Trần Quang Đạt vừa ôm cô gái nghịch ngợm trong lòng vừa nói:
- Em đừng quấy để tôi đưa em lại giường ngủ.
- Em không muốn, em muốn hôn…hôn…
Ở tư thế được ôm như thế này thì Lý Tuệ Nhiên chủ động hơn, nên vừa nói dứt lời cô cuối xuống hôn lên môi anh lần nữa.
Cô chủ động ngậm lấy môi anh hôn mυ"ŧ và đưa lưỡi vào trong quấn lấy, ban đầu anh còn cứng gắng đến một lúc thì biến bị động thành chủ động hôn đáp trả lại cô.
Lý Tuệ Nhiên giả say nên khi được đáp lại cô rất vui vẻ, vậy là nụ hôn lần trước cô cchắc chắn một trăm phần trăm là thật.
Vừa hôn vừa đưa người đến giường ngủ, khi cả hai nằm xuống rồi Trần Quang Đạt dứt ra và nói:
- Ngoan em ngủ đi đừng có nghịch nữa, tôi phải về.
- Không thích em chỉ muốn anh thôi.
- Không được, nghe lời tôi có được không? - Vậy anh nói đi vì sao anh không chấp nhận em? Anh ghét em.
- Không, tôi không có ghét em được chưa?
- Vậy anh có thích em không?
- Em nghe lời ngủ đi có được không?
Trần Quang Đạt vẫn nhất quyết không trả lời mà nói sang chuyện khác, cô mượn say làm nũng:
- Vậy anh ngủ với em đi một mình em sợ.
- Tôi…
- Đi mà… anh…nha!!!
Đúng là say rồi làm trò, cô đi du học ở Mỹ biết bao nhiêu năm, rồi đi chơi đi du lịch suốt mà giờ nói ngủ một mình sợ, chắc anh tin.
Nhưng biết làm sao được, cô quá say rồi nên anh chiều theo cô luôn, nằm xuống ôm lấy cô vào lòng để cô ngủ.
Tuy không có được cậu trả lời như ý, nhưng được anh hôn và được nằm trong lòng anh ngủ thì cũng tuyệt lắm rồi.
Ôm cô gái nghịch ngợm một chút cảm nhận được người trong lòng đã ngủ say, Trần Quang Đạt cuối xuống hôn lên trán cô nói với chính mình: - Em cứ như thế này thì anh phải làm sao đây?
Xong rồi anh nhẹ nhàng ngồi dậy để cô ngủ rồi anh trở lại phòng của mình, mà Lý Tuệ Nhiên đã thật sự ngủ say rồi nên những lời anh nói cô không hề nghe thấy.
…
Sáng hôm sau mọi người đi tham quan toà biệt thự mà Trương Kiến Văn đang cho xây, sau đó đi lặng xem san hô.
Đến trưa thì mọi người trở về khác sạn nghỉ ngơi đến chiều thời tiếc mát mẻ mọi người rủ nhau ra bãi biển chơi và tắm biển luôn.
Tối thì cả nhóm cùng nhau đi chợ đêm ở trên đảo, tham gia buổi tiệc của người bản địa và xem họ múa những điệu múa của dân tộc.
Sáng hôm sau mọi người bắt đầu tham gia những trò chơi trên biển, nào là dù lượn, cưỡi phao chuối, Storm Boat và đi mô tô nước.
Chơi cả ngày rồi tối mọi người trở về khách sạn nghỉ ngơi để sáng trở về đất liền và về nước. Từ khách sạn của Trương Kiến Văn có thể đi thẳng ra bãi biển chơi, nên ba cô gái rủ nhau tối đi dạo biển.
Phạm Mai Ái Linh hỏi Lý Tuệ Nhiên:
- Tuệ Nhiên hôm đó bọn tớ bài chuyện ra như thế rồi cậu có thử chưa? Anh ấy nói thế nào?
- Anh ấy vẫn không trả lời câu hỏi về tình cảm với tớ, chỉ nói là không ghét chứ không có nói là thích hay không?
- Vậy anh ấy có làm gì với chị không?
- Có hôm đó khi vào phòng chị cố ý hôn anh ấy…
- Rồi anh ấy phản ứng thế nào?
Cả hai cô bạn thân đang trố mắt nhìn và mong đợi, Lý Tuệ Nhiên chậm rãi trả lời:
- Anh ấy… anh ấy ban đầu thì ngỡ ngàng nhưng sau đó là hôn lại tớ, chỉ là sao đó không làm gì nữa hết.
- Em biết ngai mà, anh Quang Đạt chắc chắn là có tình cảm với chị, chỉ là anh ấy không nói ra và có lý do gì đó để anh ấy từ chối chị mà thôi.
- Mình cũng nghĩ như vậy? Nếu không thì anh ấy sẽ không hôn cậu.
Nghe bạn mình nói cũng đúng, nhưng Lý Tuệ Nhiên còn chưa chắc chắn và nói:
- Nhưng mà hôm đó anh ấy say, có khi nào vì say mà anh ấy không kiểm soát được hành vi của mình không?
- Không thể nào, mình không tin hôm đó anh ấy say rượu bởi vì hôm đó mình thấy anh ấy uống rất ít.
- Em cũng thấy chị Ái Linh nói đúng, nhưng mà chị Tuệ Nhiên nói cũng không phải là không có khả năng.
- Vậy theo cưng là thế nào Ái Như_Lý Tuệ Nhiên hỏi.
- Theo em thì chị cứ tỏ rõ ràng lòng mình với anh Quang Đạt trước rồi hôm nào có dịp mình thử thêm một lần nữa.
- OK, Ái Như nói cũng phải chị sẽ suy nghĩ cách theo đuổi anh ấy lần nữa.
Bàn tính xong ba cô gái đi dạo chơi ở trên biển một chút thì trở về khách sạn để sáng mai về sớm.
Ngày hôm sau khi mọi người đã ăn uống xong thì lên thuyền trở về lại đất liền, Trương Kiến Văn lên tiếng nói với mọi người:
- Hiện tại biệt thự của mình đang xây dựng chưa xong, đợi đến lúc xây dựng hoàn thành tớ sẽ mời mọi người đến đây chơi một lần nữa.
- Lần sau biết đâu một trong những người chúng ta ở đây sẽ đến cùng người thương thì sao?
Phạm Quốc Thiên Bảo lên tiếng nói, lúc này Trương Ái Như mỉm cười nhìn anh, cô hi vọng anh có thể hiểu được tình cảm của mình.