Yêu Em Sâu Tận Sao Trời Kia

Chương 17



Đỉnh đầu tối đen, chỉ thấy Giản Trạch Xuyên đã đứng dậy, thân hình cao lớn của anh hoàn toàn bao trùm cô lại, khi anh ngồi xuống chỉ cảm thấy khí thế bức người, nhưng lúc anh đứng dậy mới biết hoá ra anh lại cao như vậy.

Giản Trạch Xuyên cười nhạt với cô, giây sau anh nâng tay lên: “Trói lại.”

Tân Ngải ngây ngốc, trói…trói lại?

“Chú à, Tam gia, Giản tiên sinh…có gì từ từ nói mà.”

Giản Trạch Xuyên cau mày, hừ, chú!

Tân Ngải bị Giản Tứ không biết ở đâu ra một sợi dây thừng trói lại tay chân, một mạch khiêng đi ra khỏi bốn không một tám, mặc cho cô có kêu gọi như thế nào thì người đàn ông đi phía trước kia cũng không có phản ứng.

Tân Ngải vừa nôn nóng lại sợ hãi, hôm nay bất luận xảy ra chuyện gì thì cô cũng bắt buộc phải trở thành người phụ nữ của Giản Trạch Xuyên.

Tân Hoan là người thân duy nhất của cô trên cõi đời này, cô phải nghĩ đủ mọi cách tìm được chị ấy, cho dù là chết cũng phải tìm được thi thể.

Huống chi giờ đây Tân Ngải đã bị ép đến đường cùng rồi, cô hoàn toàn đắc tội với Trần Minh. Nếu như tìm không được chiếc ô bảo vệ thì Trần Minh tuyệt đối sẽ không buông tha cho cô, anh ta sẽ dùng thủ đoạn bỉ ổi nhất để ép cô vào chỗ chết.

Thân là một người phụ nữ, không quyền không thể, thứ duy nhất có thể sử dụng chính là khuôn mặt này, còn có thân thể này.

Cho dù là vì tìm kiếm Tân Hoan hay là tìm chiếc ô bảo vệ cho mình thì tiếp cận Giản Trạch Xuyên chính là con đường tắt duy nhất của cô.

Hôm nay chỉ có thể thành công không được thất bại.

Nhưng bây giờ bị Giản Trạch Xuyên trói lại, cô không biết có thể sống để nhìn thấy mặt trời sáng mai hay không nữa.

Từ thang máy trực tiếp đi thẳng xuống bãi đậu xe ở tầng hầm B2, Tân Ngải nhìn thấy đã có rất nhiều chiếc xe đứng đợi ở đó. Hai hàng vệ sĩ mặc đồ đen đứng ở trước xe, nhìn thấy Giản Trạch Xuyên đi xuống thì đồng đều cúi chào, không có ai nói chuyện nhưng trong sự im lặng lại tràn đầy tố chất đã được huấn luyện kỹ càng.

Giản Tứ mở cửa một trong những chiếc xe đó, Tân Ngải bị ném vào bên trong, cô cho rằng Giản Trạch Xuyên muốn ngồi cùng một chiếc với mình, kết quả, người ta đi lên phía trước.

“Chú à, chúng ta ngồi chung một chiếc xe đi, trên đường đi buồn chán thì tôi nói chuyện với chú…”

“Cộp” một tiếng, cửa xe đóng lại, âm thanh của Tân Ngải cũng bị nhốt ở bên trong. Cô thở dài, cảm thấy hôm nay nếu muốn đạt được mục đích thật sự có chút khó khăn!

Dàn xe chạy ra khỏi khách sạn Vạn Đô, lúc này ở yến tiệc đã trở nên rối loạn, cảnh sát vẫn đang ở trong khách sạn tiếp tục tìm kiếm Tân Ngải.

Tân Ngải không biết bản thân bị dẫn đến chỗ nào, vừa bước vào cửa cô đã bị tuỳ tiện ném ở trên đất, lăn một vòng mới ngừng lại.

Giản Trạch Xuyên ngồi xuống: “Còn năm phút nữa là đến nửa tiếng, để tôi xem thử cô chụp tôi như thế nào?”

Ánh mắt anh lạnh lùng sắc bén, lúc nhìn Tân Ngải không có bất cứ cảm xúc, dường như nếu Tân Ngải không nói sự thật thì giây tiếp theo sẽ bị ném ra ngoài.

Dưới ánh đèn, khuôn mặt kia lại khiến cho Tân Ngải kinh ngạc lần nữa, thượng đế rốt cuộc có bao nhiêu thiên vị người đàn ông này, anh là con trai ruột của thượng đế phải không?

Danh lợi, quyền thế, thân thế, nhan sắc, mọi thứ mà những người đàn ông trên đời này muốn thì anh đều có cả.

Tân Ngải khẽ nuốt nước bọt, liếc nhìn phía sau Giản Trạch Xuyên, cần nhiều vệ sĩ như vậy sao?

“Các người…thả tôi ra trước đã, tôi mới có thể lấy ra cho chú xem được chứ? Nhiều người như vậy, tôi cũng chạy không thoát đúng không?”

Giản Tứ nhìn Giản Trạch Xuyên, sau đó đi lên tháo dây thừng cho Tân Ngải, cô chồm dậy giống như một học sinh tiểu học, ngoan ngoãn đứng ở trước mặt anh.

Giày cao gót của cô có lẽ rơi ở trên xe rồi, giẫm lên tấm thảm mềm mại, nhỏ nhắn đáng yêu, khuôn mặt hồng hào mũm mĩm, đôi mắt tròn như ngọc trai. Ánh mắt của Giản Trạch Xuyên dừng lại ở trên chân cô vài giây, yết hầu dường như chuyển động một chút.

Tân Ngải ngoan ngoãn cười nói: “Ảnh…chú…sợ là không nhìn được rồi.”

“Hử?” Mắt Giản Trạch Xuyên khẽ híp, giọng đuôi kéo dài.

Đôi chân của Tân Ngải căng thẳng mà cọ xát vào nhau: “Bởi vì, tôi…tôi là lừa chú đó, tôi nào dám chụp ảnh chú chứ…ha ha…”