Yêu Em Nhiều Đến Thế

Chương 88



"Nhu ơi, em không hẹn hò thật với Hà Hồng Thiên sao."

"Nhu ơi, em đang ở đâu vậy anh đến gặp em được không?"

"Anh không hiểu chuyện gì hết."

"Thế mà Hà Hồng Thiên và anh Hà lại hẹn hò với nhau."

"Họ hẹn hò với nhau lâu chưa."

"Nhu ơi."

Nhu Nhu đang ngồi ở Phong Đăng với Dương Lý và An Chi, lâu lắm rồi hai người mới có hẹn với nhau, Nhu Nhu cùng với ly nước trà hoa quả nhiệt đới thao thao về Thành Thành.

"Cậu nghĩ anh ấy đang do dự chuyện gì, lại còn giấu chuyện gì đó."

Dương Lý cười gượng, cô biết tại sao Thành Thành lại bỗng dưng tự ti như vậy, cũng không muốn nhắc đến quãng thời gian trước kia, vì Lâm Thiên là người đã khủng bố anh, tâm lý anh mới trở nên khép nép dè chừng như vậy.

Dương Lý hơi tránh né, Nhu Nhu cầm điện thoại lên kiểm tra mới biết anh đã nhắn cho mình nãy giờ.

"Anh ấy chắc biết chuyện rồi, nhắn nhiều quá nè."

An Chi ngồi cạnh mẹ, cầm nắm mấy miếng bánh trước mặt mình, con bé đã hai tuổi rồi, tuy ít nói nhưng tính tình khá thẳng thắn, đôi lúc hơi cáu gắt, nó giống tính của cô nó ngày xưa.

Nhu Nhu sau mấy năm đi làm đã thay đổi khá nhiều, cô hình thành được cho mình sự nhẫn nhịn, cũng học được cách trêu đùa ai đó sau khi trải qua ba mối tình.

Cô nhấn gọi cho Thành Thành sau đó lẩm bẩm đếm đến ba rồi tắt, lát sau điện thoại cô rung lên, người gọi đến là

Thành Thành, nhưng cô không băt máy.

Cho đến khi khuya rồi cô mới về, anh ấy gọi mấy cuộc lên tiếp nhưng Nhu Nhu chẳng bắt cuộc gọi nào, trên đường về nhà cô vẫn rất vui.

Bước ra khỏi hầm xe, chuẩn bị lên thang máy, Nhu Nhu đã gặp lại hai người Hà Hồng Thiên và Trần Thế Hà, hai người họ tên người đều thương tích, Trần Thế Hà là người bị nặng hơn, bên má trái và trên trán anh ta có một vết bầm và một vệt rạch.

Còn Hà Hồng Thiên thì bị xước bên má phải, Nhu Nhu bước vào thang máy cùng họ với sự căng thẳng.

Nhu Nhu dè dặt quay ra hỏi.

"Anh Hà, anh Thiên, hai người...ổn chứ ạ?"

Hai người họ đều nở nụ cười, Hà Hồng Thiên xoa đầu cô theo thói quen của Trần Thế Hà.

"Cảm ơn em, bọn anh đều ổn, chỉ là hiện tại gia đình anh vẫn chưa thể chấp nhận được, anh nghĩ đợi một thời gian sau mọi chuyện sẽ dần chấp nhận thôi."

Vẻ lo lắng hiện lên trên nét mặt của cô, Nhu Nhu ở nhà đối diện, là hàng xóm, là đồng nghiệp, cũng là hai người anh trai, cô đồng ý làm bình phong cho Hà Hồng Thiên cũng một phần là vì quý họ.

Trần Thế Hà lại xoa đầu cô.

"Không sao đâu, bọn anh quyết định nói ra chuyện này cũng đã nghĩ đến mọi trường hợp rồi."

Nhu Nhu nhìn hai người gượng cười.

"Vậy nếu em ra mặt thì mọi chuyện có được chấp nhận không, em có giúp gì được nữa không?"

Hà Hồng Thiên mỉm cười lắc đầu.

"Không đâu, anh nghĩ là em đang có một chuyện khác quan trọng hơn, em giúp bọn anh đến đây là được rồi."

Cả ba người đều mỉm cười bước ra khỏi thang máy, ở trước cửa nhà Nhu Nhu có bóng hình ai đó đang đợi, Nhu Nhu đột nhiên khựng bước chân.

Hà Hồng Thiên thấy em họ đứng đó cũng vội vã đỡ Trần Thế Hà về nhà, đi qua cậu em, anh còn cười một cái cho lịch sự.

Nhu Nhu bước đến chậm rãi, Thành Thành thì không đợi được nữa, anh vội vã chạy đến nắm hai vai cô như muốn nhảy cầng lên.

