần nhà, hôm nay vẫn thấy bà cụ ấy ngồi chỗ đó. Chạy được tầm nửa tiếng, Diệp Thần quay lại chỗ ghế đá, cất tiếng chào. Hai người tuy xa lạ nhưng từ khi sang NY, Diệp Thần mỗi lần đến công viên tập thể dục lại gặp bà, cho nên hiện tại quan hệ của hai người rất tốt. Bà cụ gốc vốn là đất nước C, cùng quê hương với Diệp Thần cho nên hai người vẫn hay nói chuyện bằng ngôn ngữ mẹ đẻ
-Đúng là chỉ những hôm cuối tuần mới được thấy cậu....ta ngồi nhìn nãy giờ, đúng là vẫn thế...
Diệp Thần bật cười ngửa cổ lên uống nước rồi vừa lấy khăn lau trán vừa nói
-Vẫn thế gì vậy bà?
-Các cô gái vẫn bị cậu thu hút...aigoo
Diệp Thần cười lớn lắc đầu không trả lời.
-Ta nói này, cậu đến bây giờ vẫn chưa muốn yêu đương sao...
-Bà hỏi câu này nhiều lần rồi mà...cháu vẫn chưa muốn...
Bà lão lắc đầu cười. Vừa nói, Diệp Thần vừa bóp vai giúp bà lão. Bà lão mặt tỉnh bơ
Anh mỗi lần gặp bà lão đều cảm thấy hết sức vui vẻ, cũng đã có lần đi theo sau xem bà sống thế nào. Bà lão gốc người nước C, tên là Mặc Hoa, tên nước ngoài là Ian, sống một mình trong một căn hộ nhỏ trong thành phố, trồng nhiều hoa để bán và nuôi rất nhiều mèo, có con cái nhưng đều làm ăn xa và mỗi tháng đều nhận được tiền trợ cấp , một cuộc sống khá giả nhưng ở tuổi này lại cô đơn. Ian rất yêu quý Diệp Thần, coi anh như cháu mình, lúc nào gặp cũng đều cho anh một bó hoa.
Diệp Thần ở đó thêm một lát rồi trở về nhà.
Anh bước từ nhà tắm ra, trên người mặc một chiếc áo choàng tắm, tóc vừa mới gội đang nhỏ giọt trên sàn nhà. Với lấy điều khiển, anh bật sang kênh thời tiết, trên màn hình đang chiếu cơn bão ở thành phố A của C quốc. Tâm bão tuy không phải là thành phố A nhưng nơi đây vẫn bị ảnh hưởng. Diệp Thần có chút giật mình. Thành phố A, nơi cậu đang sống.
Đã gần 3 năm trôi qua, từ khi sang đây định cư, mọi thứ đã thay đổi, nhưng cái tên Trương Bình An không thể nào xóa khỏi tâm trí của Diệp Thần. Anh vẫn có thể biết hiện tại cậu sống ra sao, nhưng rốt cuộc từng ấy thời gian vẫn không làm gì cả, triệt để không muốn điều tra, chẳng muốn tìm hiểu đến.
Bật video call cho Nam Duy, đến lần thứ hai mới thấy hắn trả lời
-"Hôm nay rảnh mà gọi cho tôi à?"- Nam Duy trong màn hình đầu tóc ướt nhẹp
-Cậu cũng vừa gội đầu à?- Diệp Thần vừa gặm táo vừa hoỉ
-"Gội cái đầu cậu ấy."
-....
-"Bên này mưa lớn quá, nãy đi chút việc, gần về đến nhà mà thấy có người bị ngã trên đường nên giúp bác ấy, về đến nhà chưa kịp thay quần áo thì cậu gọi....Bị ảnh hưởng từ bão nên mưa lớn lắm..."
Diệp Thần gật đầu, im lặng một lát rồi nói
-Có ảnh hưởng nặng nề lắm không...
