Yêu Em Nhiều Đến Thế

Chương 90



Nhu Nhu mỗi lần đi hẹn hò về đều về gọi điện thoại kể với Dương Lý.

Vì những mảnh chuyện hẹn hò nhỏ nhoi được Nhu Nhu kể ra với giọng hào hứng, vui vẻ, xen lẫn với sự khó hiểu càng làm cho Dương Lý thấy tội lỗi.

Hai người họ trở thành mối quan hệ mập mờ là vì ai chứ? Vì người chồng cho rằng mình là đúng của Dương Lý chứ ai.

"Sau đó cậu ta nói cái gì?"

Dương Lý hỏi cô, Nhu Nhu mỉm cười.

"Sau khi nghe mình hỏi về chuyện kết hôn, anh ấy bảo bước đầu tiên thì phải đợi mình đồng ý đã, nhưng mà tớ vẫn chưa sẵn sàng."

Nhu Nhu hạ giọng xuống, cũng không còn mỉm cười nữa.

"Tớ lo lắng về sau này, tớ đã qua ba mối tình, nhưng chẳng có mối tình nào là thật, tớ luôn tránh né thân mật một cách tự động, với sự tự động đó cậu nghĩ tớ có thể bên cạnh ai đó lâu dài được không?"

Dương Lý cảm thấy lạ, Nhu Nhu trước giờ là người sống không màng đến cái nhìn của người khác, cô ấy tự tin, thoải mái và mạnh mẽ, không ngờ là một người như thế cũng có lúc yếu lòng như thế này.

"Nhu à, cậu không phải người sống theo ý kiến của người khác, đâu có ai quy định rằng hẹn hò phải thế này, hẹn hò phải thế kia, đặc biệt là người cậu muốn hẹn hò, người đó cũng thích cậu, nhìn cách cậu ta đối xử với cậu, bảo vệ cậu, chiều chuộng cậu, không tiếc thứ gì cho cậu cả, thì cậu có gì phải sợ chứ."

Nhu Nhu cũng vì lý do đó mà lo lắng.

"Mình vì chuyện đó mà lo lắng đó, anh ấy dành cho mình những thứ tốt đẹp nhất, tớ sợ tớ không thể dành cho anh ấy nhiều như thế, bên trong tớ là một người ích kỷ, tớ sẽ chỉ nghĩ tới bản thân mình đầu tiên, tớ sợ lắm."

Dương Lý lập tức phủ nhận.

"Không phải đâu, cậu không ích kỷ, vấn đề cậu cứ mãi không bỏ qua chuyện quá khứ đó là vì cậu không thể bỏ qua chuyện dở dang, cậu không biết được nguyên nhân của nó cho nên chỉ muốn giữ khăng khăng, cậu cũng dí dỏm muốn trêu chọc cậu ấy, cho nên cậu đã cố tình làm như thế."

Nhu Nhu lúng túng, mỗi lần nhắc đến chuyện này cô đều không biết phải nói gì.

Dương Lý đường dây bên kia liền nói tiếp.

"Cậu muốn biết sao Thành Thành đột nhiên từ một người tự tin trở thành lo sợ, tự ti không, để hôm nào tớ kể cho cậu nghe nhé, tớ biết chuyện đó."

Nhu Nhu vẫn không hiểu, sao Dương Lý lại biết được, nhưng đối với cô chuyện đó cũng không còn quan trọng rồi, cô đang dần làm quen với việc anh ở bên cạnh, cô quyết định vào giáng sinh này sẽ tỏ tình anh,

"Tớ hiện tại cũng không tò mò lắm, tớ đang dần chấp nhận rồi, những chuyện ở quá khứ vẫn nên để nó mất đi, trước khi bước sang năm mới tớ sẽ tỏ tình với anh ấy."

Nhu Nhu đến công ty với sự vui vẻ, đến trước cổng công ty cô gặp được mẹ của Thành Thành, cô tươi cười đi đến chào hỏi.

"Chào bác Lan, bác đến đợi bác Vĩ nữa ạ."

Hạ Tuyền Lan mỉm cười nhìn cô gái xinh đẹp này.

"Không phải, bác cố tình đến đấy."

Nhu Nhu nhìn xung quanh, mọi người thường không đi làm sớm cho lắm, gần sát giờ mới đến, nên bây giờ khá ít người.

Nhu Nhu lại cười nói với bà ấy.

"'Bác muốn tạo bất ngờ sao."

Hạ Tuyền Lan bật cười, cô gái với hành trang nghiêm chỉnh của môi trường công sở, có sự vô tư của một cô tiểu thư đài các, có thể đem lại sự thoải mái cho người khác bằng một nụ cười, một câu nói đùa nào đó.

