Yêu Em Nhiều Đến Thế

Chương 92



Nhu Nhu ngồi gục trên đầu gối, cô chăm chú nghe anh kể, sau một hồi anh ấy bình tĩnh lại thì giọng kể cũng đã dịu hơn.

"Anh chưa từng nghĩ mình sẽ éo le thế này, bà ấy nói năm mới này sẽ dẫn anh và em đi chợ hoa, nhưng giờ thì đang nằm hấp hối ở phòng bệnh, lúc nghe tin anh còn tưởng là do thay đổi thời tiết nên mắc bệnh thôi, khi đến thì bà ấy đã phải đeo máy thở, đến nói cũng không nên lời"

Nhu Nhu hơi bất ngờ, thế mà trong dự định của bà ấy lại có cô trong đó.

Giọng cô nhỏ nhẹ, dường như trước giờ cô chưa bao giờ có giọng điệu này.

"Em cũng có trong dự định của bác ấy hả."

Thành Thành lại đưa tay lên nhưng chợt nhớ ra cô khá nhạy cảm nên lại dừng lại.

"Mẹ kể khá nhiều về em, sau hôm em đi ăn trưa với bà ấy, bà ấy đã kể về em như kiểu ở với em mấy năm rồi vậy, bà ấy nói em là người phụ nữ độc lập, có thể chẳng cần đến đàn ông làm gì, nhưng em có tình cảm và đang muốn được ở bên ai đó, bà ấy nói em sẽ chăm sóc được bạn đời của mình, đôi khi vụng về nhưng lại rất ân cần, bà ấy còn nói với anh, có cơ hội dẫn em đi ăn với bà ấy"

Những người lớn thường có cái nhìn bao quát được người trẻ, vì họ đã từng là người như thế, từng có hoài bão, từng có tình yêu, từng có đổ vỡ, họ nhìn vào người trẻ và thấy được mình trong đó.

Thành Thành ôm mặt cúi xuống, không muốn để ai thấy mặt mình, người anh run lên miệng thì lẩm bẩm.

"Bà ấy không nói chuyện được nữa rồi, sang năm mới này anh sẽ không có mẹ nữa..."

Nhu Nhu đưa tay ra muốn vỗ vai anh nhưng lại thấy mình chưa đủ thật tình bên anh ấy, cô xích lại gần anh, sau đó dạng vòng tay nhỏ của mình ra, nhỏ nhẹ nói với anh ấy.

"Anh, anh có thể ôm em..."

Thành Thành ngẩng mặt lên, nước mắt ngắn nước mắt dài nhìn cô, trong mắt anh phản chiếu hình ảnh cô trong đó, cùng với màu đỏ của tơ máu trong mắt, Nhu Nhu càng nhìn càng đau lòng, cô xích lại gần hơn rồi nhẹ nhàng ôm anh vào lòng, đây là hành động thân thiết duy nhất mà cô có thể dùng để an ủi anh.

Nhu Nhu vỗ nhẹ vào vai anh ấy như cái cách mà trước kia anh từng an ủi cô, Thành Thành ôm lấy cả người cô thật chặt, đây là lần đầu tiên anh được thân mật với người anh thích, trước kia dĩ nhiên anh có cơ hội được thân mật như vậy rất nhiều nhưng để người con gái ấy chủ động ôm anh như thế này hoàn toàn là lần đầu tiên, cả người anh khom xuống áp má vào vai cô ấy, chẳng còn giữ hình tượng gì nữa, cảm xúc anh vỡ oà, ở bên cạnh đang có một người lắng nghe, an ủi anh, làm sao có thể không khóc được ngay lúc này chứ.

Nhu Nhu có thể cảm nhận được cả người anh ấy đang run lên, bên tai cô gỉ tiếng sụt xịt, một người đàn ông luôn miệng nói sẽ bảo vệ cô, nhưng lại đang yếu đuối ngả vào lòng cô khi cô an ủi, Nhu Nhu nhẹ nhàng vỗ vai anh ấy, dành hết sự dịu dàng đối xử với anh ấy.

Bước ra khỏi cánh cửa thoát hiểm, hai người gặp Hoàng Vĩ, sắc mặt ông ấy có phần nhợt nhạt, chắc hẳn mấy ngày nay ăn không ngon ngủ không yên.

Hai cha con chạm mặt nhau có phần gượng gạo, Thành Thành nhìn cha mình đầy đau đớn, cả nhà này đều dối anh, cái gì cũng muốn giấu, anh quay ra nói với Nhu Nhu.

"Anh đi mua nước cho em, em đợi anh nhé."

