Vì là sinh nhật tiểu Băng nên hai anh em có uống một chút rượu, Trần Thành Đạt thì tửu lượng không hề thấp vì anh thường hay giao tiếp.
Chỉ có tiểu Băng vì là lần đầu tiên cô uống rượu nên mới có một chút cô đã say rồi, anh cũng không muốn bị phạt nên mướn tài xế chở hai người về chung cư.
Trên xe tiểu Băng dựa vào người anh tìm vị trí thoải mái hơn để ngủ, lúc này anh ôm cô để cô không ngã.
Cả người cô dựa vào người anh khiến cho anh có cảm giác lạ, nhìn xuống thì gương mặt của cô gần sát với anh.
Đôi mi dài công vút nhắm lại lâu lâu rung nhẹ, đôi môi đỏ thắm với làn da trắng hồng do có rượu.
Lúc này nhìn tiểu Băng thật sự rất quyến rủ, anh vội vàng nhìn đi nơi khác và nói với chính mình:
“Không được tiểu Băng là em gái của mình dẹp ngay ý nghĩ đó đi.”
Nhưng mà nơi đẩy đà đó của cô lại cọ vào cơ ngực săn chắc của anh, thật sự là rất biết cách làm khó anh mà.
Kìm chế cho đến dưới chung cư thì anh ẩm tiểu Băng lên nhà, bởi vì cô không còn biết gì nữa hết vào nhà khi mở cửa phòng ngủ và để cô xuống giường.
Không biết anh vấp phải cái gì làm cả hai ngã xuống giường, tiểu Băng thì đã say bất tỉnh không còn biết gì hết.
Còn anh thì môi chạm môi, đôi môi ngọt ngào dễ thương mà lúc nãy anh cố kìm chế khi ở trên xe.
Chống người lên một chút anh thấy tiểu Băng còn say ngủ không biết trời đất là gì nữa, tự nhiên khoảnh khắc này anh nghĩ:
“Em ấy đã ngủ rồi mình có hôn một chút cũng không ai biết đâu.”
Và nghĩ gì làm đó lần nữa Trần Thành Đạt cuối xuống hôn lên môi tiểu Băng, ban đầu chỉ là cái chạm môi thôi.
Nhưng mà nó thật sự rất mềm rất ngọt, anh không kìm chế được mà cắn nhẹ môi cô một chút.
Tiểu Băng thì say rồi còn mớ tưởng đâu mình đang ăn cái gì nên mở miệng ra để cắn.
Nhân lúc này anh đưa lưỡi vào quấn quýt bên trong, càng quét không để một chút khe hở nào.
Mút nhẹ môi cô cuối cùng anh mới buông ra, tiểu Băng thì có biết trời đất gì đâu, nhắm mắt ngủ ngon lành.
Nhìn xuống em gái ở dưới thân Trần Thành Đạt nói:
- Em gái của anh càng lớn càng xinh đẹp và càng quyến rũ mà.
Sửa lại tư thế nằm thoải mái cho em gái anh vào phòng tắm, tắm rửa thật lâu mới ra ngoài.
Lần này anh chủ động ôm tiểu Băng vào lòng và ngủ đến sáng hôm sau.
Khi thức dậy lần nữa cô thấy mình lại nằm trong lòng của anh hai, định ngồi dậy nhưng đầu cô đau quá vì sai rượu.
Người đàn ông bên cạnh cảm nhận được cô gái nhỏ đã thức nên mở mắt hỏi:
- Em thấy trong người thế nào rồi? Có mệt không?
- Anh…em…em hơi nhứt đầu.
Bởi vì được anh ôm trong lòng Lệ Băng cảm thấy rất ngại, đỏ mặt trả lời anh xong là cuối đầu xuống.
Nghe tiểu Băng nói nhứt đầu anh vừa ngồi dậy vừa nói:
- Vậy em nằm đi để anh lấy thuốc cho em uống và nấu một chút cháo cho em.
- Dạ, em cám ơn anh ạ.
Anh ra ngoài một chút rồi trở lại với ly nước và thuốc cho tiểu Băng, sau đó dặn dò cô nghỉ ngơi thêm còn mình trở ra ngoài nấu cháo.
Đến khi nấu cháo cho tiểu Băng ăn uống xong, tiểu Băng cũng khỏe lại hai người bắt đầu ra ngoài chơi.
Trần Thành Đạt đưa tiểu Băng đến trung tâm thương mại mua đồ thêm cho cô, bởi vì anh thấy ở trong phòng cô có rất ít quần áo.
Tiểu Băng thì nói cô học rồi về nhà nên đâu cần phải đem nhiều, chứ đồ của cô ở nhà rất nhiều.
Sau đó hai anh em đi xem phim, trong phim có một đoạn hai nhân vật chính hôn nhau.
Lệ Băng thì ngại ngùng và đỏ mặt cô đang xem cùng với anh hai, người mà cô thích từ rất rất lâu rồi.
Còn Trần Thành Đạt bề ngoài anh nhìn rất bình tĩnh và tự nhiên, nhưng thực tế anh lại đang nhớ đến nụ hôn tối qua anh vừa hôn tiểu Băng.
Không biết từ khi nào anh lại có suy nghĩ như vậy với em gái mình nữa, có lẽ vì anh say rượu nên làm càng thôi.
Xem xong bộ phim cũng đến giờ ăn trưa, hai người ra nhà hàng lần trước ăn để ăn trưa với nhau.
Lúc này Lệ Băng hỏi anh:
- Ngày mai anh phải về rồi ạ? Hay là chiều nay anh về?
- Ừm, sáng mai anh đi sớm còn ngủ với em một đêm nữa.
- Anh…Tại sao lại nói như vậy? Người ta nghe thấy thì sao?
Lệ Băng ngại ngùng khi anh nói như vậy, nhưng Trần Thành Đạt chọc được em gái thì rất vui, nói tiếp:
- Thì anh và em cùng ngủ trên một chiếc giường, sáng nào em cũng nằm trong lòng của anh thì anh nói thế đâu có sai.
- Anh… anh thật là.
Lệ Băng càng ngại ngùng cuối đầu thấp hơn nữa, ai kia thì vui vẻ ra mặt.