Bà mỉm cười nhẹ nhàng nói với cô.

"Bác muốn đến nhìn mọi người làm việc thôi, dạo gần đây công việc có vẻ bận rộn, bác cũng không gặp mọi người nhiều."

Nhu Nhu có vẻ không hiểu chuyện này cho lắm, nhưng cô nghĩ là bà ấy đến đây gặp con trai, Nhu Nhu hơi sáp lại gần, hạ giọng nói.

"Bác đến tìm anh Thành sao? Anh ấy hay đi làm sát giờ, bây giờ có lẽ vẫn chưa đến đâu ạ."

Giọng nói nhẹ nhàng, lễ phép của cô càng làm bà ấy có thiện cảm, cô gái mà con trai bà thầm thích.

Hạ Tuyền Lan cười đáp.

"Bác đến gặp con, có những chuyện chỉ có hai chúng ta nói thôi, trưa nay bác có thể xin con vài phút được chứ."

Nhu Nhu dạo gần đây luôn ăn trưa với Thành Thành, nhân lúc bác Lan đến muốn nói chuyện thế này cô liền tranh

thủ.

"Vậy trưa nay chúng ta đi ăn trưa đi ạ, để con nói với anh Thành nha, ba chúng ta cùng đi ăn cơm ở gần đây, cũng khá tiện đó ạ."

Bà ấy phì cười nắm lấy tay của cô xoa nhẹ.

"Bác chỉ muốn gặp con thôi, Thành Thành thì để hôm nào đó đi cũng được."

Nhu Nhu hơi ngại ngùng, đột nhiên lại chỉ muốn gặp cô.

"Vậy cũng được sao ạ? Con và bác thôi sao."

Hạ Tuyền Lan mỉm cười gật đầu, lúc này Hoàng Vĩ cũng đi từ trong công ty ra, ông ấy sáng sớm thường sẽ đến lấy một số tài liệu, tranh thủ đi xem mặt bằng cũng như là dành thời gian làm việc từ xa nhiều hơn.

"Vậy đi nha, lúc nghỉ trưa bác sẽ tới, bác đã đặt chỗ khá gần công ty rồi, con đừng lo."

Nhu Nhu cười đáp bác ấy.

"Y con không phải vậy."



Đi theo sau Hoàng Vĩ là Thành Thành, hai người đó đi về phía này, Thành Thành vẫy tay gọi mẹ.

"Mẹ, Nhu Nhu."

Mới sáng sớm đã thấy hai người yêu quý, Thành Thành vô cùng vui vẻ.

"Mẹ, mẹ nói gì với Nhu Nhu vậy, không làm khó em ấy chứ."

Hoàng Vĩ nghe con trai có ý chê thì liền nhìn nó.

"Hưm, mẹ con là người hiền lành, làm khó cái gì chứ."

Nhu Nhu liền phì cười.

"Đúng vậy, vẫn là bác Vĩ hiểu rõ nhất, anh đó, chỉ có chuyện nghĩ xấu cho người ta thôi.

Thành Thành quen tay với lấy túi xách trên tay cô, mấy ngày gần đây anh hay xách túi cho cô, hai người trung niên trước mặt liền nhìn hai người cười.

Hạ Tuyền Lan liền lên tiếng.

"Hai đứa..., nghiêm túc rồi sao."

Nhu Nhu bỗng nhìn trên tay mình trống rỗng, Thành Thành đần ra nhìn túi xách của cô ở trên tay mình, hai người nở một nụ cười gượng gạo cùng một lúc.

Thành Thành đáp.

"Bệnh nghề nghiệp thôi ạ."

Sau đó anh liền với tay gọi cô.

"Nhu Nhu à, đi thôi."

Anh và cô vội vã cúi chào hai người lớn.

"Chào hai bác con đi ạ."

"Chào ba mẹ con đi."

Hai người vừa rời đi thì Hạ Tuyền Lan đã ho một tràng, Hoàng Vĩ liên tục vỗ vai bà ấy.

"Em còn khó chịu sao."

Hạ Tuyền Lan cười trừ vỗ ngực mình để thoải mái hơn.

"Em lúc nào cũng khó chịu, nhưng mà có anh và Thành Thành bên cạnh, cũng xoa dịu được một chút rồi, em không sao đâu."

Hoàng Vĩ hơi cau mày, trông không hài lòng lắm, bà ấy kín miệng với mọi người, bị bệnh cũng không nói.

