Yêu Em Nhiều Đến Thế

Chương 101: Ngoại truyện



Thành Thành lái xe đưa cô về, khoé môi vẫn không ngừng cong lên, từ chỗ dã ngoại ở ngoại thành cho đến khi gần về đến nhà rồi vẫn không ngừng cười được.

Nhu Nhu ngắm mãi chiếc nhẫn lấp lánh xinh đẹp trên tay mình, cô tưởng tượng về những tháng ngày chung nhà, là vợ chồng, cùng đi chợ, cùng đi làm của hai người.

Nhu Nhu không nhịn được mà nói.

"Vậy là em sẽ có chồng à, khi nào thì chúng ta về nhà thưa chuyện, năm mới hȧ."

Thành Thành suy nghĩ một chút.

"Càng sớm càng tốt nhỉ, vậy tết dương nha, lúc đó được nghỉ phép chúng ta về nhà em thưa chuyện."

Nhu Nhu học cách anh bẹo má mình, cô dướn người lên bẹo má anh rồi cười hì hì.

"Thế còn nhà anh thì sao, bao giờ chúng ta đi."

Thành Thành lại có vẻ thản nhiên.

"Nhà anh đã chuẩn bị tinh thần rồi, ba anh còn định bảo anh bắt cóc em về nhà càng sớm càng tốt, hai người cũng thân thiết như vậy, thưa chuyện bên nhà anh sẽ nhanh thôi."

Nhu Nhu lại quay ra nhìn bàn tay đang đeo nhẫn của mình.

Thành Thành khá tò mò về việc Nhu Nhu sang công ty nhà anh làm, không phải làm ở nhà cô thì sẽ tốt hơn sao.

"Bây giờ anh mới nhớ ra mình muốn hỏi em cái gì đó, sao em lại sang Thiên Thành làm việc vậy? Không phải làm ở nhà em tốt hơn sao."

Nhu Nhu có ý trêu.

"Em không được phép sang Thiên Thành làm à."

Thành Thành lắc đầu cười.

"Không, ý anh không phải vậy"

Nhu Nhu lúc này mới bật cười đáp.

"Thật ra thì em muốn thử sức với môi trường khác hơn, ở Đình Nhu ai cũng biết mặt em hết, cho nên em chạy sang Thiên Thành thôi, với lại lúc đó em đang giận ba nên tiện em chạy luôn."

Nhu Nhu suy nghĩ một chút, trên miệng còn vương ý cười.

"Nghĩ lại thì nếu em không đến Thiên Thành làm thì làm sao được bên anh.

Thành Thành lắc đầu.

"Em không làm ở Thiên Thành thì anh cũng sẽ chạy sang Đình Nhu tìm em, dễ gì để em trốn thoát khỏi anh."

Thành Thành buông một tay ra khỏi vô lăng, anh nắm lấy tay đeo nhẫn của cô thật chặt như muốn khẳng định.

"Anh sẽ chạy đến tìm em và trao nhẫn cho em, để em làm vợ của anh."

Nhu Nhu thở dài.

"Không phải ở nước ngoài cứ mỗi lần anh uống rượu say là cứ gọi điện cho em sao, lúc nãy em bất ngờ quá, em còn tưởng anh đã uống rượu say rồi ấy."

Thành Thành bật cười.

"Đó chỉ là cái cớ thôi, anh lúc say đều nhớ được hết chuyện mình đã làm, những lúc gọi cho em đều là vì quá nhớ em, trái lại em lúc say còn mơ màng hơn, không phải em nói sẽ lấy anh rồi cùng anh sinh thật nhiều con sao, lúc nãy em cũng nói sẽ sinh con cho anh, em tính chuyện này sao đây."

Nhu Nhu đột nhiên nấc cụt, cô suýt thì quên chuyện điên rồ mình đã làm hôm đó rồi, thế mà anh vẫn còn nhớ, lúc đó anh còn nói là mình không biết gì để lừa cô.

Nhu Nhu vừa nấc cụt vừa đánh anh.

"Anh trêu em, anh nói anh không biết gì cơ mà."

Thành Thành cười lớn.

"Haha, nếu anh nói ra thì em sẽ vô cùng xấu hổ mà, anh bây giờ mới nói cũng hợp lý chứ bộ."

Nhu Nhu tỏ vẻ giận dỗi ngồi cách xa anh ra, cô che mặt đi vì rất ngại ngùng, lúc đó cũng chỉ vì cô uống say nên mới nói vậy.

