Chuyện gì… Chuyện gì vậy? Không đúng… Đây… Ông ấy… Tại sao ông ấy lại nói như vậy? Nam Thừa Húc, rốt cuộc anh đã lấy đoạn ghi âm này ở đâu! Tại sao tôi lại không biết… Tôi… Tôi…
Gương mặt của Nhâm Duệ Hi trắng bệch, toàn thân đều đã run rẩy tựa như không tin vào tai mình, tại sao giọng nói của cha cô ta lại thành khẩn như thế? Chẳng phải trước khi chết ông ấy đã đưa hình của Nam Tử Túc cho cô ta sao? Không phải ông ấy muốn cô ta báo thù cho Nhâm gia sao? Tại sao… Tại sao mọi chuyện lại biến thành như vậy chứ?
- Nhâm Duệ Hi, hình như cô đã hiểu lầm cái gì rồi thì phải, cha cô từ đầu tới chưa từng muốn cô báo thù gì cả, ông ấy đưa ảnh của chị cả, là vì muốn cô đến Nam gia và nhờ chị cả chăm sóc. Nhưng có vẻ như cô hiểu sai ý của ông ấy rồi.
- Không… Không đúng! Các người lừa tôi! Các người đều đang lừa tôi! Cha tôi không bao giờ nhắc đến chuyện đó, hơn nữa cha tôi chết là do đột ngột… Làm sao…
Nói đến đây đột nhiên Nhâm Duệ Hi dừng lại, hai mắt vô hồn nhìn vào phần mộ của gia đình mình, sau đó lại lắp bắp nói:
- Tại sao… Tại sao ông ấy lại giao tôi cho Nam Khánh Tường? Tại sao… Ông ấy… Ông ấy biết họ sống không được bao lâu? Rốt cuộc là tại sao chứ?
Lúc này thì Kiều Tuyết Vãn ở phía xa cũng đã đi đến, trên tay của cô là một đoạn video rất cũ kĩ, hình ảnh bên trong là Nhâm Cung Vũ và Nam Khánh Tường đang ngồi nhâm nhi uống trà và đánh cờ, nhìn thế nào cũng không giống là có địch ý với nhau.
Giọng nói của Nhâm Cung Vũ lại phát ra ở từ video.
- Anh Nam, chuyện gia đình tôi bị bệnh lạ hi vọng anh đừng nói với Tiểu Hi, đứa bé mệnh tốt nên không bị lây là chuyện đáng mừng, tôi cũng không muốn nó phải lo lắng.
- Anh Nhâm đừng nói như vậy, tôi đã có liên hệ với phòng thí nghiệm ở nước ngoài rồi, chắc chắn sẽ tìm được nguyên căn nguồn bệnh, cả anh, chị nhà và A Minh sẽ không sao đâu.
Đến đây gương mặt của Nhâm Cung Vũ có hơi đượm buồn một chút, nhưng rồi ông ấy lại cười nói:
- Tôi đã bị bệnh này gần mười năm rồi, bà nhà cũng vì tôi lây nhiễm… Hai người bọn tôi sống cũng đã gần nửa đời người, chết đi cũng không đáng tiếc, chỉ là… Duệ Minh còn nhỏ, Duệ Hi cũng chưa hiểu chuyện, tôi thật sự không thể bỏ mặc chúng như vậy được.
- Anh đừng nghĩ tiêu cực, bệnh tình của nhà anh sẽ có tiến triển thôi, anh phải tin vào y học chứ.
Đoạn video đến đây cũng đã kết thúc, hóa ra trước đây Nhâm gia từng đắc tội với một nhóm người kì quái, bọn họ tuy không giết người nhưng lại đưa một virus kì lạ vào cơ thể của Nhâm Cung Vũ, sau này khi ông ấy kết hôn, lại đem virus đó lây qua cho người vợ.
Nghe nói rằng ai mắc bệnh này đều sẽ không sống qua khỏi mười năm, vừa đúng lúc khi Nhâm Cung Vũ phát hiện bệnh của mình thì Nhâm phu nhân đã hoài thai Nhâm Duệ Hi rồi, sinh đứa bé ra lành lặn không bị nhiễm bệnh thì Nhâm Cung Vũ cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng đến khi sinh Nhâm Duệ Minh thì không được may mắn như thế, đứa nhỏ Nhâm Duệ Minh lại bị nhiễm bệnh, cũng vì lý do đó cho nên Nhâm gia mới nhất quyết cách ly con gái ra khỏi ba người họ.
Nhưng có vẻ như năm đó Nhâm Duệ Hi còn nhỏ cho nên không hiểu chuyện, cứ nghĩ là cha mẹ thương em trai hơn, còn ghét bỏ mình nên đã sinh lòng đố kỵ, làm gì cũng phải được cha mẹ khen.
Sự đố kỵ đã che mờ mắt, mãi cho đến khi tận mắt chứng kiến cha mẹ và em trai chết thảm thì cô ta mới tỉnh ngộ, nhưng còn về chuyện bệnh tình đó… Cô ta thật sự không biết gì cả…
- Haha… Lại lừa tôi… Các người đều đang lừa gạt tôi…
- Nhâm Duệ Hi, bây giờ vẫn không muộn, chỉ cần cô đầu thú, chúng tôi sẽ không làm khó cô.
Nhâm Duệ Hi đưa tay lau đi nước mắt, nhìn về phía Kiều Tuyết Vãn, quả thật cô ta không phải người có thể đánh bại Kiều Tuyết Vãn, chỉ là cô ta không hiểu… Tại sao hết lần này đến lần khác mối quan hệ của Kiều Tuyết Vãn và Nam Thừa Húc lại có thể bền chặt như vậy.
- Kiều Tuyết Vãn… Cô… Không ghen tuông dù chỉ một chút sao? Xung quanh Nam Thừa Húc có nhiều phụ nữ nhòm ngó như vậy mà, hơn nữa cô không nghĩ anh ta tùy tiện lên giường với cô, thì cũng sẽ lên giường với người khác sao?
Gương mặt của Nam Thừa Húc có chút tối sầm, người phụ nữ đáng chết này đúng là không biết điều, sắp chết tới nơi rồi còn muốn kéo anh xuống hố sao?
Có hơi lo lắng một chút, Nam Thừa Húc cũng nhìn sang Kiều Tuyết Vãn, nhưng cô lại cười nhẹ nói:
- Cho dù bây giờ anh ấy lăng nhăng ngoại tình thì sao chứ? Xã hội bây giờ tiên tiến rồi, chưa kết hôn thì chia tay, kết hôn rồi thì ly hôn… Thay vì phụ thuộc vào ai đó chi bằng tự bản thân nỗ lực!