Bạn nhỏ Bạch Thần Tinh di truyền cả vẻ ngoài lẫn ưu điểm của bố mẹ, từ khi sinh ra đã mang dáng vẻ trắng trẻo, đáng yêu, rất làm người ta yêu thích.
Không chỉ như thế, bạn nhỏ Bạch Thần Tinh nói chuyện hay đi đứng đều tốt hơn so với các bạn nhỏ bằng tuổi khác, rất làm người khác bớt lo.
Khi cậu bé hai tuổi đã nói được rất nhiều từ ngữ và câu hoàn chỉnh, bình thường đặc biệt thích bắt chước người lớn nói chuyện, dáng vẻ nghiêm trang đóng thành khuôn mẫu.
Hôm nay là buổi sáng cuối tuần, ánh sáng ngoài cửa sổ được che kín mít bởi bức rèm, trong phòng ngủ mờ tối và im lặng, trong không gian chỉ có tiếng hít thở đều đều loáng thoáng xung quanh.
Đàm Thanh Ninh tỉnh dậy sau giấc ngủ, nhẹ nhàng cầm cánh tay ở trên người mình dời đi.
Hình như Bạch Tân Hàn ở bên cạnh ngủ rất say, không có phản ứng gì.
Dưới ánh sáng mờ mờ, đường nét người đàn ông trưởng thành tuấn tú hiện ra rõ ràng, sống mũi cao thẳng, nhìn rất hoàn mỹ.
Thanh Ninh giật mình, cúi đầu hôn một cái trên mặt Bạch Tân Hàn xong định rời giường.
Giây tiếp theo, cánh tay mang theo lực mạnh chợt đến, Thanh Ninh bất ngờ không kịp chuẩn bị ngã nằm úp sấp xuống, cằm đụng vào vòm ngực mạnh mẽ vững chắc.
“Dậy sớm thế?” Bên tai có giọng nam khàn khàn.
Thanh Ninh nở nụ cười nhẹ, nói nhỏ: “Ừm, em đi xem con thế nào. Giờ này chắc sắp tỉnh rồi.”
Bạch Tân Hàn mở mắt, hơi nhíu mày nhìn cô, trong ánh mắt có sự không đồng ý.
Làm vợ anh, đương nhiên Thanh Ninh biết anh đang suy nghĩ gì.
Cô hôn lên lỗ tai anh, tính tình rất tốt trấn an: “Anh ngủ thêm một lát đi, em đi ra xem. Nếu không chốc nữa thằng bé đến tìm em, sẽ làm ồn đến anh.”
Trước đó Bạch Tân Hàn đang đi công tác, hôm qua rất khuya mới về đến nhà. Trực tiếp tiến hành vận động ban đêm, tính đến bây giờ ngủ chưa được bốn tiếng, chắc chắn sẽ rất mệt.
Nói xong, Thanh Ninh nghiêng người qua xuống giường, bước nhẹ bước chân trên mặt đất.
Mới vừa rửa mặt xong, Thanh Ninh nghe thấy tiếng động quen thuộc phát ra từ phòng trẻ em.
Cô cười tủm tỉm đi qua, đúng lúc gặp Bạch Thần Tinh đang đẩy cửa đi ra.
“Là shuài—” Thanh Ninh kéo dài âm sửa lại cho con.
“Suai~~”
“Shuài!!”
“Suai!”
“…..”
Bạch Tân Hàn nhìn hai người nói qua nói lại, khóe miệng hơi cong.
“Anh thấy thằng bé cần cả thầy dạy Trung lẫn Anh.”
Thanh Ninh: “….”
Thanh Ninh nhớ đến tuổi thơ chơi đùa bay nhảy vui sướng của mình, ầm thầm mặc niệm thay con trai.
Bạch Thần Tinh đáng thương, muốn trách thì trách bố con ý TAT
Hai, ảnh chụp trong vòng bạn bè.
Từ khi Bạch Tân Hàn thay đổi ảnh bìa trên vòng bạn bè của cô, đã mấy năm nay Đàm Thanh Ninh không thay đổi ảnh khác.
Hầu như tất cả bạn bè vào vòng bạn bè của cô sẽ thấy ảnh hai người mặc áo đồng phục đứng cùng một chỗ chụp chung. Gần như tất cả bạn bè mới cô quen biết khi nhìn thấy đều thấy ngạc nhiên.
—-“Cậu và chồng biết nhau từ hồi cấp ba? Qúa ngọt!!”