Về đến nhà của cô, anh hai tay xách đồ chạy theo cô.

Nhu Nhu không còn mặt mũi nào đối mặt với anh, cô luôn quay mặt đi, đến cả lúc vào thang máy chỉ có hai người cô cũng không nói gì.



Anh lúc này thấy cô ngại ngùng thì cứ trêu.

"Em đang giận anh hay em đang ngại vậy."

"Sao em không nói gì, lúc nãy em còn hào hứng vì sắp có chồng cơ mà."

"Em thử gọi chồng ơi xem, gọi chồng ơi đi, anh sẽ gọi em là vợ, vợ oi."

Nhu Nhu vùng vằng bước ra khỏi thang máy, Thành Thành vẫn cứ cười nói đi theo sau cô.

"Nhu, đợi anh với."

Nhu Nhu bước vào nhà rồi thay dép thật nhanh, Honey thấy chủ về thì liền chạy ra cạ chân nũng nịu.

Thành Thành hứa sẽ chơi thân với Honey hơn, cho nên đã cất đồ đi rồi chạy ra làm thân với nó.

Con mèo nhỏ này có vẻ trầm tính, không phản ứng gì nhiều khi anh bế nó lên, nhưng chỉ được một lúc thì nó vùng vằng giơ móng vuốt ra, lại giãy nảy lên như sắp bị ăn thịt.

*Méo....

Thành Thành vội thả nó xuống, tay anh cũng bị nó cào một vết nhỏ.

Thành Thành nghiêm nghị nhìn nó đang đắc ý liếm lông nó, ý này của nó chắc không phải muốn chê anh đâu chứ, lúc này Nhu Nhu đã thay đồ đi ra, cô đã chuẩn bị một ít đồ ăn cho Honey, thấy anh và Honey nhìn nhau có vẻ không mấy thân thiện.

Nhu Nhu trấn chỉnh lại cảm xúc đi đến.

"Anh và Honey vẫn còn đánh nhau à"

Thành Thành ái ngại nhìn cô, cũng nhoi nhói ở tay mà nhăn mặt, Nhu Nhu thấy anh có vẻ bị thương nên lo lắng đi tới xem.

Cô nắm tay anh xoa nhẹ, Honey đã cào nhẹ anh một cái, cũng không có gì to tát, Nhu Nhu hơi buồn nhìn anh.

"Vậy thôi, anh với nó không thân với nhau cũng được, lần sau đừng cố gắng làm gì, nó lại cào anh nữa."

Thành Thành xoa đầu cô để cô bớt lo lắng, Nhu Nhu lại đưa tay mình đang đeo nhẫn lên nhí nhảnh hỏi anh.

"Đẹp không, là người yêu em đã cầu hôn em đó."

Anh cũng hùa theo mà bẹo má cô.

"Đẹp, người yêu em thật là biết chọn ha, chiếc nhẫn này rất hợp với em."

Thành Thành âu yếm cúi đầu xuống vừa vén tóc lên cho cô, vừa đặt lên môi cô một nụ hôn, như lúc ở ngoại thành mà cô đã trao cho anh.

Sau đó anh đột nhiên nghĩ tới Nghiêm Duyễn, cậu ta chỉ anh một cách để thăm dò người yêu.

"Đầu tiên cậu hôn nhẹ lên môi cô ấy, nếu cô ấy vẫn vui vẻ thì tiếp tục hôn nụ hôn thứ hai lâu hơn chút, sang nụ hôn thứ ba thì đưa lưỡi ra, nếu cô ấy đón nhận thì cứ tiếp tục, sau đó tay cậu sẽ vòng qua ôm lấy eo cô ấy xích lại rồi thôi hôn giữa chừng, cô ấy vẫn bình thường, không phản kháng, thậm chí là còn cười thì cậu bế cô ấy lên, để cô ấy không chạy được nữa, rồi nhìn cô ấy cười, tiếp đến là nụ hôn sâu cuối cùng, bước tiếp theo thì tùy ý cậu."

Thành Thành nãy giờ vẫn run tay, đến nụ hôn thứ ba anh đã làm theo lời Nghiêm Duyễn nói, đột ngột ôm lấy eo cô xích lại gần, Nhu Nhu cũng vì đó mà giật mình thôi hôn luôn.

Cô căng thẳng nhìn anh, cảm giác như anh ấy sắp làm một chuyện gì đó, sau khi cô đột ngột thôi hôn thì anh ấy nhìn cô cười.