Hai người bắt đầu làm thủ tục kết hôn, Hạ Tuyền Lan ban đầu không đồng ý, nhưng để tiện cho Thành Thành thừa kế tài sản của mình, nên bà ấy đã chịu ký vào tờ giấy ràng buộc pháp lý này.

Bao năm mất tăm, sau khi xuất hiện lại làm phiền Hoàng Vĩ, lại còn đăng ký kết hôn với Hoàng Vĩ, ở tuổi như thế này nữa khiến cho bà ấy cứ áy náy.

Sau khi đăng ký xong, bà ấy lập tức gọi luật sư tới làm di chúc để con trai kế thừa những gì mình có, như vậy sau này bà ấy có mệnh hệ gì thì cũng có phần cho con trai mình, dù gì bà ấy cũng chỉ có một đứa con trai này, trong phần di chúc có hai điều khoản.

"Cổ phần của Hạ Tuyền Lan sẽ được chia ra làm hai phần, một phần cho con trai, một phần cho vợ pháp lý của

Hoàng Tiễn Thành. Cổ phần chỉ có thể bàn giao sau khi Hoàng Tiễn Thành kết hôn."

Nói như vậy, Thành Thành chỉ có thể lấy số cổ phần đó sau khi đã lập gia đình, có vợ pháp lý đàng hoàng, đây cũng là một cách mà Hạ Tuyền Lan hối thúc con mình ổn định cuộc sống.

Mặc dù Thành Thành không phải là người tham lam, cũng sẽ không phải vì số cổ phần đó mà lấy đại ai đó, đối với

Hạ Tuyền Lan, một nửa cổ phần chia cho vợ hợp pháp của Thành Thành là sự đút lót khéo léo, mong rằng người vợ đó sẽ thật sự yêu thương nó, Thành Thành cũng vì thế mà không có sự tạm bợ nào với cuộc sống gia đình của mình.

Vào đúng giờ nghỉ trưa, Nhu Nhu vội kéo túi xách đi ra, Thành Thành nhanh tay kéo cô lại.

"Em đi đâu vậy?"

Nhu Nhu cười trừ gỡ tay anh ra.

"Em nói rồi mà, hôm nay anh sẽ ăn trưa một mình, em có hẹn mất rồi, hẹn gặp lại anh nha."

Nhu Nhu liền chạy ra ngoài, Thành Thành bĩu môi tủi thân nhìn theo.

"Thể còn anh thì sao."

Mấy ngày này thân thiết quá rồi, chỉ cần tách ra thôi là làm Thành Thành thấy không quen, hôm nay anh cổ gắng hòà đồng với Chu Diễn, cậu ta nói nhiều thì bình thường cũng không làm anh khó chịu, nhưng không có Nhu Nhu ngồi cạnh nói chuyện với mình Thành Thành nghe cậu ta liên thiên lại nhức đầu, không muốn nghe.

"Cậu tập trung ăn cơm đi, nói nhiều quá không mỏi miệng hả."

Chu Diễn liền dừng nhai, cậu ta hơi bực mình, bình thường nói nhiều cũng đầu bị nói đâu.

"Anh khó chịu sao, liên quan gì đến em mà anh khó chịu với em."

Thành Thành vẫn cúi đầu ăn, tỏ vẻ không quan tâm cậu ta.

Chỉ tưởng là Nhu Nhu đi hết giờ ăn thì sẽ về, nhưng Thành Thành vừa ăn xong vẫn chưa thấy cô, ngày thường đều cùng nhau mua chai nước trà xanh, Thành Thành mua về đặt để bên bàn cô, nó đã rần rã lạnh chảy nước ra bàn rồi mà cô vẫn chưa về.

Để bàn làm việc của cô không bị ướt, anh đã lau chỗ ướt đi rồi chèn thêm mấy tờ giấy ăn ở phía dưới chai.

Đồng hồ treo tường ở trong phòng bộ phận vẫn đang kêu tách tách theo từng giây, sắp đến giờ vào làm rồi



Thành Thành càng sốt ruột hơn.

( Cô ấy đi gặp ai mà lâu quá vậy, bây giờ vẫn chưa về.)

Đến khi chỉ còn hơn hai phút nữa thì vào làm, cô đã kịp về đến chỗ của mình, Nhu Nhu trở về đem theo một bó hoa hồng phấn to đùng, mấy chị ở bàn bên cạnh thấy thế liền trêu cô.

"Trời ơi bó hoa hồng này còn tỏả hương hơn cả mùi nước hoa, người nào đó đặc biệt tặng sao Nhu Nhu."

Nhu Nhu ngại ngùng gật đầu đáp lại.

"Đúng đó, là một người vô cùng đặc biệt."

Chị kia liền bật cười.

