Thời gian cứ trôi qua mọi người cứ tiếp tục làm việc và tất bật với cuộc sống của mình.
Mà ở Trần gia thỉnh thoảng Lý Tuệ Nhiên cũng ghé qua, bởi vì mẹ Lý và mẹ Trần là bạn nên cô lại có cơ hội để đến Trần gia nhiều hơn.
Mà mẹ Trần lại rất thích cô hôm nay ngày nghỉ cô cùng mẹ Lý đến Trần gia chơi, còn có những cô lớn tuổi bạn của hai phu nhân nữa.
Các phu nhân ngồi nói chuyện với nhau nên Lý Tuệ Nhiên xin phép ra ngoài vườn hóng mát.
Vừa bước ra phía sau vườn cô gặp một em gái đang ngồi học bài, bước đến cô hỏi:
- Em có phải là em gái của anh Quang Đạt không?
Cô bé hơi giật mình vì quá tập trung vào việc học, nhưng mà cũng lễ phép đứng lên cuối đầu chào, trả lời:
- Dạ phải, còn chị là bạn của hai anh trai của em phải không ạ?
- Phải chị là Lý Tuệ Nhiên bạn của hai anh trai em, 5 năm trước lúc sinh nhật của hai anh ấy chị có đến đây đấy. Cô bé nghe thấy như nhớ ra gì đó vẻ mặt đang vui vẻ chợt đơ ra một chút, lúc này Trần Lệ Băng nhớ lại rồi, chị ấy là chị gái xinh đẹp mà anh Thành Đạt đã tỏ tình.
Vậy có phải bây giờ chị ấy đến tìm anh Thành Đạt không? Khuôn mặt buồn buồn cô bé hỏi:
- Chị đến tìm anh trai của em à?
- Không chị đến cùng mẹ và buồn quá nên ra ngoài này, mà bé tên gì? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Lâu rồi chị không nhớ tên em cho chị xin lỗi nha!
- Dạ không có gì đâu ạ! Em tên Trần Lệ Băng năm nay em 17 tuổi ạ!
- Bé tên thật đẹp và rất giống với người thật xinh xắn đáng yêu.
- Em cám ơn chị ạ!
Đang đứng với Trần Lệ Băng thì phía sau có giọng nói:
- Tuệ Nhiên đến chơi à?
Lý Tuệ Nhiên quay qua xem người nói là ai thì thấy Trần Thành Đạt và Trần Quang Đạt đang đi đến, người nói lúc nãy là Trần Thành Đạt lúc này cô trả lời: - Hai anh hôm nay không có đi làm à? Em hôm nay đến cùng mẹ, buồn nên ra ngoài này chơi.
- Bọn anh hôm nay được nghỉ không có đi làm, mà tiểu Băng đang làm gì vậy?
Nghiên người qua nhìn em gái anh hỏi, cô bé nghe thấy anh hai hỏi thì trả lời:
- Em đang học tiếng Anh ạ! Bạn của anh Thành Đạt và anh ba đến thì mọi người nói chuyện với nhau đi, em vào trong ạ!
- Thiệt là lúc nào cũng gọi tên anh mà không khi nào gọi là anh hai hết à!
- Em quen rồi.
Nói rồi cô bé chạy vội vào nhà, Lý Tuệ Nhiên lúc này nhìn theo nói:
- Em ấy thật dễ thương khi lớn lên chắc chắn sẽ rất xinh đẹp, sẽ có rất nhiều người theo đuổi lắm đây.
- Con bé còn nhỏ mà với ai muốn yêu đương với tiểu Băng phải thông qua anh mới được, em gái cưng của anh đâu phải muốn cướp đi là cướp.
Trần Thành Đạt không đồng ý lên tiếng: - Anh nói hay lắm đến khi con bé gặp được một chàng trai tốt yêu thương con bé đến lúc đó em cho anh giữ.
Haha…Cả Trần Quang Đạt và Lý Tuệ Nhiên đều cười làm cho Trần Thành Đạt tức giận, nói:
- Không được anh phải nói chuyện với em ấy mới được, còn nhỏ chỉ nên tập trung vào việc học tập không được yêu đương gì hết, Tuệ Nhiên em ở đây nói chuyện với Quang Đạt nha!
Nói rồi Trần Thành Đạt lập tức đi vào nhà tìm em gái, hiện tại chỉ còn hai người ở đây, Lý Tuệ Nhiên hỏi:
- Dạo này anh có bận lắm không? Mấy hôm nay em không gặp anh.
- Có một chút, tôi mới đi huấn luyện về tuần sau tôi đi Nhật tôi có chuyến công tác dài hạn ở đấy.
- Anh đi bao lâu?
- Gần một năm.
- Hả? Anh có thể không đi được không?
- Không thể.
- Anh đi một năm em sẽ rất nhớ anh.
Trần Quang Đạt chỉ im lặng mà không trả lời, Lý Tuệ Nhiên nóng lòng nói:
- Anh không thể không đi vậy anh có thể hứa với em một chuyện được không?
Nhìn qua cô anh hỏi:
- Chuyện gì?
- Qua đó anh đừng có bạn gái ở đó có được không?
- Tại sao?
- Bởi vì em thích anh, em rất thích anh vậy nên anh đừng có bạn gái ở đó có được không?
Trần Quang Đạt không trả lời, chỉ đứng im lặng mà làm cho Lý Tuệ Nhiên sót ruột.
Nhìn đến nhìn lui quan sát thấy ở đây không có người, mà nơi hai người đang đứng là ở một góc cây to khuất bóng.
Lý Tuệ Nhiên bước đến trước mặt Trần Quang Đạt mạnh mẽ kéo cổ áo anh xuống, rồi nhón chân lên hôn vào đôi môi mỏng ấm nóng ấy.
Ban đầu là hôn lướt qua một lúc sau cô bạo dạng mυ"ŧ lấy môi anh và đưa lưỡi vào trong mà trêu ghẹo.
Trần Quang Đạt bất ngờ với hành động của cô mà kéo nhẹ cô ra, anh không dám đẩy vì sợ cô sẽ bị thương, lúc này anh nói:
- Sao em lại làm vậy, nếu ai thấy thì sao?
- Em mặt kệ em thích anh ai nói sao em cũng không quan tâm, vậy nên anh có thể hứa với em không.
Trần Quang Đạt cũng hết cách đành gật đầu đồng ý với cô, thấy được anh đồng ý rồi cô vui vẻ cười đứng kế bên cạnh anh mỉm cười, còn Trần Quang Đạt thì vẫn khuôn mặt đó không nói gì hết chỉ im lặng mà thôi.