Nhu Nhu cũng bất giác cười theo, cũng không ít lần hai người đột ngột dừng lại giữa chừng như vậy.

Thành Thành thấy cô cười thì đột nhiên bế cô lên, cô quàng lấy cổ của anh ấy, Thành Thành nhanh chóng đặt một nụ hôn mới lên môi cô, lần này có vẻ mạnh bạo hơn, lưỡi anh ấy liên tục cạ vào răng của cô, không biết làm như thế thì có ích gì, Nhu Nhu cảm nhận được anh ấy đang dần di chuyển về phía phòng ngủ, cô giật mình lại muốn đẩy anh ra, nhưng tay của anh đã nhanh nhảu hơn khi kịp đưa ra bắt lấy bàn tay đang đẩy người anh.

Thành Thành đưa tay của cô quàng lại lên cổ mình, trước khi anh bước vào phòng cô đã hiểu ý của anh ấy rồi, cô thôi hôn chỉ về phía bóng đèn nói không rõ chữ nghĩa gì.

"A, b..óng èn."

Cô cố tình họ một cái để anh chú ý, trong khi hai chân của cô đang kẹp chặt lấy người anh, hai người mặt đối mặt càng xấu hổ hơn thì anh lại mỉm cười vươn tay ra nhấn công tắc ở bên ngoài cửa.

Ánh sáng vụt tắt, Honey đang ăn cũng giật mình muốn chạy theo hai người vào phòng, nhưng đôi chân mập ú của nó cũng không nhanh bằng tốc độ đóng cửa của anh, Honey bị nhốt ở bên ngoài, nó kêu lên mấy tiếng để mẹ nó đến mở cửa, nhưng sự im lặng đã trả lời nó, Honey vẫn còn đói nên quay lại ăn tiếp, dù sao thì nó cũng sẽ không lạnh cóng vì ở ngoài phòng đâu, nó có một chỗ ngủ riêng ấm áp rồi cơ mà.

Thành Thành dừng lại ở trước cửa đối mặt với Nhu Nhu, anh mỉm cười.

"Anh ngủ với em cũng nhiều lần rồi, lần nào em cũng ôm anh ngủ rất say, nhân hôm nay em đồng ý lấy anh rồi, anh thức cùng em được chứ."

Nhu Nhu căng thẳng nhìn anh, cô mím môi khó mở miệng, đôi mắt đảo liên tục tay cũng vì căng thẳng mà run lên.

Cô cũng biết anh ấy tôn trọng cô nên mới không dám làm mấy chuyện đó, biết cô cần sự tin tưởng nhất nên anh ấy cũng không nghĩ đến bản thân mà nhẫn nhịn.

Lúc này cô thật khó trả lời, để anh không phải đợi lâu, cô đã chủ động hôn anh, cũng chủ động đưa lưỡi ra.



Đôi tay nhỏ nhắn của cô vươn ra muốn nhấn công tắc để tắt đèn.

Anh vừa thấy buồn cười vừa thấy bất ngờ, không thể đợi lâu được nữa anh vươn tay ra tắt điện rồi nhanh chóng bế cô lên giường.

Hai người đều hồi hộp nhìn nhau, ánh đèn ngủ bật ở mức sáng thấp nhất vẫn soi cho hai người đủ thấy bóng hình đối phương ở trước mặt, cúc áo ngủ trên cùng của Nhu Nhu không biết đã bị tuột ra từ lúc nào.

Nhu Nhu nuốt nước miếng trong cổ họng, hồi hộp mím môi, cô chủ động cởi chiếc áo khoác trên người anh ra.

Thành Thành thuận theo ý cô mà cởi, anh mặc sơ mi trắng vô cùng điển trai, cộng thêm với ánh đèn vàng, Nhu Nhu thật sự không thể phân biệt được đâu mà mơ đâu là thực.

Đầu óc cô giờ cũng chỉ toàn là hình bóng anh ấy, Thành Thành bắt đầu cởi từng cúc áo, Nhu Nhu nhìn theo cử chỉ tay không hề chớp mắt.

Khớp tay đó thon dài, trên mu bàn tay nổi gân lên rõ ràng, nó đã từng ôm lấy

cô vào lòng, vỗ vai an ủi cô, xoa đầu cô, bẹo má cô, bây giờ nó đang giúp anh cởi áo ngay trước mặt cô.