"Nhu Nhu, em về rồi."

Nhu Nhu mỉm cười, giả vờ mệt mỏi gỡ hai tay anh ra.

"Sao anh đến đây vậy?"

Thành Thành tủm tỉm cười.

"Anh đến thăm em, anh đột nhiên nhớ em."

Nhu Nhu cố gắng phớt lờ anh, cô đi về phía nhà mình.

"Em vẫn đang giận anh, nên em sẽ không nói gì cả."

Thành Thành đi theo sau cô lúng túng hỏi.

"Nhưng anh thật sự muốn biết, hai người thật sự chỉ là diễn kịch thôi sao, không yêu nhau ư?"

Nhu Nhu đang nhấn mật khẩu dở dang, cô dửng dưng nói.



"Vậy anh muốn hẹn hò thật hả?"

Thành Thành liền lắc đầu.

"Tất nhiên là không."

Nhu Nhu lại hỏi.

"Tại sao? Anh đâu có thích em đâu sao anh phải như vậy."

Kèm theo sự trêu đùa của cô, Thành Thành thật sự muốn nói thật, nhưng lời sắp thốt ra thì lại không thể.

Anh nhìn cô mỉm cười.

"Anh đang muốn theo đuổi em như lúc trước, nghe nói quản lý Nhu là người xinh đẹp, lại còn làm việc rất tốt, anh thấy rất hứng thú."

Nhu Nhu phì cười.

"Hứng thú à, em không hứng thú với anh cho lắm."

Nhu Nhu mở cửa đi ra, cô nhìn anh cười nói.

"Thế bây giờ anh có hứng thú muốn vào nhà em chơi một lát không?"

Lần trước anh đã đến một lần, lần này cánh cửa đó đang mở cũng đang để anh vào, nhưng anh vẫn còn do dự, anh đang không biết mình nên nói gì khi vào trong đó, không lẽ là đòi ngủ lại như lần trước.

Lần trước là sự cố hy hữu, Nhu Nhu không nhắc lại chuyện đó rồi, anh muốn nhắc lại làm gì chứ, thậm chí anh còn không nhớ rõ mình đã được ngủ bên cạnh cô ấy.

"Anh, à, lần trước anh ngủ lại em cũng không nói gì, Hà Hồng Thiên cũng không nói gì, anh còn tưởng..."

Nhu Nhu liền ngắt lời.

"Anh tưởng cái gì, trên danh nghĩa thì em và anh ấy đã chia tay từ hơn một tuần trước rồi, nếu theo lý mà nói thì bọn em không hề chia tay, vì vốn chẳng yêu nhau thật, bây giờ anh còn tưởng cái gì."

Thành Thành cười một cách ngại ngùng.

"Anh còn tưởng sáng hôm ấy mình mà đến công ty, Hà Hồng Thiên sẽ lên bộ phận mình để đánh ghen luôn."

Điện thoại anh vội reo lên, Nhu Nhu giật mình nhìn theo cánh tay anh, Thành Thành vừa cười vừa đưa tay chấn an cô.

"Mẹ gọi, anh nghe điện thoại đã."

"Alo mẹ, con nghe đây."

Nhu Nhu chán nản không chịu đợi, cô bước vào trong nhà, Thành Thành vội gọi cô.

"À Nhu ơi."

Thành Thành hạ máy xuống mỉm cười nói.

"Anh có hẹn với ba và mẹ mất rồi, hôm khác anh ghé chơi nha."

Nhu Nhu hơi buồn bã, cô gật đầu.

"Được thôi, anh đi đi."

Nhu Nhu bước vào nhà rồi lẩm bẩm.

"Anh ấy vẫn không nói gì, muốn chọc điên mình đúng không."

Nghe nói vấn đề biến thái ở gần công ty càng lúc càng nhức nhối, bây giờ vừa bước vào sảnh đã nghe thấy tiếng xì xào về một tên biến thái nào đó, cứ khoác áo mưa đi ra hù doạ, Nhu Nhu đã nghe mấy câu chuyện đó đến chán rồi.

Nhà cô cũng ở khá gần, thỉnh thoảng thì cô cũng sẽ đi bộ tới công ty, cũng là một phần đề tiết kiệm.

Sáng sớm hôm nay đi làm cô đã chạm mặt anh, hai người ở công ty nói chuyện như đồng nghiệp, nhưng sau khi tan ca thì bắt đầu chí choé với nhau, Thành Thành thì không muốn nhắc chuyện quá khứ, còn cô thì muốn đào lên, cô vẫn còn thấy bất mãn vì việc anh biến mất tăm hơi để cô phải ngóng chờ.

