Nhu Nhu nói chuyện với Nghiêm Duyễn xong quay về lại bàn, lúc này Lâm Thiên mới thấy rõ được việc tốt mà mình đã làm, cô không hề vui vẻ gì, đến cả chuyện kết hôn bọn họ còn giấu đến tận bây giờ mới nói, lại còn hơn một tháng nữa là cưới rồi.
Nhu Nhu không muốn nói chuyện trước mặt Dương Trình vì cậu ta vốn là người ngoài cuộc, cảm xúc, cách hành xử và những lời cô định nói với đôi chim ri này cậu ta không thể nghe được.
Lâm Thiên vì muốn Nhu Nhu bớt giận lại một chút mà không ngần ngại vạch áo ra cho người ta xem lưng.
"Nhu à, chuyện này bọn anh không cố ý muốn giấu em đâu, dù sao thì hai nhà đều quyết định khá vội vã, em vẫn còn đang chuẩn bị để tốt nghiệp mà, anh không muốn em vì chuyện nhà mà ảnh hưởng"
Nhu Nhu cầm túi xách của mình đứng lên, nếu như cô còn ở đây thêm chút nữa thì cô sẽ không kiềm chế được cảm xúc mất, giọng nói hơi lạnh lùng đáp lại Lâm Thiên.
"Để về nhà rồi nói, em không muốn nghe hai người giải thích gì ở đây cả."
Dương Trình kéo tay áo của cô lại, Nhu Nhu gạt phắt ra nhìn Lâm Thiên, Lâm Thiên lại càng muốn giải thích.
"Ý bọn anh không phải là muốn giấu em...
Nhu Nhu hơi bực mình cất lời, giọng nói có phần lớn hơn hồi nãy.
"Em đã nói là về nhà rồi nói, em không muốn nói ở đây"
Dương Trình lại kéo tay áo cô lần nữa, Nhu Nhu vẫn đứng yên đó nhìn hai người họ, Lâm Thiên là một người hấp tấp, anh ta đang muốn nhanh chóng giải thích cho Nhu Nhu hiểu rằng mình thực sự không có ý muốn giấu một chuyện lớn như vậy với em ấy, đây chỉ là màn thông báo bất ngờ đến mọi người mà thôi.
"Bọn anh chỉ muốn mọi người bất ngờ thôi, cả em cũng vậy, anh muốn thông báo đến mọi người bằng sự bất ngờ."
Nhu Nhu mím môi, thực sự không thể nhịn nói Lâm Thiên ngay lúc này được, Nhu Nhu lại gạt tay Dương Trình ra một lần nữa, cô lấy hơi thở ra một hồi dài, Dương Trình còn có thể nghe thấy được cả tiếng thở bực dọc của cô.
"Lâm Thiên, em đã không muốn vạch áo cho người xem lưng, em muốn giữ thể diện cho anh, em muốn ba người chúng ta cùng đến một chỗ riêng để nói về vấn đề này cho rõ ràng, nhưng anh không hiểu. Đây không phải là vấn đề bất ngờ hay không bất ngờ gì, nó là vấn đề về quan hệ giữa chúng ta, đặc biệt là cách cư xử của anh, em biết Dương Lý là người nghĩ trước nghĩ sau, cậu ấy sẽ không bày ra cái trò trẻ con này đâu, anh mới chính là vấn đề trong chuyện này, bây giờ trong gia đình sắp ghi danh thêm hai thành viên sao em lại không được biết chung với mọi người, em biết để chuẩn bị một cái đám cưới thì cũng phải mất mấy tháng, có khi là nửa năm, vậy mà một thành viên trong gia đình như em lại không hay gì cho đến khi sắp cử hành hôn lễ rồi em nhận được thiệp và vỡ lẽ ra là hai người sắp kết hôn, chúng ta là quan hệ gì, là người một nhà anh hiểu không? Sao anh có thể cư xử như vậy được."
