Yêu Em Nhiều Đến Thế

Chương 85



Thành Thành đã mơ một giấc mơ khá đẹp, anh đã mơ thấy Nhu Nhu nhào vào lòng mình khóc lóc vì vừa chia tay

Hà Hồng Thiên.

Anh đã mong ngóng họ chia tay đến mức ám ảnh rồi cho nên lúc ngủ cũng mơ thấy.

Đột nhiên anh nghe được tiếng chuông vang bên tai, anh kéo lấy chăn lại ôm rồi lật người ra, khoe miệng cong lên vì vui.

Anh chợt phát hiện ra trời đã sáng rồi, lúc mở mắt ra không gian không phải trần nhà mà lại là Nhu Nhu.

Cô cũng đang ngủ ở bên cạnh quay mặt về phía anh, Thành Thành vẫn chưa nhận ra sự bất thường, còn tưởng mình đang nằm mơ, sao Nhu Nhu lại nằm ngủ bên cạnh anh, khuôn mặt và hơi thở đều như một người thật ở trước mặt, Thành Thành muốn ngắm nhìn khuôn mặt tĩnh lặng này chút, lúc này cô đột nhiên mở mắt ra, Thành Thành liền bấn loạn kéo chăn lại bật dậy rồi hét lên.

"Ahhhhhh."

Nhu Nhu nhăn mặt ngồi dậy, cô vươn vai một cái, cô lạnh lùng nhìn anh, dáng vẻ này có hơi không đúng, người đang khúm núm trong chăn đó lại là anh.

"Anh hét cái gì, em không bất ngờ thì thôi, anh bất ngờ cái gì?"

Thành Thành đột nhiên nhìn lại mình, người vẫn nguyên vẹn quần áo, Nhu Nhu cũng không làm sao.

Anh dần lấy lại bình tĩnh buông chăn ra, phải rồi, anh vào phòng con gái người ta ngủ, người ta không hét thì thôi, anh hét cái gì chứ.

Nhu Nhu đi vào phòng tắm, đánh răng, cô cầm cả bàn chải đánh răng đi ra nhìn anh.

Thành Thành vẫn còn đang mơ màng, Nhu Nhu liền chỉ vào đồng hồ trên bàn nhắc nhở anh.

"Anh còn không về nhà thì anh sẽ muộn làm đấy."

Thành Thành để ý thấy bây giờ đã bảy giờ rồi, anh vội vã xuống giường xỏ đôi dép nhỏ vào chạy ra cửa.

Nhu Nhu đi theo sau để đóng cửa phòng, nhưng anh vừa mở cửa ra định bước ra ngoài thì Nhu Đường đã đứng ở ngoài cửa phòng bên cạnh dụi mắt, anh lại vội vã đóng cửa lại.

Nhu Nhu ở phía sau lùi lại mấy bước, trong miệng ngậm bàn chải đánh răng suýt nữa thì bị đụng tay vào anh rồi.

Thành Thành bối rối quay ra nói.

"Nhu Đường đang ở bên ngoài."

Nhu Nhu thở dài đi ra mở cửa, Nhu Đường đang đứng ở bên ngoài, Nhu Nhu đi ra nhìn Nhu Đường chỉ tay vào bàn chải đánh răng của mình nhắc nhở nó nên đi vào phòng đánh răng.

Nhu Đường thấy thế liền vòi vĩnh.

"Chị, lát nữa em muốn ăn bánh kẹp bơ chị làm có được không."

Nhu Nhu vì để nhanh chóng đuổi nó vào phòng thì liền thở dài đồng ý.

Nhu Đường vào phòng thì Thành Thành cũng đi ra, anh ngại ngùng đi về phía bàn ở phòng khách với lấy áo khoác, anh gãi đầu nói với Nhu Nhu.

"Anh về trước nha, lần sau sẽ giúp em dọn dẹp."

Nhu vay vừa đánh răng vừa gật đầu, Thành Thành nhanh chóng chạy đi, tối qua Nhu Nhu vừa vào phòng đã ngủ thiếp đi, cô còn không biết là anh vào phòng mình ngủ.

Đến nửa đêm cô quơ tay ra muốn ôm con gấu bông trắng quen thuộc của mình, nhưng lại chỉ với được người nên mới giật mình nhận ra anh vào phòng ngủ.

Cô nhân lúc anh ngủ mà ngắm nhìn anh, bao năm qua đường nét này vẫn không thay đổi, kể cả lúc ngủ cũng là một người điển trai.

Hôm qua anh còn nói mớ, chắc đang mơ chuyện gì đó rất vui, anh nhếch khoé miệng lên cười, tay quơ quơ trong không khí, Nhu Nhu phải né ra xa một chút để anh khỏi quơ tay trúng.