Nhu Nhu gượng gạo gật đầu tay giữ chặt dây túi xách của mình, Nhu Nhu cúi người chào Hoàng Vĩ, ông ấy gật đầu rồi thôi.

Hoàng Vĩ nhìn người vợ trên giấy tờ được mấy tuần của mình đang nằm trên giường bệnh mặt nghệt ra, dường như đã chuẩn bị tinh thần từ trước, nhưng lại khó chấp nhận được hiện thực đang xảy ra.

Đối với cha con nhà này, khi buồn bực đều y như nhau, sẽ im lặng một hồi, người hỏi sẽ trả lời, sau đó yếu lòng mới kể hết ra.

Nhu Nhu không biết mình nên hành xử như thế nào nên im lặng, ngồi đưa hai tay lên đùi như một đứa trẻ bên cạnh ông ấy.

Cô cũng tò mò rồi dè dặt hỏi.

"Bác ơi, vậy bác Lan tình hình nghiêm trọng lắm sao ạ?"

Hoàng Vĩ gượng cười.

"Bác không biết phải nói thế nào, nhưng tình trạng của bà ấy có thể duy trì đến bây giờ là quá may mắn rồi, trước đó ba tháng bà ấy đã phải đeo ống thở một lần rồi, nhờ vào thuốc nên cầm cự đến ngày hôm nay, cũng vừa hay chuyển nhượng hết cổ phần cho Thành Thành rồi, cho nên bà ấy cũng không còn lưu luyến gì nơi đây nữa..."

Nhu Nhu nghe được tình trạng thật sự của bác ấy cũng không tin nổi, lần trước mới chỉ đi ăn với bác ấy một bữa, bác ấy còn hẹn cô đi ăn vào buổi sau, có lẽ là chẳng có buổi sau nào nữa.

Nhu Nhu đượm buồn, Hoàng Vĩ xoa đầu cô để an ủi.

"Thành Thành đành phải nhờ vào con rồi, nó đang bị đả kích, bác ra mặt cũng chỉ là làm nó tức giận thêm thôi, giờ đến ông ngoại nó còn không muốn gặp, con giúp bác an ủi nó nhé."

Nhu Nhu khó xử thú nhận.

"Thật ra cháu đang có chuyện muốn nói với anh ấy, nhưng mà tình hình này thì cháu nghĩ là đợi nguôi ngoai đi đã mới mở lời được."

Nhu Nhu hơi rụt cổ lại, cô ngại ngùng nói tiếp.



"Anh ấy, bác, à, cháu sẽ tìm cách an ủi anh ấy, bác yên tâm ạ."

Vừa hay bác sĩ đi ra, Hoàng Vĩ vội đứng dậy, Nhu Nhu đẽo theo sau.

Bác sĩ cầm bảo báo cáo rồi tháo khẩu trang ra, nhìn nét lo lắng trên khuôn mặt của Hoàng Vĩ bác sĩ liền nói thẳng luôn.

"Thuốc cũng không còn tác dụng nữa, nếu càng cố thì thuốc trị cũng thành thuốc độc, tôi khuyên gia đình nên chuẩn bị tinh thần đi, bà ấy cũng không còn thời gian rồi."

Chợt tiếng chai nước rơi xuống ở phía sau hai người, đến khi quay ra thì chỉ thấy bóng lưng Thành Thành chạy thẳng ra ngoài, ông ngoại cũng đứng đó cầm túi cháo ngơ ngẩn nhìn hai người.

Nhu Nhu thấy Thành Thành bỏ đi thì cũng vội vã cúi người tạm biệt.

"Con chào bác, con chào ông con đi ạ."

Cô đuổi theo Thành Thành vào thang máy, Nhu Nhu phải đưa chân ra giữ cửa mới chen vào được.

Trong thang máy chỉ có hai người, Thành Thành nhìn vào hư không, cố gắng giữ nét bình tĩnh, nhưng lại có vẻ quá sức khi anh ấy liên tục hít sâu, hai mắt ướt đẫm.

Nhu Nhu đau lòng nắm chặt tay anh ấy, giúp anh ấy giữ bình tĩnh đến khi xuống tầng một, thang máy mở ra nhưng bước chân anh ấy nặng nề, nhìn từng người đi vào thang máy mà không di chuyển.

Nhu Nhu đành kéo anh ấy đi ra, cô tỏ ra bình tĩnh nói chuyện với anh ấy.

"Đi theo em, xe của em để ở bên ngoài, anh muốn đi đâu em sẽ đưa anh đi."

Thành Thành không nói gì chỉ như cái xác bước theo sau cô mà thôi.