Lâm Thiên đột nhiên á khẩu, Dương Lý cũng thở dài mệt mỏi, Dương Trình bị kẹt trong một đống sự khó xử, vừa rồi Nhu Nhu còn cố ý nhắc đến người trong nhà để nhắc nhở cậu ta, Nhu Nhu vốn không coi cậu ta là bạn thân thiết, những chuyện này nói ra rất nhạy cảm.
Dương Lý cầm điện thoại lên xem tin nhắn vừa gửi tới, là tin nhắn từ cố vấn học tập, cậu ấy phải đến trường ngay, Nhu Nhu kéo lại túi xách đột nhiên bỏ đi mất.
Dương Trình nhìn theo bóng hơi hụt hẫng, Dương Trình quay ra nhìn Lâm Thiên đang không biết nên nói gì.
"Anh Lâm Thiên, nếu như cô ấy biết em là người biết chuyện này từ trước rồi thì phản ứng sẽ càng mãnh liệt hơn, em nghĩ là cứ đợi cô ấy bình tĩnh lại đã rồi hằng nói chuyện, vào ngày mai chẳng hạn"
Dương Lý nhìn Dương Trình có chút không hài lòng, nhưng bề ngoài vẫn không biểu hiện gì nhiều, cười gượng một cái rồi dặn dò Lâm Thiên.
"Tối nay về nhà ăn tối đúng không, đến lúc đó em cũng sẽ nói chuyện về việc anh hành xử, anh cần thay đổi rồi, bây giờ em có việc, em đi trước đây."
Dương Lý quay ra nhìn Dương Trình cười trừ.
"Tôi đi trước đây.
Dương Trình tập làm quen với sự đẩy thuyền của Lâm Thiên dành cho mình và Nhu Nhu, vốn đã quen miệng xưng em, anh với Lâm Thiên, nghe đến Dương Lý thì trong đầu đã tự động gọi chị rồi.
"Chào chị ạ, chị đi cẩn thận."
Dương Lý nghe chữ chị từ cậu ta thấy hơi ái ngại, nhưng theo lý mà nói thì cậu ta gọi không sai, nhưng đón nhận vẫn cứ ngượng ngùng.
Dương Trình lúc này cũng đi về, khi ra đến cửa thì thấy Nhu Nhu vẫn còn ở bên kia đường, hình như cô đang đợi xe buýt thì phải.
Dương Trình nhìn thấy cô thất thần thì lái xe qua đó, chiếc xe Audi đen dừng lại trước mặt cô, Nhu Nhu theo cảm tính mà lùi lại.
Người bên trong đột nhiên hạ kính xuống, Nhu Nhu tròn mắt nhìn cậu ta, Dương Trình nhìn cô mỉm cười.
"Cậu muốn đi đâu hả, lên xe đi mình đưa cậu đi."
Nhu Nhu xua tay lắc đầu.
"Không cần đâu, chỗ mình đi không đi qua chỗ cậu muốn đi, vẫn là không nên phiền cậu."
Dương Trình hiếm khi gặp được cô, biết rằng nếu về nhà nhắn tin lại cho cô,
cô cũng sẽ không trả lời, tình huống này chính là giúp cậu ta thân thiết với cô hơn.
"Tớ thấy không phiền, cậu lên xe đi."
Nhu Nhu thở dài, đã từ chối rồi mà cậu ta còn nhiệt tình hơn nữa.
[ Cậu không phiền, nhưng tôi thấy phiền.
Nhu Nhu lại từ chối, cô cười gượng nói với cậu ta.
"Thật sự không cần đâu, tớ có chút chuyện với bạn, phiền đến cậu không hay lắm."
Nhu Nhu từ chối đến cùng, nói thế nào cũng sẽ từ chối, cậu ta lại cười mỉm đáp cô.
"Thế tớ về gọi điện cho cậu được chứ?"
Nhu Nhu thở dài mỉm cười.
"Nếu tớ có thời gian."
