Trên miếng kính của Giản Trạch Xuyên lướt qua tia lạnh, giọng điệu bỗng nhiên thay đổi, Giản Tứ chỉ cảm thấy cả người giống như trong nháy mắt bị hàng ngàn mũi tên lạnh băng xuyên qua người.
Mặt mày Trần Minh dữ tợn: “Còn muốn đi ra, ông đây nói cho cô biết, đã vào rồi thì cô đừng nghĩ đi ra được. Lần náy nhất định để cô bị ngồi tù, đồ đáng chết, không ai có thể cứu được cô đâu.”
Một giọng nói đột nhiên vang lên: “Kìa, Trần tiên sinh khẩu khí không nhỏ nha.”
Giọng nói mộc mạc mang theo lực xuyên thấu, Tân Ngải vừa nghe thì đôi mắt bỗng sáng lên, Giản Tứ đến rồi, cô đứng bật dậy, quay người nhìn thấy thân hình giống như ngọn núi nhỏ kia của Giản Tứ, mừng rỡ gọi: “Anh Tứ, anh đến rồi…”
Giản Tứ có thể đến vậy chứng tỏ lần này cô không có chuyện rồi.
Tảng đá đè trong lòng Tân Ngải trong chốc lát biến mất.
Trần Minh nhận ra Giản Tứ, chỉ là thân phận của anh ta thấp kém căn bản không thể nói chuyện được với Giản Tứ.