Nhu Nhu thật ra cũng khó bình tĩnh được nên cô bắt đầu nói nhanh, nói liên tục mà không biết mình đang nói gì.

"Em biết anh đang rất đau lòng, nhưng nếu bây giờ anh không muốn ở đây em sẽ đưa anh đi, đến khi bình tĩnh lại em sẽ đưa anh về, anh muốn làm gì cũng được, chỉ cần anh nói thì em đều sẽ đưa anh đi... Thành Thành."

Thành Thành nắm chặt tay cô hơn, bước chân anh khựng lại khi hai người chỉ còn cách xe của cô mấy bước nữa.

"Em đừng nói nữa, em còn đang không bình tĩnh được thì sao anh có thể bình tĩnh."

Nhu Nhu quay ra nhìn anh, hai hốc mắt anh đỏ hoe, trước khi cô đến đây anh ấy đã khóc một lần rồi, sau đó là ở trong thang thoát hiểm, anh ấy đã khóc một lần nữa, cho nên bây giờ đôi mắt mờ của anh ấy đã sưng lên, sau cặp kính cận kia đôi mắt bình thường không quá nhỏ bé của anh ấy giờ đã sưng to, hai mí đỏ ửng như bị ai đấm vậy.

Cơn gió của mùa đông kéo tới làm người ta lạnh buốt, Nhu Nhu chỉ mặc phong phanh, Thành Thành nhìn áo khoác mỏng của cô bay bay mà càng đau lòng hơn.

"Em đến cả bản thân cũng không quan tâm, sao lại quan tâm anh như vậy.

Nhu Nhu tránh ánh mắt của anh ấy.

"Em, em nghĩ là chuyện đấy không nên nói trong tình cảnh này đâu."

Thành Thành thở dài, cảm giác như có một tảng đá rơi từ trên trời xuống đè trúng người anh vậy, anh nhìn cô lo lắng.

"Vào trong xe đi, ở ngoài này lạnh lắm."

Nhu Nhu không do dự mà kéo anh vào trong xe, tay cô hơi run cầm vào tay lái, Thành Thành cúi gằm mặt xuống, anh ấy không muốn ai làm phiền mình, Nhu Nhu khởi động xe, lái xe đi vòng vòng, đi về hướng quán của Phong Đăng, nhưng cô không đến đó.

Khu bí mật của cô và anh, cô từ lâu đã không tới đó, anh khi về nước cũng không lui đến đó lần nào, Nhu Nhu thi thoảng sẽ nghe được vài tiếng thở dài của anh ấy, gần đến nơi anh ấy ngẩng đầu lên, nhìn thấy con đường quen thuộc, bên kia đường là Phong Đăng.

Nhu Nhu lướt mắt qua nhìn anh rồi đạp ga phóng và đi, chỉ trong chớp mắt đã đến nơi, ở ngoài đường giờ đã được tu sửa rất nhiều, không còn có cảnh tượng nhà cửa xập xệ, bé tý cùng với hàng quán ăn bé tẹo đen nhẻm.

Thành Thành quay mặt ra nhìn bên ngoài, những dãy nhà đã được xây mới, ngõ nhỏ mà hai người đi lúc trước đang được xây một nhà máy mới, quán game nhỏ bé ở trước ngõ đã biến mất, thay vào đó là một quán cà phê khác chen vào.

Nhu Nhu khoanh tay vào thở dài, Thành Thành quay ra hỏi cô.

"Sao em lại thở dài."

Nhu Nhu nhún vai nói.

"Em không được thở dài hả."

Thành Thành lắc đầu.



"Không, ý anh là em có chuyện gì sao?"

Nhu Nhu cầm tay lái, cô trầm tư gõ nhẹ lên tay lái, cũng vô cùng bất ngờ đến bối rối.

"Em đang có rất nhiều chuyện, nhưng không thể nói bây giờ...

Thành Thành vươn tay ra, nhưng chợt nhớ cô rất nhạy cảm nên khựng lại giữa không trung, anh hỏi.

"Anh xoa đầu em được chứ."

Nhu Nhu không cười nổi, nhưng cô vẫn đồng ý dướn người lên để đầu mình chạm vào tay anh.

Như đang xoa đầu một chú mèo con nhỏ, anh thấy tâm trạng mình khá hơn.

"Anh cảm giác như mình đang xoa đầu mèo con vậy."

Nhu Nhu ngồi thẳng người lên.

"Anh đã từng nuôi mèo chưa."

Thành Thành liền lắc đầu.