Anh gào lên.

"Không sao đâu, có anh ở đây rồi."

Nhu Nhu nằm xuống đỡ trán phì cười.

"Anh đang bảo vệ cô gái nào sao, lại nhiệt tình như vậy."

Sáng sớm đi làm, đến trước cổng công ty Nhu Nhu đã bắt gặp một người phụ nữ khá quen mặt, bà ấy đứng ở ngoài trông ngóng ai đó.

Nhu Nhu nhận ra bà ấy lần trước đã đứng ở ngoài này nói chuyện với Thành Thành và cả Hà Hồng Thiên, cô đoán chắc là người thân thiết với hai người kia.

Nhu Nhu vốn định bước thẳng vào công ty luôn, nhưng người phụ nữ đó đột nhiên thất thần nhìn vào trong công ty, bước chân không tự chủ được mà va vào người cô, Nhu Nhu bất ngờ quay ra đỡ người bà ấy khỏi ngã xuống.

Chiếc túi xách trên tay cô và của bà ấy đều rơi xuống đất, đồ trong túi bà ấy rơi vãi ra.

Sau khi bà ấy đứng thẳng người được thì Nhu Nhu cũng bối rối nhặt lại đồ, nhân tiện cô nhặt đồ cho bà ấy.

Khi Nhu Nhu trả lại túi, sắc mặt bà ấy nhợt nhạt, như mất hết máu trong người, Nhu Nhu hoảng hốt hỏi.

"Cô ơi, cô không sao chứ ạ?"

Người phụ nữ đó cầm lấy túi cũng cảm ơn cô, bà lắc đầu đáp.

"Cô không sao, cảm ơn con."

Nhu Nhu cười trừ lại quay ra thì thấy còn sót một lọ thuốc nhỏ màu trắng của bà ấy trên nền đất, một người đàn ông khác đi qua đã vô tình đá nó đi ra xa.

Nhu Nhu kéo theo túi xách của mình chạy theo lọ thuốc đó.



Cô chạy đến gần cửa vào công ty lọ thuốc cũng dừng lại, vừa cúi xuống thì đụng phải một người đàn ông, Nhu Nhu va vầng trán của mình vào bờ ngực săn chắc của người đó.

Cô đỡ trán mình lùi ra mấy bước, chàng trai đó cất tiếng lên cô mới biết đó là Thành Thành.

"Nhu hả, em không sao chứ."

Nhu Nhu cúi xuống nhặt lọ thuốc lên liền đi về phía người phụ nữ kia.

"Cô ơi, lọ thuốc của cô đây ạ."

Người phụ nữ nhận lấy liền vui vẻ cảm kích.

"Cô cảm ơn, làm phiền con quá."

Thành Thành lúc này chạy tới, thấy người phụ nữ thì liền cười tươi gọi.

"Mẹ ơi."

Nhu Nhu lúc này cũng quay ra nhìn anh, Thành Thành đi đến thì liền kéo Nhu Nhu lại giới thiệu.

"Mẹ ơi, đây là Nhu Nhu, mẹ nhớ chứ ạ. Nhu Nhu đây là mẹ anh, cũng vừa từ nước Anh trở về cùng đợt với anh đó."

Nhu Nhu liền lễ phép chào lại lần nữa.

"Con chào cô ạ."

Hạ Tuyền Lan cũng ngại ngùng chào lại.

"Chào con."

Nhu Nhu thấy mẹ con nhà này hơi lạ lùng, Thành Thành chăm chú nhìn cô có biểu cảm gì, còn Hạ Tuyền Lan thì nhìn ngắm cô từ trên xuống dưới, hai đôi mắt hướng về phía cô, Nhu Nhu thấy hơi không thoải mái.

Nếu mà đứng đây nữa thì sẽ ngại chết mất, Nhu Nhu lấy có khác hỏi.

"Cô ơi, hôm nay cô đến đây có chuyện gì vậy ạ?"

Thành Thành lúc này cũng nhận ra, anh quay ra hỏi mẹ.

"Đúng đó mẹ, sáng sớm mẹ đến đây làm gì?"

Hạ Tuyền Lan có chút bối rối, Nhu Nhu giữ nụ cười gượng nhìn bà ấy.

Bà ấy quay ra nhìn con trai rồi cười nói với cả hai đứa.

"Mẹ đến đợi ba con, lát nữa phải đi gặp ông ngoại con nữa."

Thành Thành lại có chút không tin, anh hiểu rõ hai người này rồi, làm gì có chuyện đến đợi ba đi gặp ông ngoại chứ, chỉ có ông ngoại cùng mẹ đến gặp ba thôi, anh cười nói.