Phải đến lát sau cậu ta mới rời đi, Nhu Nhu đi xe buýt đến căn cứ bí mật, đây là nơi bí mật giữa Nhu Nhu và Thành Thành, năm năm rồi kể từ lúc anh đi cô cũng đã không tới đây, chỗ này khu công nghiệp vẫn bỏ hoang, nhưng cỏ dại đã mọc lên cao hơn, bên bờ suối nền bê tông đã mọc rêu xanh, nền cỏ dưới gốc cây sấu đã không còn cỏ xanh nữa, thay vào đó là những đám cỏ dại đua nhau mọc lên, ngăn cản người ta đến gần cây sấu.
Nhu Nhu chỉ đứng ở một bãi đất trống nhỏ đón cơn gió cùng với ánh nắng gắt gỏng của mùa hè, đứng đó một lát thì cô về.
Tâm trạng cô trở nên rối bời, cô và anh ấy bắt đầu liên kết với nhau từ lúc nào, và rồi bắt đầu không liên lạc từ khi nào, năm năm trôi qua hình dáng của anh trong lòng cô sớm đã không rõ ràng nữa rồi, trong tài khoản mới anh rất ít khi đăng ảnh, mỗi lần đăng đều không phải ảnh của mình, đến cả cuộc gọi sáng nay cô nhận được từ anh giọng nói của anh cũng đã hơi khác, nếu năm năm đã trôi qua như vậy, cô cũng sẽ không đợi anh nữa, Nhu Nhu quyết định từ bỏ đoạn tình cảm mà mình dành cho anh suốt thời gian qua, cô đã giữ đúng lời hứa chờ anh năm năm, năm năm trôi qua rồi nhưng anh vẫn không về, theo lý mà nói người thất hứa là anh, cô cũng sẽ không cảm thấy áy náy trong lòng, xung quanh cô cũng có bao người để ý, chẳng nhẽ cô lại phải chờ một người không rõ ràng như vậy.
Nhu Nhu xách đồ mà mình đã mua ở siêu thị về với tâm trạng thật khó tả, cả người cô mệt nhoài, rút thiệp mời của Dương Lý và Lâm Thiên ra xem, thời gian là tháng sau, nếu tính từ bây giờ đi là còn hơn một tháng nữa, địa điểm là một khách sạn cao cấp, chỗ này cũng chính là chỗ lúc trước mẹ và chú Đường đã tổ chức đám cưới, Nhu Nhu thở dài, không biết là ai đã dẫn lối cho Lâm Thiên bày ra cái trò này, thật là thích trêu ngươi người khác, nhưng cũng hơi tò mò, nếu thế thì có phải là mọi người đều biết, chỉ có mình không biết hay không.
Điện thoại của cô rung lên, cô vội cầm lên xem, Dương Trình đã nhắn đến hỏi han.
"Cậu về đến nhà chưa."
Nhu Nhu cũng lịch sự đáp lại.
"Ò, mình về tới nhà rồi."
Dương Trình gửi icon cười nhắn lại.
"Nếu để tớ chở về thì cậu đã về nhà sớm hơn rồi, lần sau để tớ chở nhé, không phiền đâu."
Nhu Nhu thấy dòng tin ngây ngô này của cậu ta cũng bật cười, dựa vào cái gì đây, leo lên xe của một người đàn ông cũng phải có lý do chính đáng, Nhu Nhu nhắn lại.
"Cậu không thấy phiền cũng đâu có nghĩa là người khác cũng sẽ nghĩ vậy."
Chẳng khác gì vả vào mặt cậu ta cả, Nhu Nhu tỏ ra vô tư gửi thêm tin nhắn.
"Cậu thật sự không thấy phiền à"
Dương Trình liền bộp chộp nhắn lại.
"Không, tớ không thấy phiền, thấy vui là đằng khác.
Nhu Nhu không có ý định nhắn lại, cô trực tiếp thoát ra khỏi đoạn chat, điện thoại lại rung lên lần nữa, là mẹ gọi tới, cô hơi lạnh lùng đáp mẹ.
