Ở lại Nam gia thêm một lúc thì Kiều Tuyết Vãn cũng được Nam Thừa Húc đưa về tận nhà, riêng Mặc Mặc thì thằng bé nói muốn ở lại chơi hết hôm nay, ngày mai nó sẽ cùng Nam Bỉnh Phù đi học.
Tuy rằng Kiều Tuyết Vãn không có ý kiến gì với quyết định của con trẻ, nhưng cô lại bắt đầu giáo dục tư tưởng cho Nam Thừa Húc khi ngồi trên xe, suốt cả buổi cô cứ huyên thuyên về chuyện Kiều Tiêu Mặc là họ Kiều, là con của cô, dù có quạ hệ huyết thống với anh cũng chỉ là con của cô thôi.
Nam Thừa Húc ngồi bên cạnh mà nghe đến đau đầu, anh cũng đâu có ý định cướp Kiều Tiêu Mặc về nhà đâu chứ? Anh đâu có cần thằng báo con đó, người anh cần rõ ràng là một cô vợ cơ mà? Tại sao người phụ nữ này cứ cố ý không hiểu vậy chứ?
Đến đây, Nam Thừa Húc liền nhanh chóng tăng tốc chạy đi, làm cho Kiều Tuyết Vãn phải im miệng, nhưng rồi sau đó cô lại nhìn quang cảnh xung quanh, hình như đường này đâu phải con đường về lại Diêu thị?
- Nam Thừa Húc, anh đưa tôi đi đâu vậy?
- Em nói xem?
- Tôi không có thời gian để chơi đuổi hình bắt chữ với anh, mau đưa tôi về công ty!
Kiều Tuyết Vãn vừa dứt lời thì chiếc xe cũng dừng lại, nhìn lại quang cảnh một lần nữa… Chỗ này là đã đi ra tới ngoại ô rồi á? Một chiếc xe hay một căn nhà cũng không có chứ đừng nói là có người quanh đây.
Còn chưa để cô kịp hiểu chuyện gì thì cô đã nhìn thấy gương mặt phóng đại của Nam Thừa Húc đang ở ngay trước mắt mình.
Cái tên này vậy mà lại dám đưa cô đến chỗ hoang vu vắng vẻ… Để hôn cô?
Đang định đẩy anh ra nhưng hai tay của cô đều đã sớm bị anh khóa lại, sau đó Nam Thừa Húc còn nhân cơ hội hạ thấp ghế của cô xuống, thuận tiện cho việc hôn cô hơn.
Gương mặt nhỏ của Kiều Tuyết Vãn phút chốc đã đỏ lên như chưa từng được đỏ… Tuy biết rằng năm đó cô và Nam Thừa Húc ở trên giường cũng từng hôn nhau, nhưng vì cô quá chú ý đến thân thể của anh nên khi hôn chỉ nhắm chặt mắt để cảm nhận.
So với sáu năm trước, thì dường như anh hôn rất tốt, có tiến bộ hơn rồi.
Đến đây Kiều Tuyết Vãn liền giật mình, tiến bộ cái gì mà tiến bộ chứ? Bây giờ cô là đang bị cưỡng hôn đó, còn ở đó cảm thán cái gì không biết nữa à!
Nghĩ đến đây, cô nhanh chóng lấy lại được ý thức, trực tiếp cắn lên môi của anh, nhưng Nam Thừa Húc cũng chỉ nhăn mày, sau đó lại đáp trả bằng cách cắn nhẹ lên môi cô. Âm thanh không nên phát ra cũng đã vô thức mà phát ra.
Gương mặt của Kiều Tuyết Vãn vốn đã đỏ nay còn đỏ hơn nữa, cô bây giờ đang làm cái gì vậy chứ? Sao lại có thể… Có thể kêu lên như thế chứ?
Hôn được một lúc, Nam Thừa Húc cũng có hơi lưu luyến mà buông tha cánh môi của cô, lại nhẹ nhàng mân mê gương mặt của cô, nói:
- Vãn Vãn, em nói xem giữa tôi và Diêu Xu, ai hôn em tốt hơn?
- Diêu Xu…
Còn chưa kịp để cô nói hết mà Nam Thừa Húc đã đen mặt, anh còn không chút thương tiếc mà cắn cạp thêm một cái lên môi cô, Kiều Tuyết Vãn cũng ngơ ra một chút… Cái tên này cầm tinh con chó hay sao mà thích cắn người thế hả?
Ý của cô là “Diêu Xu làm gì có cửa hôn cô mà biết anh ta hôn tốt hay không”. Nhưng cái tên này cứ như là vua giấm vậy, suốt ngày chỉ biết ghen tuông chua lè.
- Diêu Xu hôn em tốt hơn sao? Em thích hắn ta hôn em hơn sao? Hay em muốn được làm Diêu phu nhân? Làm chủ Diêu thị…
Kiều Tuyết Vãn nhìn anh một lúc, sau đó liền bật cười thành tiếng, cũng không biết có phải do cô cười hơi lớn hay không, mà hai tai của Nam Thừa Húc đã đỏ lên hết rồi, tuy rằng mặt của anh vẫn rất bình thường, nhưng nhìn hai cái tai kia đi… Có khác gì là gắn hai trái ớt lên đó đâu chứ?
- Em cười cái gì?
- Nam Thừa Húc, anh đang ghen sao?
- Đúng, anh đang ghen đó, em làm gì được anh?
Ơ hay cái tên này, đúng là vừa mặt vừa vô sỉ, vốn dĩ hai người họ cũng có quan hệ gì đâu, tự nhiên lại ghen tuông rồi lại bày ra cái dáng vẻ hờn dỗi này… Xem ra, cái tính hay hờn dỗi vu vơ của Kiều Tiêu Mặc là di truyền từ anh chắc rồi.
- Thật ra thì…
- Kiều Tuyết Vãn, anh nói cho em biết, cho dù em và Diêu Xu có tâm đầu ý hợp thì anh cũng mặc kệ, em đã lên giường với anh rồi, nếu em không cho anh chịu trách nhiệm với em thì em phải chịu trách nhiệm với anh.
- Cái gì?
- Gì gì mà gì? Anh đã nói rồi, nếu em dám không chịu trách nhiệm, ngày mai anh sẽ đưa cho nhà báo, tố cáo em là tra nữ! Ăn xong còn ôm con bỏ trốn, để xem em xử lý thế nào.
Khóe môi của Kiều Tuyết Vãn có hơi giật giật, cái tên này… Sao tự nhiên lại biến thành mặt dày thế này vậy?