"Ba mẹ đi hẹn hò thì cứ nói, mẹ không phải nói dối đâu."

Nhu Nhu lại bất ngờ với câu nói của anh, cô còn suýt ơ lên một tiếng, nhưng vì lịch sự thì cũng phải giữ nụ cười.

Mẹ anh cũng vì anh chọc ngoáy thế mà nhắc nhở anh.

"Còn con thì sao, nghe dì Nhiên nói hôm qua con không về nhà, đi la cà ở đâu hả."

Nghe đến đêm qua, Nhu Nhu vội quay đi chỗ khác giả vờ như mình không biết gì, anh cười cười nói dối.

"Hôm qua con ngủ quên ở quán bia nên các bạn đưa con về nhà ngủ tạm, không có gì đâu mẹ."

Nhu Nhu lại sợ bà ấy nghi ngờ nên lại lấy cớ muốn bỏ đi.

"Cô ơi, bọn con vào làm đây ạ, sắp đến giờ vào làm rồi."

Hạ Tuyền Lan cũng nhận ra, mình đang giữ chân hai đứa này nên cũng ái ngại.

"Con chào cô, bọn con vào làm đây ạ."

Nhu Nhu kéo Thành Thành đi được mấy bước liền nghĩ đến sắc mặt lúc nãy của bà ấy, Nhu Nhu lại kéo anh lại.

"Cô ơi, nếu cô đợi bác Vĩ thì có thể vào trong ngồi đợi ạ, ở ngoài này lát nữa nắng to lắm."

Hạ Tuyền Lan chưa một lần bước vào Thiên Thành, bà thấy hổ thẹn với bản thân, đã bỏ anh ấy đi nhiều năm như vậy, cơ ngơi này một tay anh ấy gây dựng lên, nên bà có chút ái ngại không muốn vào.

Nhu Nhu thấy bà còn do dự thì trực tiếp nắm lấy tay bà ấy.

"Cô ơi, ở dưới sảnh có phòng chờ cho khách, phòng đó cô có thể ngồi đợi người được, không sao đâu ạ."

Thành Thành cũng kéo lấy mẹ đi vào theo Nhu Nhu, ba người đi vào đó, vừa hay Tạ Thiên Tuyền lúc này cũng mới đi làm, thấy Nhu Nhu vui vẻ với hai người kia thì cũng tò mò.

"Cô ta lại tìm mục tiêu mới rồi hả, một tên nhân viên mới và một bà già?"

Chẳng đứng đó đoán già đoán non được, dạo này công việc không theo ý hắn cho lắm, hắn đang bực mình.

"Thôi bỏ đi, liên quan gì đến mình cơ chứ. Haizz, hôm nay trưởng phòng sẽ bắt bẻ mình cái gì nữa đây."

Nhu Nhu đi đến sảnh thì đứng đợi Thành Thành đưa bà ấy qua phòng chờ.

Vào phòng rộng rãi thoáng mát, Hạ Tuyền Lan lại càng ái ngại hơn, nhưng nhìn con trai đối với cô gái đó rất dịu dàng thì bà cũng muốn nói một chút.



"Đó là cô gái con thích mấy năm nay hả, xinh đẹp và tốt bụng lắm."

Thành Thành lại gãi đầu ngại ngùng

"Cô ấy xinh mà, không những thế còn giỏi nha."

Hạ Tuyền Lan lại nhớ đến Hà Hồng Thiên, bà có chút dè dặt hỏi.

"Nhưng con bé hình như đang hẹn hò với Hồng Thiên không phải sao, mai là hai đứa nó về ra mắt rồi mà."

Thành Thành lập tức trở nên nghiêm túc, anh nhìn hơi động cổ họng một chút, Hà Hồng Thiên thì sao chứ, anh theo đuôi hai người hơn tuần nay rồi, phá bước đầu không được thì anh sẽ phá tiếp, không thể để Nhu Nhu gọi người khác là chồng được.

"Thì sao chứ, con sẽ phá đến cùng."

Nói xong thì anh liền bỏ đi, Hạ Tuyền Lan hình theo bóng lưng con mình đi ra mà bất lực.

"Nó lại muốn làm gì."

Vừa bước chân vào phòng bộ phận, hai người đã thấy trong này nhốn nháo như một cái chợ, do chưa đến giờ làm việc nên họ ngồi nói chuyện phiếm với nhau.

"Đáng sợ thế hả, thế có ai gặp tên đó chưa?"

"Có, nhưng không phải bộ phận của mình, là bộ phận bên cạnh, nghĩ đến thôi đã rùng mình rồi."