"Mẹ ạ."
Đường dây bên kia có hơi vội vã hỏi cô.
"Nhu à, mấy ngày này con có rảnh không?"
Nhu Nhu gật đầu.
"Tuần này con rất rảnh, có chuyện gì sao ạ?"
Giọng điệu của mẹ bắt đầu hạ xuống dần, tốc độ nói cũng chậm rãi.
"Chuyện là mẹ đang có ý định mở thêm chuỗi quán cà phê, hôm nay mẹ đi xem mặt bằng ở ngoại thành, đường về bị sạt lở ngăn cách mất rồi, mẹ không về được, mà bây giờ Nhu Đường sắp đến giờ tan rồi, con đi đón em về chăm sóc em giúp mẹ tối nay có được không, chú Đường mới đi công tác thôi, tuần sau chú mới về được, con giúp mẹ có được không."
Nhu Nhu không nghĩ gì liền đồng ý.
"Con biết rồi, mẹ cứ lo việc của mẹ đi, con sẽ đi đón em ấy về đây ở"
Mẹ vui vẻ tắt máy, Nhu Nhu tiện tay nhét thiệp vào ngăn kéo, cô đi ra bếp xem đống đồ mà mình vừa mua, bắp cải, trứng gà, cà chua, đều là thứ đồ ăn đơn giản, nấu lên cũng chỉ có mấy món trứng xào cà chua, bắp cải luộc, canh rau này kia, mấy món này Nhu Đường không thích, Nhu Nhu vội cất đồ vào tủ lạnh, cô đi vào phòng lấy chìa khoá xe riêng của mình ở trong ngăn kéo tủ ra.
Đây là chiếc Audi mà ba đã mua cho cô lúc cô đỗ vào đại học, nếu không đi xa cô sẽ không dùng tới nó, cô hay lái xe ra ngoại thành, đi ra các tỉnh lân cận để ngắm biển, không khí ở đó rất mát mẻ, mùi tanh cá, mùi mặn của biển làm cô rất hứng thú, cô có thể dành hàng giờ đồng hồ lái xe đến đó rồi ngồi thẫn thờ ở đó thêm mấy tiếng nữa rồi đi về.
Hôm nay cô lái xe đi đón em trai, đỗ xe ở trước cổng trường tiểu học hơn mười phút mới nghe tiếng chuông tan học của bọn trẻ.
Nhu Nhu hạ cửa kính xuống ngó nghiêng rồi mới đi ra, những đứa trẻ ồ ạt chạy ra với ba mẹ, Nhu Đường bây giờ đã học lớp hai rồi, lớn lên tính nết càng thay đổi, Nhu Nhu cũng không thể can thiệp được, cô chỉ có thể ở bên cạnh dặn dò và an ủi mà thôi.
Đứa trẻ bảy tuổi bước ra khỏi trường như thường ngày chán nản với việc gặp mẹ đến đón kèm theo vẻ mặt vội vã, hối cậu bé phải lên xe vì mình đang bận việc.
Khoác trên mình bộ đồng phục của trường, áo sơ mi trắng và quần đen, cậu bé đeo trên vai một chiếc cặp sách nặng, vẻ mặt ủ rũ.
Ba mẹ Nhu Đường đều là những người cuồng công việc, nhiều khi cảm xúc của cậu bé cũng không quan tâm, hôm nay bước ra khỏi trường Nhu Đường thấy được một chị gái mặc áo thun trắng quần jean bước ra khỏi chiếc xe bốn bánh, dáng dấp cao hơn cậu, như một người không dè dặt ai, tự tin và mạnh mẽ, người chị đó vẫy tay với cậu, thân thương gọi cậu là "Nhu Đường"
"Nhu Đường, qua đây.
Nhu Đường vừa thấy chị đã cười, cậu bé chạy về phía chị, trong chốc lát chiếc cặp đầy sách nặng nề sau lung cậu đã không còn nặng nữa.