Trong thang máy đang có vài người, cả đàn ông và phụ nữ, trước khi vào thang máy Nhu Nhu tranh thủ lườm anh một cái.

Nhu Nhu bước vào thân quen quay người nhấn tầng tám bộ phận mình, ở phía sau có một người đàn ông từ từ di chuyển chân lên đến sau gót giày của cô, Thành Thành hơi cau mày, tên này đang làm gì vậy trời.

Anh lùi ra sau cô cắt đuôi người đàn ông đó.

"Xin lỗi, chân của anh dịch xuống đi ạ, tôi muốn đứng đây để không chiếm quá nhiều không gian."

Người đàn ông đó có phần chột dạ, anh ta vội thu chân về lại, Thành Thành đứng ở phía sau cô đang rất nghi ngờ anh ta, sao đột nhiên lại đưa chân lên như thế.

Người đàn ông đó dừng ở tầng năm, sau khi Nhu Nhu và Thành Thành đến được bộ phận, Thành Thành đã tò mò hỏi.

"Người đàn ông lúc nãy là ai vậy? Em có biết anh ta không?"

Nhu Nhu không hiểu anh đang hỏi gì, cô nhìn lại phía sau.



"Anh nói ai cơ?"

Thành Thành liền nhắc đến người đàn ông trong thang máy mà anh đã nhắc nhở, Nhu Nhu nhớ lại thì anh ta dừng ở tầng năm.

"Tầng năm, à đó là bộ phận chăm sóc khách hàng, chúng ta cũng không trao đổi gì nhiều với bộ phận đó, em cũng không biết nhiều."

Thành Thành thấy anh ta hơi khả nghi, không có ai ở trong thang máy mà đứng đưa chân lên cách một khoảng như vậy, lại còn đưa chân lên sau gót giày của một người phụ nữ, anh ta định làm gì chứ.

Sau một khoảng thời gian nhàn rồi thì bây giờ công việc đã nhiều hơn rồi, Nhu Nhu và Thành Thành thậm chí còn không có thời gian nói chuyện, chỉ đưa tài liệu rồi cắm mặt vào kiểm tra, xử lý, sau đó thì viết báo cáo.

Mấy ngày liên tiếp Nhu Nhu và Thành Thành phải tăng ca, đến ngày thứ sáu, là ngày đi làm cuối cùng trong tuần,

Nhu Nhu đã nghĩ là mình sẽ làm việc xong sớm nên đã lười đi xe.

"Hôm nay em đi bộ sao."

Đến giờ tan làm rồi, nhưng việc vẫn chưa xong hết, Nhu Nhu và Thành Thành đang ở lại để hoàn thành nốt.

Anh đưa cho cô hộp sữa của mình, cũng thấy cô sáng nay đi bộ thẳng từ đường lớn vào mà không phải đi từ bãi đỗ xe.

Nhu Nhu thở dài gật đầu, tay cô với cầm lấy hộp sữa trên tay anh, mắt vẫn dán chặt lên tập tài liệu.

"Đúng vậy, vì hôm nay em dậy khá là sớm nên quyết định đi bộ, cũng không biết em nghĩ gì nữa, lát nữa chắc phải bắt taxi về rồi."

Thành Thành gõ phím vừa cười nói.

"Để anh bắt xe cho em về ha, à không, để anh về cùng em, bây giờ bắt taxi về cũng rất nguy hiểm đó."

Nhu Nhu bày ra vẻ phũ phàng với anh.

"Không cần đâu, đi với một người đang theo đuổi mình cũng rất nguy hiểm đó, em nên cẩn thận hơn."

Thành Thành bật cười, dạo này không đá đều nhau chút thì không phải cuộc nói chuyện giữa hai người, cùng với công việc dày đặc như vậy, càng giữ tâm trạng thoải mái thì càng tốt.

Nhu Nhu đúng thật là muốn tự đi về, sau khi xong việc cô lập tức đi xuống, vốn định bắt taxi về, nhưng cô chợt muốn uống gì đó thật ngọt và chát đắng.

Ở gần đây có một quán bán trà hoa quả rất ngon, cô cũng hay uống ở đó, Thành Thành vừa đi thang máy xuống đến sảnh thì thấy cô đi bộ, nhưng hướng này là hướng ngược lại với nhà của cô.

Anh tò mò không biết cô đi đâu nên cố ý bám theo.

Quán nước đó phải đi qua đoạn đường công viên này mới tới, Nhu Nhu đã nghe rất nhiều chuyện gặp biến thái rồi, cô nghĩ vào khoảng 7h30 này thì sẽ có nhiều người, nên sẽ không có tên biến thái nào dám xuất hiện đâu.