"Anh chưa, anh cũng muốn nuôi nhưng mà gia đình không thích mèo cho lắm, nên anh cứ cân nhắc mãi"

Nhu Nhu chợt nhớ đến con mèo con của mình, thực ra nó cũng có chút liên quan đến người yêu cũ, nhưng cô cũng không quan tâm lắm, chủ yếu là cô dạo này rất bận cho nên đã gửi mèo ở nhà để dì Mẫn nuôi, tiện cho Bách Điền chơi với mèo.

"Em có một con mèo khá đáng yêu, hôm nào em đưa nó đến chơi với anh nhé."

Thành Thành chưa thấy con mèo nào ở nhà cô, cũng chưa nghe cô nhắc đến nó bao giờ, anh hơi thắc mắc.

"Em nuôi mèo á, khi đến nhà em anh có thấy con mèo nào đâu, nhưng mà nó tên gì vậy?"

Nhu Nhu lần đầu tiên gãi đầu khi bối rối.

"Em gửi nó ở nhà để chơi với Bách Điền rồi, thực sự là dạo gần đây rất là bận còn gì, con mèo đó là mèo đực, em gọi nó là Honey.

Thành Thành cong khoé môi lên hỏi.

"Sao em lại gọi nó là Honey.

Nhu Nhu không chút do dự mà trả lời.

"Vì nó đáng yêu a."

Thành Thành vì chuyện của mẹ mà xin nghỉ gần một tuần luôn, Nhu Nhu đến công ty đều phải làm việc một mình, có vài người đến làm phiền cô đôi chút, nhưng cô cũng chỉ nhẹ nhàng từ chối.

Nếu là Nhu Nhu lúc trước thì sẽ không có chuyện nhẹ nhàng, Nhu Nhu sẽ đá thẳng mặt người đó ngay, cũng vì hoà vào không khí tang thương của gia đình Thành Thành nên cô cũng không có tâm trạng để chửi ai.

Vừa qua sinh nhật Bách Điền thì Hạ Tuyền Lan cũng nhắm mắt xuôi tay, bà ấy để lại hết mọi tài sản cả đời mình cho con trai và con dâu tương lai, một căn nhà ở cạnh bờ biển ngoại thành, một chút cổ phần của công ty bên ngoại, một sổ tiết kiệm khá nhiều tiền, một căn nhà mặt đất ở trong thành phố nữa, căn nhà đó là nhà tân hôn bà ấy chuẩn bị cho con trai và con dâu, bà ấy cầm cự đến giây phút này cũng chỉ mong con trai mình ổn định, hạnh phúc bên cạnh người nó yêu.

Đáng tiếc là căn bệnh quái ác, bà ấy không cầm cự được đến lúc thấy con trai cưới vợ.

Nhu Nhu đến viếng như một người khách lạ, nhưng sau tang lễ cô là người ở lại với anh, nhìn anh buồn bã trước linh cữu của mẹ, những vòng hoa tang đầy khắp sảnh, mỗi người khách đến, họ lại tiếc thương cho số phận của Hạ Tuyền Lan, rồi vỗ vai anh và cha, mong hai người sớm vượt qua được nỗi đau mất mát này.

Nhu Nhu đi theo ba đến, sau đó kiếm cớ ở lại đến cuối buổi lễ.

Trong di chúc Hạ Tuyền Lan có nói mình muốn được hoả táng và rải tro ở biển, bà ấy muốn được trôi theo dòng nước đi đến khắp chân trời, mọi thứ đều làm theo ý nguyện của bà ấy.

Thành Thành lại xin nghỉ thêm một tuần nữa để tiễn đưa mẹ lần cuối, ba anh ôm hũ tro cốt ra biển, hai cha con cầm nắm rồi rải xuống mặt biển, làn sóng ở dưới thuyền nuốt lấy từng hạt tro, bà ấy được như ý nguyện rồi, bà ấy đi theo dòng nước chắc có lẽ muốn ngắm nhìn khắp chân trời ngõ ngách, hôm nay Nhu Nhu cố tình xin nghỉ một buổi, tự mình lái xe đi đến bờ biển lén xem hai cha con nhà họ rải tro cốt.

Ở tít xa kia có một con thuyền khá lớn đang trôi chầm chậm, hai bóng dáng cao đứng bên cạnh nhau, Nhu Nhu mắt sáng có thể thấy được bóng người cao hơn đó là Thành Thành, còn người thấp hơn kia là Hoàng Vĩ.

Mùa đông đến rồi, từng làn gió rít bay qua làm mái tóc người con gái ấy bay trong gió, hơi lạnh của mùa đông thấm dần vào người, nhưng mùa đông đâu biết rằng có những người trái tim đã lạnh giá hơn cả nó.