Nhu Nhu nắm tay Nhu Đường, giúp cậu bé xách cặp, cô ngồi xổm xuống bắt chuyện với em.
"Nhu Đường, hôm nay không có nhà, em sẽ đến nhà chị ở tối nay, có thích không."
Nhu Đường cười gật đầu đáp lại ngay.
" Thích"
Không ngờ người chị này hoàn toàn không giống ba mẹ, chị ấy đến đón cậu bé về ở nhà mình tối nay, chỉ một đêm duy nhất thôi, nhưng chị ấy quan tâm đến cậu hơn, câu cuối cùng không phải em biết chưa, mà là em có thích không, Nhu Nhu thực sự để ý đến cảm nghĩ của em.
Vì cô cũng là một người con của mẹ, sự vô tâm của họ từ khi bé cô sớm đã cảm nhận được, cho nên đối với em trai, cô đối xử rất nhẹ nhàng, thậm chí là chiều cậu bé.
"Vậy tối nay em muốn ăn gì, chị nấu ăn không ngon, về nhà gọi đồ ăn nhé, em có muốn ăn kem không?"
Nhu Đường cười tươi đáp.
"Có, em muốn ăn kem."
Lúc hai chị em chuẩn bị bước lên xe, có một bạn nữ chạy đến gọi Nhu Đường.
"Nhu Đường, Nhu Đường."
Cô bé vội vã lấy kẹo mút từ trong túi áo khoác của mình ra.
"Trả cậu chiếc kẹo mút hôm qua này."
Nhu Nhu không thích em trai mình với bạn khác giới lại thân thiết, đứa bé gái này hoàn toàn phớt lờ cô, chỉ chăm chăm vào Nhu Đường.
Trước khi Nhu Đường lên tiếng Nhu Nhu đã lên tiếng trước.
"Em tên gì? Em không thấy người lớn đang đứng cạnh Nhu Đường hay sao, lời chào lễ phép của em đâu, em có thể không chào tất cả người lớn mà em gặp, nhưng nhất định phải chào người lớn của người em đang nói chuyện, em biết chưa."
Bé gái nhìn chằm chằm cô, Nhu Đường dường như mệt mỏi với cô bạn này, cậu bé hơi khó chịu lên tiếng.
"Mình không cần đâu, cậu cứ giữ mà ăn đi."
Cô bé không lễ phép chút nào, Nhu Nhu đã nói cô bé phải chào người lớn, nhưng cô bé cứ lầm lì, còn đưa lại chiếc kẹo mút cho Nhu Đường.
"Tớ cho cậu."
Nhu Nhu hơi bực mình, giọng cao hơn một chút.
"Nhu Đường lên xe, em tên gì?"
Nhu Đường biết cô bé sẽ không trả lời, liền ngước lên trả lời chị.
"Cậu ấy tên Thành Thảo"
Nhu Nhu lần đầu nghe cái tên như vậy, cô gượng cười đáp lại cô bé.
"Em không biết Nhu Đường bị sâu răng sao, bác sĩ nói em ấy không được ăn đồ ngọt nhiều, cho nên giữ lại cái kẹo đó đi, bây giờ bọn chị sẽ đi về, lần sau mà gặp lại thì nhớ phải chào đấy.
Nói xong thì Nhu Đường cũng trực tiếp leo lên xe, không nhìn cô bé đó lấy một cái, đến khi chiếc xe rời đi rồi Nhu Nhu nhìn ở trên gương vẫn thấy cô bé đó đứng nhìn theo.
Nhu Nhu thở dài bất lực hỏi em mình.
"Em lại làm gì với cô bé đó nữa.
Nhu Đường lại không biết gì.
"Cậu ấy hay đem kẹo lên lớp cho em, em cũng không biết sao cậu ấy lại làm the."
Trẻ con ngây ngô, thể hiện tình cảm cũng là đem kẹo đi cho, nhưng Nhu Nhu không hiểu sao thái độ của con bé đó lại có phần mãnh liệt như vậy.