—-“Chồng cậu thật đẹp trai, lúc đi học chắc chắn là hotboy phải không?”
—-“Từ đồng phục đến áo cưới, quá hạnh phúc.”
……
Những lời bình luận như thế rất nhiều, trước đó Đàm Thanh Ninh vẫn không để ý đến.
Cho đến khi Bạch Thần Tinh đi nhà trẻ, Đàm Thanh Ninh đồng ý lời mời gia nhập vào nhóm phụ huynh. Bấy giờ cô mới giật mình nghĩ đến, ảnh này hình như đã lỗi thời rồi.
Dù sao, bây giờ cô là phụ huynh của bé đi nhà trẻ.
Vì thế, cô nhanh chóng thay ảnh.
Buổi chiều cùng ngày, cô nhận được tin nhắn của Bạch Tân Hàn.
[Tại sao thay ảnh?]
Thanh Ninh kể lại chuyện tham gia vào nhóm cha mẹ học sinh, có lý do hợp lý.
[Bây giờ em là phụ huynh, những bức ảnh cần theo kịp thời đại]
Hình như Bạch Tân Hàn chấp nhận lý do này, không trả lời lại gì nữa.
Thanh Ninh còn tưởng rằng phải dỗ mấy câu, không nghĩ đến lần này Bạch Tân Hàn cực dễ nói chuyện thế, vô cùng vui mừng.
Nhưng đến buổi tối, cô bị lăn qua lăn lại đến chết đi sống lại cô thấy lòng dạ hẹp hòi của Bạch Tân Hàn.
Trong bóng đêm, cô nhìn vào mắt anh, không nhịn được ngửa đầu cắn một ngụm.
“Anh cố ý?” Đàm Thanh Ninh vẫn còn thở hổn hển.
Bạch Tân Hàn “ừm” một tiếng, lười phản ứng lại.
“……”
Thanh Ninh cong môi, đang muốn nói chuyện, nụ hôn nóng bỏng đã ập đến.
Lời nói chưa kịp thoát ra đã bị ngăn chặn, chỉ có thể tiến vào từng đợt lốc xoáy theo động tác của Bạch Tân Hàn.
Buổi sáng ngày hôm sau, đương nhiên Đàm Thanh Ninh nằm bệt giường.
Bạn nhỏ Bạch Thần Tinh tỉnh dậy không nhìn thấy mẹ đâu, đôi chân ngắn bước đến trước cửa phòng ngủ chính, vừa định dùng chân mở cửa, cửa phòng đã được người bên trong mở ra trước.
Bạch Tân Hàn cúi đầu đối diện với con trai, thuận tay đóng cửa ra ngoài.
Trước đây bé từng muốn có em gái để có người chơi với mình. Nhưng bố nói, như vậy mẹ sẽ rất vất vả. Vì suy nghĩ cho mẹ, nên bé miễn cưỡng không cần em gái nữa. Dù sao còn các bạn ở nhà trẻ có thể cùng nhau chơi.
Thanh Ninh cười nhìn Bạch Tân Hàn đang trò chuyện ở bên cạnh, ngay lập tức bàn tay được anh yên lặng nắm.
Hàn Tuệ liếc nhìn đôi vợ chồng đã kết hôn nhiều năm, quay đầu tiếp tục trêu ghẹo Tinh Tinh.
“Vậy cháu sẽ không có bạn nha.”
Tinh Tinh chau mày, hình như đang tự hỏi.
Qua một lát, bé đưa điều khiển từ xa cho Tiếu Tiếu, chạy mấy bước đến trước mặt mẹ.
“Mẹ!!” Tinh Tinh đột nhiên hưng phấn gọi.
“Ừ?” Tự nhiên nhìn thấy con trai lớn tiếng gọi, Thanh Ninh có hơi bất ngờ.
Bạch Tân Hàn ngồi bên cũng ngừng lại, ánh mắt dừng trên cái miệng đang cười rất lớn của con trai.
“Mẹ! Ở nhà trẻ con thích bạn ca cao! Chúng ta bế bạn ấy mang về nhà được không?” Tinh Tinh rất hài lòng với suy nghĩ của mình, “Đưa ca cao về nhà, mẹ sẽ không phải sinh em bé. Con sẽ có em gái!!”
“Nhưng mà ca cao còn có bố mẹ của mình đúng không?” Cô cẩn thận giải thích cho Tinh Tinh nghe, “Chúng ta bế bạn ấy mang về, bạn sẽ rất nhớ bố mẹ của mình. Giống lúc bố con đi công tác, giống Tinh Tinh nhớ bố.”