Không ngờ phỏng đoán của cô không đúng lắm, vì đoạn đường này thường xuyên gặp biến thái cho nên nó đã ít người qua lại, bây giờ chắc là giờ ăn tối nên không có người qua lại.

Dù thế nhưng bước vào đến bên trong đoạn đường này rồi thì cô cũng không muốn quay lại, cố gắng tự trấn an mình rồi bước đi tiếp.

Cô cảm giác như phía sau đang có người đi theo mình, cô nghĩ là không nên quay lại làm gì, đi hết đoạn đường này thì chắc chắn sẽ tới chỗ đông người, cô bước chân càng lúc càng nhanh, nhưng vẫn có cảm giác ở phía sau có người đi theo.

Cô bước chân nhanh hơn, đột nhiên ở bụi cây phía trước có một người đàn ông nhảy ra chặn đường cô, hắn đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai đen, chân đi giày da màu nâu, người khoác chiếc áo măng tô dài qua đầu gối, với cái thời tiết này thì mặc áo khoác đó cũng hợp lý, tuy nhiên thì có vẻ là anh ta không mặc quần, vì cô chỉ thấy đôi chân đầy lông lá của anh ta, anh ta nắm chặt hai bên áo của mình, đang nhìn chằm chằm cô.

Trong lúc Nhu Nhu đang chưa định thần lại được thì hắn ta đã kéo hai bên áo ra, để lộ chú chim non đầy lông lá của mình, đây có lẽ là tên biến thái qua lời kể của các chị ở bộ phận.

Thành Thành bây giờ mới đi theo đến nơi, còn chưa kịp nói gì thì Nhu Nhu đã cầm túi xách lao vào đánh anh ta tới tấp.

Đánh đến khi anh ta nằm rạp cúi đầu xuống để bảo vệ cái đầu của mình, Nhu Nhu đã vội vã chạy đi.

Thành Thành cũng quên mất trước kia cô như thế nào, đối tượng mà cô đánh trước đó cũng có con trai, tên biến thái này gặp cô cũng là không may cho hắn rồi.

Thành Thành đi đến đá vào bụng hắn, hắn còn chưa kịp đứng dậy vừa bò đi được một đoạn thì Thành Thành đã cầm cặp xách có cả laptop trong đó đập thẳng vào đầu hắn, phát này sẽ khá là đau.

Lâu lắm rồi anh không đánh nhau như thế này, kể từ lúc đi du học anh đã không sử dụng bạo lực, vì cũng muốn thay đổi một chút, không muốn trở thành người chỉ biết đánh đấm.

Nhưng gặp tên biển thái này thì nên cho hắn một bài học đúng nghĩa, anh kéo cổ áo hắn lên định cho hắn ngất luôn tại chỗ rồi kéo đến giao cho cảnh sát.

Nắm đấm chỉ giơ lên trong không trung thì tên biến thái đó bất ngờ cầm bình xịt gì đó lên muốn xịt vào anh,

Thành Thành nhanh tay kéo cặp xách lên đỡ một lần xịt đấy của hắn.

Cũng vì thế mà hắn trốn thoát được, Thành Thành bực mình đứng lên chỉnh lại cà vạt đang thắt chặt ở cổ mình.

Hắn chạy đi khá xa rồi anh cũng không muốn đuổi theo làm gì, bình xịt lúc nãy cũng đã xịt trúng cả tay của anh, đưa tay lên ngửi, anh ngửi được mùi của dầu hạt tiêu, có hơi chút cay của ớt.

"Con mẹ nó, bây giờ biến thái cũng dùng bình xịt hơi cay để bảo vệ bản thân à."

Anh chợt nhớ ra Nhu Nhu.

"Đúng rồi Nhu Nhu, mình phải đi tìm cô ấy."

Chạy về phía trước một đoạn, cũng không rõ là Nhu Nhu đã đi đâu, ở một đoạn đưng phía trước đèn đường đang hỏng nên tối om, Thành Thành bật đèn pin trên điện thoại của mình lên để soi đường đi.

Dù không có điện ở đoạn này, nhưng những ánh đèn ở các hàng quán gần đó vẫn có thể soi được bóng người, chỉ là anh có chút cận nên nhìn đường không rõ, vì để nhìn thẩm mỹ hơn thì thi thoảng anh sẽ đeo len, như hôm nay vậy, anh thường hay bỏ mặc cái kính của mình ở nhà.

Đi được nửa đường thì anh có cảm giác ai đó đang ở phía sau mình, anh dừng chân để cảm nhận rõ hơn thì bất chợt có một thứ gì đó đánh vào lưng anh làm cho chiếc điện thoại đang sáng đèn của anh rơi xuống đất, ánh sáng cũng không còn nữa, rồi cánh tay anh, eo