Hôm nay Trần Quang Đạt đã hoàn thành công việc ở Nhật và trở về nước, vừa bước ra khỏi cửa sân bay đã thấy Lý Tuệ Nhiên đang đứng đợi rồi.
Cô cầm trên tay một bó hoa đến đón anh, một năm không gặp hiện tại cô thật xinh đẹp động lòng người, với khuôn mặt V-line, đôi môi đỏ quyến rũ, một làn da trắng hồng, dáng người thanh mảnh vẻ đẹp thật sắc sảo.
Người con gái này càng ngày càng khiến anh không thể không động lòng, nhưng anh hai lại rất thích cô, thời gian qua người của anh luôn báo cáo với anh.
Thượng Tá luôn đi cùng với một cô gái và người đó chính là cô, vậy nên anh phải thật bình tỉnh mới được anh không thể phá hoại tình cảm của anh hai được.
Lý Tuệ Nhiên thấy anh từ xa đã vội chạy đến, đưa bó hoa tặng mừng anh về cô hỏi:
- Anh đi máy bay có mệt lắm không? Ở bên đó có quen không? Sau suốt thời gian qua anh không liên lạc với em vậy? - Tôi bận nên không liên lạc, sao em biết tôi về mà ra đây.
- Em hỏi anh Thành Đạt mới biết được ạ.
Vừa nói Lý Tuệ Nhiên vừa đi đến choàng tay anh bước đi, khuôn mặt của anh vẫn như vậy lạnh lùng nhưng vẫn đi theo cô ra xe.
Hai người đi đến một nhà hàng mà trước đây có lần cô cùng anh đi đến ăn tối một lần và anh nói anh thích, để ăn trưa nhìn anh chăm chú cô hỏi:
- Anh có giữ lời hứa với em không? Ở bên đó anh có cô gái nào không?
- Không có.
- Anh có nhớ em không?
Trần Quang Đạt tập trung ăn mà không trả lời cô, bởi vì anh không thể nói với cô là anh nhớ cô, mỗi ngày đều nghĩ đến cô.
Lý Tuệ Nhiên thừa biết anh luôn lạnh lùng như vậy, anh sẽ không bao giờ nói nhớ cô vậy nên cô sẽ chủ động.
- Anh không trả lời em cũng được, nhưng mà em thì rất nhớ anh lúc nào cũng nghĩ đến anh hết. Trần Quang Đạt cũng không trả lời và tập trung ăn thôi, Lý Tuệ Nhiên nói:
- Vài hôm nữa là ngày kỷ niệm thành lập công ty, bữa tiệc tổ chức ở khách sạn của anh hai, anh nhớ đến nha!
- Ừm.
Lý Tuệ Nhiên quá quen với anh rồi nên cũng không giận hay buồn gì hết, cô vẫn tiếp tục ngồi nói đủ thứ chuyện suốt thời gian anh không ở đây, hỏi thăm anh ở Nhật thế nào anh cũng chỉ trả lời khi cô hỏi.
Đến khi ăn uống xong rồi anh chở cô về Lý gia rồi bắt xe trở về Trần gia, Lý Tuệ Nhiên nói anh cứ lấy xe cô về đi hôm nào cô qua lấy, nhưng anh không đồng ý và đã cho người của mình đến Lý gia trước để đợi anh rồi.
Ở Trần gia Trần Lệ Băng được nghỉ một tuần nên trở về nhà chơi với ba mẹ, mà hôm nay hai anh trai của cô cũng đang ở nhà, đến giờ ăn cơm tối cùng mọi người Trần Thành Đạt hỏi: - Em học ở bên đó mấy tháng nay thế nào rồi? Ổn không? Hay là em nghĩ học đi?
- Anh thật kỳ mà, em học rất ổn em không có nghĩ đâu, sau anh cứ mãi kêu em nghĩ học thế?
- Vậy sao em không học ở đây mà đi chi cho xa vậy?
- Ở đó mới có trường giỏi, anh thật lạ mà.
- Thôi em chuyển trường về đây đi anh sẽ cho người làm thủ tục cho em.
- Anh này…Mẹ, mẹ xem anh Thành Đạt thiệt là kỳ quá đi ạ.
- Con đó sao mà cứ chấp niệm cái chuyện em gái đi học xa hoài vậy?
Mẹ Trần thấy con trai cứ nói mãi cái chuyện em gái mình đi học xa mà cảm thấy mệt luôn ấy, bà rất vui khi con trai lớn yêu thương và quan tâm đến em mình, nhưng mà thế này có phải đã quá lố rồi không?
Lúc này Trần Quang Đạt lên tiếng.
- Chấp niệm của anh cũng lớn quá nhỉ?
- Em nói thế là sao?
- Còn sao nữa, khi em đi công tác đã nghe anh phàn nàn về việc này rồi, hết một năm giờ em ấy cũng đã đi học mấy tháng rồi mà sao anh cứ làm khó em nó hoài vậy?
- Làm khó gì chứ? Anh lo lắng cho tiểu Băng thôi mà.
Lúc này Trần Lệ Băng lên tiếng:
- Em biết là anh lo lắng cho em, nhưng mà em lớn rồi ạ! Anh đừng có như thế nữa, anh như vậy thì sau này em đi làm xa hoặc em đi đâu xa rồi sao?
- Em nói bậy bạ cái gì đó, đi xa là đi đâu? Em muốn đi đâu?
- Em chỉ lấy ví dụ thôi mà!
- Không ví dụ gì hết, em thích học thì cứ học nhưng mà em phải ở nhà phải được ba mẹ và các anh quản lý, em học xong học kỳ này đi rồi anh làm thủ tục chuyển trường cho em về đây, không bàn cãi gì nữa hết.
Nói một lèo xong Trần Thành Đạt cũng không thèm ăn cơm nữa, bỏ chén đũa xuống rồi đứng lên trở về phòng.
Trần Lệ Băng lúc này khuôn mặt buồn thiu nói:
- Ba mẹ, anh ba mọi người giúp con với, anh hai thật sự quá đáng.
- Con đừng có lo để ba nói chuyện với nó.
- Dạ.
Trần Lệ Băng ăn cơm cũng không được ngon nữa, cô đã học ở trường được gần hết một học kỳ cũng đã quen với mọi người và thầy cô ở đó bây giờ tự nhiên kêu chuyển trường, cô thật sự rất buồn mà.
Ở trên lầu Trần Thành Đạt bực bội ngồi ở bàn làm việc mà cái mặt một đóng, 6,7 tháng rồi tiểu Băng đi học không có ở nhà anh cảm thấy thật trống vắng.
Lúc trước mỗi khi đi làm vài hôm về nhà là thấy tiểu Băng đứng ở cửa đợi anh về, mấy tháng nay đi về nhà không có em gái anh cũng chả muốn về.
Mà con bé thật cố chấp anh đã tìm hiểu ở đây cũng có các trường đại học du lịch, thậm chí trường còn tốt hơn nơi con bé đang học nữa.
Vậy tại sao không chịu về nhà mà đòi đi xa, chưa kể ở đó tiểu Băng còn dấu gia đình đi làm thêm để kiếm tiền, ở nhà anh không thiếu nhất là tiền thì tại sao lại phải đi làm.
Nếu xin ba mẹ ngại thì có thể nói với anh hay Quang Đạt vậy tại sao không nói, tại sao phải chịu cực khổ như vậy chứ? Thiệt là tức chết anh mà.