Ca cao là bạn học ở nhà trẻ của Tinh Tinh, con bé như búp bê vậy, nhìn xinh đẹp lại ngoan ngoãn.
Lúc Thanh Ninh đi đón Tinh Tinh đã từng gặp ca cao nhiều lần, có ấn tượng rất sâu sắc với bé.
Nếu cô nhớ không lầm, trước giờ ca cao luôn được các dì giúp việc trong nhà đến đón. Đến tận bây giờ, cô chưa từng gặp bố mẹ con bé.
Tinh Tinh lắc đầu, nhỏ giọng: “Ca cao không có mẹ….Mẹ đến làm mẹ ca cao được không?”
Tinh Tinh ôm cổ Thanh Ninh không chịu buông tay, “Mẹ, ca cao còn một em trai. Mẹ mới của bạn ấy đối xử với bạn ấy không tốt, chúng ta mang bạn ấy về nhà đi!!”
Thanh Ninh giật mình, nhớ đến trong nhóm phụ huynh, đại diện của ca cao đúng là bố bé.
Hóa ra là có gia đình mới?
Cô ôm Tinh Tinh từ trên tay Bạch Tân Hàn về, nói: “Vậy con hỏi ca cao và người nhà của ca cao xem có đồng ý hay không đã?”
Quay lại thành phố A, hai người không để chuyện phát sinh trong năm mới đó ở trong lòng, chỉ coi đó là lời trẻ con nói.
Sau đó nhà trẻ khai giảng, Thanh Ninh đồng ý lời mời tham gia hội chơi mời bố đến chơi với con do nhà trẻ tổ chức.
Sau khi chơi một trò chơi công phu, Bạch Thần Tinh trốn không nhìn thấy bóng dáng đâu.
Thanh Ninh tìm kiếm xung quanh, cuối cùng thấy con trai ở dưới cây đào đằng sau nhà dạy học.
Bên cạnh bé có cô bé mặc váy công chúa màu hồng nhạt.
—– là ca cao.
Thanh Ninh thở phào, đang muốn gọi người, phía trước mơ hồ truyền đến tiếng nói non nớt ngăn cản cô.
“Nhà của mình có rất nhiều rất nhiều đồ chơi, mình cho cậu tiền tiêu vặt của mình mua váy được không?”
Ca cao cúi đầu không nói gì.
“Mẹ mình rất tốt. Bố mình nói, mẹ là mặt trời của nhà chúng ta, là tiên nữ trên bầu trời!! Chúng ta phải đối xử tốt với mẹ.” Bạch Thần Tinh có nề nếp nói.
Nghe đến đây, rốt cục ca cao đã ngẩng đầu lên, cắn môi hỏi nhỏ: “Mẹ mình cũng là tiên nữ đúng không?”
Bạch Tân Hàn gật gật đầu: “Đúng vậy, cho nên mẹ cậu mới lên trời trước. Dì ấy sẽ ở trên bầu trời nhìn cậu.”
Ca cao mở to mắt nhìn, do dự hỏi: “Vậy mẹ cậu có thể giúp mình nói với mẹ không? Mình rất nhớ mẹ.”
Bạch Thần Tinh không chút do dự vỗ ngực: “Đương nhiên có thể! Mẹ mình có thể làm tất cả!”
“Thật!!” Tinh Tinh mặc quần yếm màu đen gật mạnh đầu, sau đó lại vừa cẩn thận vừa nhỏ giọng nói: “Cậu có đồng ý đến nhà mình làm em gái mình không? Như vậy chúng ta sẽ là người một nhà.”
Ca cao hơi dừng lại, gật gật đầu, âm thanh trong trẻo: “Được, mình đồng ý.”
Lời vừa nói xong, hai đứa trẻ đứng dưới gốc đào nhìn nhau cười ngây ngốc.
Thanh Ninh ở đằng sau gốc cây trợn mắt há mồm.
Này, đơn giản vậy á?
Một thời gian sau, vì biến cố gia đình, ca cao chính thức theo bọn họ đến nhà họ Bạch.
Bạch Thần Tinh có thêm em gái không cùng họ.
Thanh Ninh không ngờ rằng, đoạn đối thoại với trẻ nhỏ vô tình thành sự thật.
Cô càng không đoán được, hai mươi năm sau, ca cao từ thân phận ‘con gái nuôi’ thành ‘con dâu.’