Đây là…Tam gia thế nhưng lại để ở trên người suốt cả đoạn đường?
Giản Trạch Xuyên sắp đi xa đột nhiên ngừng lại: “Người phụ nữ kia…điều tra cho tôi!”
Mặt dày vô sỉ, nghĩ trăm phương ngàn kế để tiếp cận anh, mục đích tuyệt đối không chỉ đơn thuần là vì tiền.
Giản Tứ giật mình: “…Vâng, được ạ.”
Nhưng giây tiếp theo, Giản Trạch Xuyên lại nói: “Thôi bỏ đi…cô cũng sẽ không còn cơ hội nữa rồi.”
Giản Tứ gãi đầu, vậy rốt cuộc là có điều tra hay không?
Tam gia nói cô cũng sẽ không còn cơ hội nữa? Là ý gì? Cơ hội ngủ…chung với anh sao?
Một mình đi trên đường, Tân Ngải chỉ cảm thấy đường đi này quá khó khăn, cô vứt bỏ mọi thứ. Tôn nghiêm, lòng tự tôn, cái gì cũng không cần nữa, đến cuối cùng vẫn là thất bại rồi.
Cô sờ khuôn mặt của mình, lẽ nào khuôn mặt này thực ra không hề có tác dụng sao?
Không ai biết nội tâm của cô có bao nhiêu lo âu, thời gian mất tích càng lâu thì nguy hiểm càng lớn, nhưng hiện giờ cô lại hết đường xoay sở. Giản Trạch Xuyên bên kia quả thật giống như tường đồng vách sắt vậy, sắc đẹp dụ dỗ hoàn toàn không có tác dụng.
Tân Ngải thật sự không biết nên làm như thế nào nữa, lẽ nào…cô thật sự phải đổi một con đường khác sao?
Nhưng thật không cam tâm mà!
Hai giờ sáng về đến nhà, Tân Ngải ngay cả giày cũng không cởi đã nằm lên giường, xung quanh yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy tiếng thở và tiếng tim đập của cô, tối nay lại uổng công vô ích rồi.
Nằm được một lát thì Tân Ngải bò dậy, cầm lấy lịch treo ở đầu giường, lật đến tháng sáu, ở bên trên số ba vẽ một hình tròn màu đen, đây là ngày thứ ba mươi tư Tân Hoa mất tích rồi, một tháng bốn ngày.
Cô vẫn không có một chút manh mối!
Ngày mai, đi một chuyến đến ký túc xá Tân Hoan ở trước để lấy hết đồ của cô mang về, xem thử có thể điều tra được gì không.
Không có tin tức thì phải chủ động đi tìm, từ bỏ ai cũng được nhưng chị ấy thì không thể từ bỏ.
Ba mẹ xảy ra tai nạn giao thông mà mất sớm, Tân Ngải và Tân Hoan nương tựa lẫn nhau, lúc đó hai chị em một người mười lăm tuổi, một người chỉ mới mười tuổi. Sau đó, bất luận xảy ra chuyện gì Tân Hoan đều đứng ở phía trước để bảo vệ cho cô. Tân Ngải núp ở sau lưng Tân Hoan, an ổn trải qua ngày tháng, Tân Hoan vì cô mà che đi tất cả mưa gió.
Hôm sinh viên đại học nhập học, Tân Ngải ôm lấy Tân Hoan nói: “Chị, đợi em tốt nghiệp rồi thì em sẽ nuôi chị.”
Câu nói này giống như vẫn là nói ở hôm qua, nhưng chớp máy Tân Ngải lại tìm không thấy rồi.
Sau khi Tân Hoan mất tích, Tân Ngải từ lúc đầu sợ hãi bất an chỉ biết khóc lóc đến bây giờ trong một tháng ngắn ngủi, trở thành một người ngay cả trèo lên giường cũng có thể làm mà không chút cảm thấy xấu hổ. Con người thật sự là phải trải qua sự mất mát mới có thể nhanh chóng trưởng thành.
Nhưng sự trưởng thành đổi lại từ nỗi đau xé rách tâm gan này, cô một chút cũng không muốn.
Nửa đêm, bên ngoài cửa sổ đổ mưa nhỏ, âm u, căn phòng nhỏ hẹp vì không thoáng gió nên càng thêm ngột ngạt.
Tân Ngải nằm ở trên chiếc giường nhỏ, cả đầu toàn là mồ hôi, hai mắt của cô nhắm chặt, hai tay nắm chặt lấy ga giường, thân thể run cầm cập, trong miệng không có ý thức mà hét: “Đừng mà, chị…chị đợi em…đợi em chút nữa…”
Trong màn đêm đen, cô một lần lại một lần nói với bản thân giống như đang thôi miên, một màn trong mơ kia khiến cô không còn dám nhắm mắt nữa.
“Reng reng…”
Tiếng chuông tin nhắn điện thoại đột nhiên vang lên, đặc biệt chướng mắt, doạ cho thân thể Tân Ngải run lên mạnh mẽ.
Giản Trạch Xuyên hôm đó cũng đi…vậy anh có phải đã gặp qua Tân Hoan hay không?
Hoặc là nghĩ theo chiều hướng xấu, vụ mất tích của Tân Hoan, có phải cũng có liên quan gì đến anh hay không?
Tân Ngải lập tức gọi điện thoại cho Lưu Nhất Hàng, cô muốn biết nhiều hơn, nhưng trong điện thoại lại nói đối phương đã tắt máy.
Trong phòng ngột ngạt khiến Tân Ngải không hít thở được, mưa ở bên ngoài đập vào cửa sổ, thân thể của cô giống như chìm vào trong hồ nước lạnh băng vậy, lạnh, khó thở, sợ hãi…
Không phải cô nghĩ nhiều, mà là ở tình huống hiện tại khiến cho cô không thể không suy nghĩ nhiều. Nếu như là bắt cóc bình thường, cho dù là gặp phải một tên buôn người thì cảnh sát cũng tuyệt đối không thể một chút tin tức gì cũng không có được.