Yêu Em, Sao Anh Cứ Lạnh Nhạt Với Em?

Chương 104: Ngoại truyện



Không biết tiểu Băng đã ngủ bao lâu, đến khi cô tỉnh dậy thì đã chiều rồi người bên cạnh cũng không thấy đâu.

Tiểu Băng nhớ lại lời nói của Trần Thành Đạt thì khoé môi mỉm cười, vậy là những lời anh nói ở chuyến đi chơi lần trước là nói với cô.

Hoá ra người cô yêu cũng yêu cô, tiểu Băng ngồi dậy vệ sinh cá nhân xong đi xuống nhà xem.

Đây là lần thứ hai cô đến biệt thự này, nhưng hôm nay cô mới xem kiến trúc xây dựng ngôi nhà này rất đẹp.

Màu trắng chủ đạo và có nhiều cửa sổ rất thoáng mát, đi xuống dưới nhà cô thấy anh đang ở trong bếp làm gì đó, bước vào trong cô hỏi:

- Anh đang làm gì vậy?

- Cả ngày hôm nay em không ăn gì rồi, anh nhờ đầu bếp hướng dẫn anh nấu ăn, anh muốn nấu một bữa ăn cho em.

Mỉm cười cô nói:

- Vậy em sẽ đợi xem anh cho em ăn gì?

- Em ngồi đợi một chút món cuối cùng của anh đã xong rồi.

Tiểu Băng ngồi vào bàn chăm chú nhìn người đàn ông cô yêu đang nấu ăn, một lát sau anh đem ra một dĩa thịt gà chiên nước mắm, một dĩa ba chỉ quay giòn bì, một tô canh rau cải, một dĩa thịt diềm luộc, một dĩa tôm hấp nước dừa và Củ cải muối.

Toàn là những món cô thích ăn tiểu Băng thật sự không tin vào mắt mình hỏi:

- Có thật sự là một mình anh nấu không?

- Ừm, đầu bếp có đứng bên cạnh hướng dẫn một chút, nhưng đa phần là anh làm, em ăn thử đi.

Tiểu Băng gắp một miến thịt ba chỉ quay giòn ăn thử, Trần Thành Đạt gương mặt mong chờ biểu hiện của cô.

Tiểu Băng giả bộ bụm miệng lại và nhăn mặt, anh hoảng hốt chạy qua ngồi bên cạnh nói:

- Sao vậy? Nếu khó nuốt quá thì em nhả ra đi.

Vừa nói anh còn lấy tay để dưới miệng cô để hứng, tiểu Băng liền cười tươi nói:

- Không có rất ngon rất vừa miệng em, em chỉ trêu anh thôi.

Trần Thành Đạt khỏ nhẹ lên trán cô nói:

- Em thật nghịch ngợm biết trêu ghẹo anh nữa.

Tiểu Băng cười tươi và gắp thức ăn cho anh, hai người vui vẻ ăn cơm và nói chuyện với nhau.

Sau đó anh dẫn cô ra ngoài đi dạo, ở đây vừa có hồ bơi vừa có vườn cây và có cả vườn hoa cát tường đủ màu bởi vì tiểu Băng rất thích hoa này.

Hai người ra ngoài xích đu được đặt bên cạnh hồ bơi, hồ bơi này được xây trên dốc núi ngồi ở đây có thể nhìn thấy thành phố A mà tiểu Băng đang sống.

Cô ngắm nhìn một chút quay qua hỏi anh:

- Khu đất này anh mua lâu chưa? Và ngôi biệt thự này anh xây khi nào vậy?

- À, ngọn núi này là của gia đình ta hiện tại có vài tập đoàn định ký kết mở khu du lịch ở đây, kiểu du lịch cấm trại hoặc hoạt động leo núi.

Vươn tay ôm eo cô anh nói tiếp:

- Ba đưa cho anh quyết định, nhưng mà anh đang suy nghĩ và chưa ký hợp đồng, đến khi em nhận lại gia đình ở đây anh nghĩ sau này thế nào chúng ta cũng về đây chơi, nên anh đã cho xây ngôi biệt thự này.

- Vậy là anh đã thích em trước khi em nhận lại ba mẹ à?

Ôm cô vào lòng anh nói:

- Anh cũng không biết anh thích em từ khi nào nữa, anh chỉ biết từ trước đến giờ anh rất ngứa mắt tên nào đến gần em, vì thề trước đây anh không muốn em yêu đương khi còn đang đi học.

- Vậy làm sao anh chắc chắn là anh yêu em?

- Bởi vì khi em đến thành phố A anh cảm thấy rất trống vắng, anh chỉ muốn em mãi mãi ở bên cạnh anh trong tầm mắt của anh mà thôi, từ từ anh nhận ra anh đối với em không đơn thuần là tình cảm anh em nữa rồi, nên lần đó ở đám cưới của Kiến Văn anh mới muốn em.

Tiểu Băng mới nhớ đến và nói:

- Vậy hôm đó anh không có say à?

Trần Thành Đạt cười lưu manh nói:

- Nếu không như vậy thì làm sao anh “ăn” em được.

- Anh…anh…

Cúi xuống cô một cái anh nói:

- Anh yêu em, anh thật sự rất yêu em khoảng thời gian em tránh mặt anh, anh rất khó chịu cái hôm em khóc lóc bỏ đi, anh rất đau lòng anh muốn chạy đến ôm em và nói “Anh yêu em” nhưng em khóc giữ quá còn nói ghét anh nên anh thôi, vậy nên tiểu Băng sau này đừng rời xa anh nữa có được không?

Tiểu Băng cảm động vươn tay ôm lấy anh nói:

- Được ạ, em cũng yêu anh, em đợi anh nói với em “anh cần em”,“anh yêu em” từ rất lâu rồi, Thành Đạt trước đây em cứ nghĩ anh yêu chị Tuệ Nhiên nên em mới đồng ý hôn sự này, bởi vì nếu không phải là anh thì em có kết hôn với ai cũng không quan trọng, em rất vui và hạnh phúc khi anh cũng yêu em.

Vươn người lên cô chủ động hôn lên môi anh và nói:

- Thật may mắn vì anh đã đến kịp và nói anh cần em, hôm nay là ngày hạnh phúc nhất của em, Thành Đạt em yêu anh.

- Anh cũng vậy rất may là anh đến kịp đem vợ trở về, anh yêu em tiểu Băng.

Anh cúi đầu hôn lên môi cô trao cho cô nụ hôn ngọt ngào thể hiện tình yêu của anh dành cho cô.

Như nhớ ra đều gì đó cô nói:

- Nhưng mà hôm qua em đã đi đăng ký kết hôn với anh Văn Khải rồi.

- Em yên tâm tờ giấy kết hôn đó mãi mãi không có hiệu lực.

- Vì sao?

- Quang Đạt đã giúp anh hủy đơn đăng ký rồi, vậy nên hiện tại trên pháp luật em vẫn còn độc thân.

- Ra là anh Quang Đạt cũng biết.

- Ừm, giờ thì chúng ta đi ngủ thôi anh buồn ngủ rồi.

Trần Thành Đạt ẩm cô lên và đi vào trong, tiểu Băng như hiểu được vấn đề nói:

- Em không buồn ngủ em mới thức mà.

- Vậy thì lên phòng chúng ta “tập thể dục” một chút mệt sẽ buồn ngủ à.

- Áaaa… anh lưu manh.