-"Nhiều chỗ cây bên đường bật cả gốc...hôm qua trường đại học T mới đi du lịch vài ngành, mặc dù tạm hoãn ở lại đó nhưng đang lo cho Tiểu Phương...còn có...à không..."
Diệp Thần biết Nam Duy định nói gì rồi lại thôi, anh mỉm cười gật đầu
Hai người tiếp tục nói sang vài chuyện khác rồi mới tắt máy. Diệp Thần đứng dậy, hút một điếu thuốc. Anh không có thói quen hút thuốc lá, mỗi lần hút thuốc đều là trong lòng có chuyện không thể nào nói ra, cũng không biết phải làm sao.
Sang Mỹ hiện tại, Diệp Thần cũng sống một mình, thỉnh thoảng cuối tuần mới về nhà ba mẹ cách nhà anh 1 tiếng đi ô tô.
Có lần anh cũng gặp gỡ một vài đối tượng, muốn thử kết giao làm quen, nhưng được một hai lần rồi lại thôi. Anh nghĩ, có lẽ là do tình cảm của anh không thể nào phát triển được thêm trong mối quan hệ, anh không thể nào như trước kia, cũng bởi lẽ chỉ có duy nhất một Bình An có thể khiến anh như vậy... Lâu dần, anh cũng chẳng muốn quen thêm ai nữa... Diệp Thần cũng muốn tình một đêm, nhưng cũng chỉ một hai lần rồi lại không muốn nữa. Anh đôi khi nghĩ rằng, liệu mình có bị lãnh cảm hay không...
Diệp Thần lắc đầu cười, vào bếp nấu bữa tối.
Tối nay anh rảnh, cũng không có hẹn với bạn bè nên sau khi ăn tối xong quyết định đi dạo một lát.
-Ben, ở nhà một lát chờ ba về mua đồ cho
Diệp Thần nuôi một con chó Husky từ khi sang đây, mặt hơi ngốc, cả người béo mập nhưng cực kỳ ngoan ngoãn, ít nhất là với anh.
Diệp Thần ghé vào một cửa hàng Starbucks, chọn vị trí gần ban công trên tầng 2 thuận lợi cho ngắm nhìn một đoạn đường lớn trong thành phố. Anh ngồi uống được 30 phút thì quyết định vào siêu thị mua chút đồ.
Đang đi được một đoạn thì Diệp Thần bị một người va phải, anh loạng choạng nhưng vẫn không ngã, chưa kịp nhìn ra thì cánh tay bị kéo lấy
-Help me! He stoles my bag! Overthere!
Diệp Thần ngẩn người, nhưng cũng vội chạy đuổi theo, cuối cùng bắt được kẻ trộm, trả lại túi cho chàng trai lúc nãy.
Diệp Thần nhìn một lượt, người này giống con lai, có nét châu Á nhưng có nét phương Tây.
-Thì ra anh cũng là người C quốc, bà ngoại tôi cũng là người C quốc nhưng ông tôi là người Mỹ...
Diệp Thần gật đầu mỉm cười.
-Lần này, cảm ơn anh.
-Không có gì.
-Anh tên là gì?- Cậu trai với mái tóc hung cười rạng rỡ- Tôi là Noah, nhưng tên nước C của tôi là Bách Vân, gọi tôi là Tiểu Vân được rồi... Tôi hiện đang làm tại CyT
-Diệp Thần.- Anh mỉm cười...- CyT, đúng là không tồi.
Bách Vân có ý muốn mời Diệp Thần bữa cơm coi như cảm ơn nhưng anh từ chối
-Vậy có thể cho tôi số điện thoại, lần tới nếu anh rảnh, tôi muốn mời anh đi ăn, tôi vốn dĩ là người không muốn mắc nợ người khác...