Nhu Nhu nhiều lần thấy cơ thể của anh ấy rồi, nhưng chưa lần nào cô có ý định xấu xa như bây giờ, cô muốn được sờ soạng nó.

Thành Thành lấy hơi thở dài, đôi mắt của cô đang loé lên ánh lung linh, dường như đã rơi vào trong tiềm thức, mơ hồ và đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

Anh nhẹ nhàng hạ người xuống, hai người chưa bao giờ đối mặt gần như vậy.

Cả hai người cũng cảm thấy giữa trời đông lạnh này trong phòng rất ấm áp, mặt cả hai người ấm dần lên, Thành Thành liên tục nuốt xuống cổ họng, anh cũng vừa thăm dò vừa tiến tới, chạm đến đôi môi nhỏ của cô.

Việc hôn môi cô anh cảm thấy giống như mình đang ăn thạch rau câu, mềm, ngọt ngào làm anh khó cưỡng lại được, anh đã liên tục nuốt lấy môi cô ấy vào miệng mình, cảm nhận ấm nóng càng rõ rệt hơn.

Khi hai lưỡi cuốn vào nhau, và đôi môi được bao bọc trong sự ẩm nóng của anh, Nhu Nhu cũng dần có hứng thú hơn, so với việc ban đầu dè dặt và lo lắng thì bây giờ cô đã chủ động đưa tay lên chạm ngực anh.

Thành Thành cũng vì thế là tiến xa hơn, anh sờ men theo cúc áo để cởi từng nút từng nút, trong khi đang say đắm với nụ hôn, anh cũng bất giác sờ thấy bộ phận ấm áp trên người cô ấy, bao bọc lên nó là lớp mút khá mỏng manh, anh cảm nhận được nó rất chân thật, trong giây phút đó anh cảm thấy giống như có gì đó chạy sượt qua người mình.

Khi lưỡi đã mỏi mệt hai người lại nhìn nhau, Nhu Nhu giờ mới biết áo ngủ của mình đã bị anh cởi ra từ lúc nào.

Cô dịch lên trên một chút, kéo lấy chăn và gối để nằm, anh lúc này cũng tháo chiếc thắt lưng của mình vứt xuống dưới sàn, áo sơ mi còn đang cởi dở dang anh cũng không do dự mà vứt đi luôn.

Anh chồm đến kéo gối để cô nằm thật thoải mái rồi ôm lấy cô.

Nhu Nhu ôm lấy cổ của anh để thì thầm.

"Em cởi không được, hình như nó bị kẹt rồi."

Anh dụi vào cổ cô mà cười đáp một cách nũng nịu.

"Nhu~, em đừng làm anh mất kiên nhẫn."

Nhu Nhu dướn người lên, anh luồn tay ra sau lưng cô để tháo cài áo giúp cô, Nhu Nhu cũng nhanh chóng thoát ra khỏi chiếc áo ngủ dài tay của mình.

Trong phòng nhiệt độ khá là ấm, hai người chỉ thấy nôn nóng mà thôi.

Thành Thành sau khi mở cài áo ra được thì Nhu Nhu cũng bắt đầu cởi, vào giây phút cô sắp vứt chiếc áo nhỏ của mình đi thì đột nhiên hai người nhìn nhau rồi khựng lại.

Thành Thành do dự lên tiếng.

"Anh không có... 'áo mưa, em có không...

Nhu Nhu cũng do dự lắc đầu.

"Em không có."

Cô cũng chưa bao giờ đi mua thứ đó, thật ra thì dự phòng cái đó để bảo vệ bản thân cũng tốt, nhưng cô không có mối quan hệ nào thật sự sẽ làm như vậy nên cũng không có thói quen mua áo mưa để dành.

Quen anh cũng được mười tháng, nhưng anh chẳng làm gì về chuyện gì đó cả, cô cũng tin tưởng anh nên mua về làm gì chứ.

Thành Thành đột nhiên muốn ngồi dậy, anh ái ngại.

[Thôi thì đành để hôm khác vậy.

Nhu Nhu đột nhiên kéo tay anh lại, cô cầm lấy mảnh vải cuối cùng trên thân mình vứt xuống sàn, nhìn anh một cách mơ màng.

"Em có thai trước cưới nhà anh sẽ không chê em chứ."

Thành Thành phì cười, anh chồm đến ôm chầm lấy cô.

"Sao em lại nói vậy, chỉ cần là em thì mọi người đều đồng ý."