"Đúng là làm loá mắt người ta quá đi." (

Nhu Nhu ằm nó ngồi xuống còn vui vẻ ngửi nó một cái, Thành Thành cau mày nhìn bó hoa trên tay cô.

Anh đưa tay phủi phủi những lá hoa.

"Hoa hồng đẹp ha."

Nhu Nhu nhìn anh mỉm cười, ánh mắt như chứa ngàn ánh sao, ánh mắt này thể hiện ra cô ấy đang hạnh phúc,

Thành Thành vì nụ cười của cô mà bất giác cong môi lên.

Nhưng anh chợt nhận ra bó hoa khiến cô ấy phấn khích như thế không phải vì cẩm bó hoa do anh tặng, anh lập tức hỏi.

"Ai tặng em vậy? Ai tặng mà em phấn khích như vậy."

Nhu Nhu phì cười đáp anh.

"Bí mật, rồi anh sẽ biết thôi."

Sau đó cô để dựng bó hoa ở giữa hai người, đến lúc tan làm cũng không quên đem nó về, từ lúc cô ra ngoài ăn trưa rồi đem bó hoa đó về, cô luôn ngắm nhìn nó, rồi thi thoảng nhìn anh cười trìu mến.

Thành Thành biết là có hỏi những gì đi nữa thì cô ấy cũng không nói.

Anh đưa cô về đến nhà, cô vẫn luôn phấn khích vì bó hoa đó, hai người như thường ngày tạm biệt nhau sau khi tan làm, mọi hôm anh sẽ vui vẻ, nhưng vì sự tò mò về bó hoa đó khiến anh không thể vui nối.

"Ngày mai chúng ta đi xem phim đúng không, vậy thì ngày mai em sẽ đứng đợi anh ở đầy, còn hồm nay thì chúc anh buổi tối vui vẻ, tối về ngủ ngon nhé."

Anh cười trừ.

"Ừm, chúc em buổi tối vui vẻ."

Nhu Nhu vô tư đi về nhà, cô gỡ hoa ra cắm vào bình rồi đặt ở phòng khách, coo ngắm nhìn nó một lúc rồi đi vào tắm.

Vừa tắm xong đi ra, cô phải chạy nhanh ra đề nghe điện thoại, từ nãy giờ cứ có ai gọi điện khủng bố cô vậy.

Đến khi bắt máy thì là anh.

"Sao vậy? Đêm hôm anh gọi em có chuyện gì?"

Thành Thành đường dây bên kia phấn khích nói.

"Em ngoài cửa đi, anh đang ở trước cửa nhà em này."

Đêm hôm anh ấy lại đến làm gì, Nhu Nhu hoài nghi đi ra mở cửa, vừa bước ra thì đột nhiên có gì đó đang đập ra trước mắt cô.

Nhu Nhu đứng sững tại chỗ, Thành Thành cầm bó hoa cười thật tươi đưa ra tặng cô.

"Tặng em này."

Nhu Nhu bối rối vén tóc mình, cô bước lên một bước cười gượng gạo với anh.

"Cái gì vậy? Sao tự dưng anh lại đến nhà em, lại còn chưa thay đồ nữa."

Thành Thành ngây ngô gãi đầu.

"Anh đi đặt hoa tặng em đó."

Nhu Nhu nhìn kỹ bó hoa thì bên trong đó không phải là hoa, toàn bộ đều là socola, lại còn là socola của thương hiệu xa xỉ không, cô hơi khó hiểu.

"Aha, tặng hoa thì tặng hoa, nhưng mà hoa của anh lạ vậy?"

Thành Thành lại giải thích.

"Anh ở nước Anh gần bảy năm lận, ở đó họ không thích tặng hoa hồng đỏ, trắng, hoa loa kèn cũng không, vì họ coi nó là xui xẻo, họ thích tặng quà socola cao cấp, chai rượu quý, nên anh đã tặng em một bó hoa socola, mong em thích sự ngọt ngào này."

Nhu Nhu bất lực nhận lấy, cô cố tình bắt bẻ anh.

"Cảm ơn anh, nhưng mà anh đang muốn em béo lên đúng không, không hoa hồng thì hoa khác, sao phải tặng thế này."

Thành Thành liền chối, chuyện này quá là oan rồi.

"Không phải, anh mong em có cuộc sống đầy hoa và sự ngọt ngào, nên anh mới tặng thế, nhưng đối với anh, em béo lên cũng được, sẽ rất đáng yêu đó, nhưng tuyệt đối là không được gầy đi."

Nhu Nhu biết, anh ấy chỉ muốn hơn thua với bó hoa hồi chiều thôi.