"Nhà tôi ở gần đây, lần nào tan làm tôi cũng đi qua con đường đó, chắc lúc đó trời chưa tối lại nhiều người nên không gặp."

"Tốt nhất là đừng có ra ngoài vào buổi tối, đáng sợ quá.".

Nhu Nhu ngồi bên cạnh bấm điện thoại, nhưng cô vẫn dỏng tai nghe, còn thành thành thì trực tiếp sang đó đứng hóng hớt.

"Có chuyện gì mà mọi người kể đáng sợ vậy."

Mấy chị bên kia liền bật cười, trong bộ phận ít ai lại đi hóng hớt như anh.

"Ayza, cậu là đàn ông con trai chắc sẽ không gặp biến thái đâu, cái con đường đi qua công viên ở dưới công ty mình này, có biến thái đó."

Nhu Nhu lướt mắt qua bên đó, Thành Thành vẫn đang chăm chú nghe mấy chị kia kể chuyện biến thái, cô bất lực thở dài.

Sao người làm cùng dự án với mình lại nhiều chuyện thế.

"Đáng sợ quá, mấy chị phải cẩn thận nha, gặp biến thái thì cứ hét lên, lúc đó sẽ có người đến thôi, xung quanh đây nhiều nhà như vậy mà."

"Có một chị quản lý ở phòng bên cũng gặp biến thái rồi, hắn mặc cái áo mưa xanh đen ấy, sau đấy nhân lúc có một người đi qua là nhảy ra loè hung khí ra ngay, không những thế, còn có trường hợp anh ta giật mất túi xách của người ta nữa."

Thành Thành nhăn mặt, sao trên đời lại có biến thái vậy trời.

"Đó không phải là anh ta chỉ muốn cướp của thôi à."

"Làm gì có chuyện dễ dàng thế, hắn cướp sau đấy là lấy hết giấy tờ trong đấy rồi vứt túi xách ở vệ đường ấy, tiền còn nguyên luôn."

Thành Thành bất ngờ suýt nữa thì chửi thề luôn.

(Ôi mẹ ơi, biến thái ở đây lạ lùng vậy trời, vậy là anh ta sẽ lần theo thông tin đó bám đến nhà hả trời)

Chị kia lại nói tiếp.

"Mà cậu nghĩ xem, lấy mấy thứ giấy tờ quan trọng đó, không phải là có thông tin địa chỉ của người ta rồi sao, nhỡ đâu hắn bám về đến nhà thì sao."

"Phải đấy, nghe đến biến thái thôi đã đáng sợ rồi."

Thành Thành ở công ty không bám lấy cô và Hà Hồng Thiên thì cũng là đi làm quen hết người này đến người kia.

Dạo này công việc khá nhàn nhã nên Thành Thành đều chán chường ngồi chơi.

Đến giờ ăn trưa cũng không thấy Hà Hồng Thiên đến rủ Nhu Nhu đi ăn, lần này Thành Thành quyết định hỏi.

"Hôm nay Hồng Thiên lại không đến sao."

Nhu Nhu ngân nga theo bài hát nào đấy, bình thản trả lời anh.

"Chắc anh ấy có việc rồi, anh muốn gặp anh ấy hả."

Thành Thành cười trừ không trả lời, trong lòng vốn luôn khó chịu khi nhắc đến Hà Hồng Thiên.

( Anh gặp anh ta làm gì chứ, có quan hệ họ hàng với anh ta đã làm anh khó chịu lắm rồi.]

Anh nghĩ là họ đã dần tách nhau ra rồi, thế này là sắp hết tình cảm đúng không.

Anh hí hửng đi theo xuống đến phòng bếp, nhưng Nhu Nhu hôm nay lại vừa ăn cơm vừa nói chuyện điện thoại, hình như là điện thoại của Hà Hồng Thiên, anh không rõ bên kia nói gì, nhưng Nhu Nhu thì vẫn luôn mỉm cười.

"Em không biết, anh dẫn con bé đi mua gì cũng được mà, tốt nhất là những gì con bé thích, em nghĩ là con bé sẽ thích thôi."

Chu Diễn vui vẻ vừa ăn vừa ngân nga, cậu ta cảm thấy được ăn đồ ăn ngon là hạnh phúc nhất trên đời nên mỗi lần cậu ta vui vẻ và ăn ngon là đều ngân nga.

Thành Thành luôn để ý đến Nhu Nhu, cô nghe điện thoại bật cười, anh nghe thấy bên kia đang có tiếng của một cô gái và một chàng trai hét oang oang vào nhau, Nhu Nhu lúc này càng buồn cười hơn.

"Em đó, nghe lời anh trai chút, tối về chị dẫn Nhu Đường về chơi với em ha."