Diệp Thần cuối cùng cũng đồng ý trao đổi danh thiếp, Bách Vân vui vẻ cười tạm biệt Diệp Thần rồi đi về phía khu trung tâm mua sắm
Từ đó đến nay cũng hơn một tháng, Diệp Thần sớm đã quên đi nhưng buổi chiều lúc tan tầm ngày thứ 6, khi đang chuẩn bị về thì nhận được số lạ
-"Xin chào, là tôi đây, Bách Vân...Anh còn nhớ chứ?"
-Bách Vân...?- Diệp Thần có chút mờ mịt
Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười
-"Tôi đoán thể nào anh cũng quên mất...hóa ra là thật...tôi là người lần trước anh giúp lấy lại túi xách...tầm tháng trước..., Noah"
Diệp Thần suy nghĩ một chút rồi mới nhận ra, anh nhanh chóng quên là vì nghĩ chuyện này cũng chẳng quan trọng lắm, vì thế công việc luôn luôn chiếm lĩnh tâm trí.
Cuối cùng, Diệp Thần đồng ý ăn tối cùng Bách Vân hôm nay.
7 rưỡi, hai người cùng tới một nhà hàng truyền thống của C quốc, vì chỗ ngồi là Bách Vân đã đặt trước nên hai người có một không gian khá yên tĩnh.
Bách Vân mang nét đẹp của con lai nhưng đôi mắt khá sắc làm người đối diện lần đầu có chút bức bối, Diệp Thần chỉ cảm thấy khác lạ.
-Hôm đó hơi vội, cũng không kịp nhận ra anh, một chuyên gia tài chính nổi tiếng, Diệp Thần, Daniel Diệp...
Diệp Thần lịch sự mỉm cười
-Cho nên không thể trách anh được, bận rộn như vậy, quên chuyện cũ đó là đương nhiên...
-Tôi nghĩ, chuyện như vậy cũng xảy ra thường xuyên, cho nên cũng không để ý lắm, không nghĩ là cậu vẫn còn nhớ....cho nên bữa cơm này, có lẽ là đủ rồi
Bách Vân nhìn vào nụ cười của Diệp Thần, đương nhiên hiểu ý của anh, y cũng cười lắc đầu
-Nhưng được Diệp tổng đồng ý ăn một bữa cơm, với tôi là vinh hạnh rồi....
Bách Vân luôn chủ động gợi chuyện để cả hai không cảm thấy bối rối trong bữa cơm.
-Anh...chưa có bạn gái?
-Người như tôi, sao có thể nhận được yêu thích, hơn nữa, cũng chưa có nhu cầu muốn yêu đương...
-Làm sao có thể...hahaa- Bách Vân cười.
Nụ cười rộ lên, bất giác Diệp Thần nhớ đến nụ cười của Bình An, cũng vui vẻ như vậy khi bên anh, duy nhất bên anh mới có thể cười tự nhiên đơn thuần.
-Diệp tổng...Tự nhiên lại thất thần như vậy...
Cả hai ngồi thêm một lát thì ngoài trời mưa lớn. Đến lúc thanh toán tiền xong, mưa vẫn không có dấu hiệu ngừng lại. Diệp Thần là tự lái xe đến đây còn Bách Vân thì bắt taxi đến. Nhưng hiện tại, y không bắt được chiếc xe nào để về nhà, vì trời mưa nên xe nào cũng đã có người, có vài xe lại chẳng muốn đón thêm người. Hai người đứng trước sảnh lớn đã 20 phút
-Thật sự , Diệp tổng, anh không cần đợi tôi, anh có việc thì cứ về trước
-Mưa như vậy, tôi nghĩ đứng mãi cũng chẳng gọi được taxi...nhà cậu ở đâu?
-Không cần đâu, lát nữa tạnh, tôi có thể tự về được...
Diệp Thần cũng chẳng muốn nói nhiều, thế nên cả hai chào nhau rồi anh về trước. Bách Vân đứng đó nhìn theo bóng dáng của Diệp Thần trong làn mưa, mỉm cười không rõ ý tứ...