Bạch Chỉ đang ngồi bên phải ghế sô pha, trước mặt là bát cháo rau đã cạn sạch.
Bên trái ghế sô pha là Phó Tây Phán đang day day trán phân tích tình hình.
Kênh truyền hình ở phía trước của đã ba lần đưa tin về việc Trần Dũng bị bắt.
Bạch Chỉ cảm thấy rất khó hiểu. Chủ nhà của cô rõ ràng là một chị gái tốt bụng, là người đã an ủi cô rằng con đường học y này không hề cô đơn. Nhưng tại sao chị gái nấu ăn cho mình lại biến thành Phó Tây Phán lạnh lùng chỉ sau một ca trực đêm!
Phó Tây Phán cũng có vẻ ngạc nhiên. Anh luôn nghĩ người sống bên cạnh là nam sinh trường đại học Y. Vậy mà giờ đây anh đang ngồi cạnh một cô gái, hơn nữa cô ấy lại chính là Bạch Chỉ. Nghĩ đến chiếc quần lót treo lơ lửng bên cạnh mấy ngày trước, gương mặt anh bỗng chốc đỏ bừng.
Bạch Chỉ liếc nhìn đống bánh quy đặt trên tủ ti vi, cô lập tức hiểu ra mọi chuyện.
Cô không ngạc nhiên khi nhìn thấy những chiếc bánh quy đó đặt trên bàn của Phó Tây Phán.
Trong lần gặp gần đây nhất, điện thoại di động của Phó Tây Phán đã đổ báo thức. Cả hai người họ đều là những người trẻ tuổi hiếm hoi đi ngủ vào lúc chín giờ.
Hóa ra mọi chuyện đã được báo trước mà cô chưa từng để ý một lần.
Phó Tây Phán là người phá vỡ sự im lặng: “Hmm… Tại sao khi thuê nhà em không nói em là con gái?”
“Anh có hỏi đâu. Hơn nữa chủ nhà cũng không nói là con gái.”
Phó Tây Phán mở Wechat, nhấn vào phần “Giới tính” của Bạch Chỉ, hỏi: “Vậy cái này nghĩa là sao?”
“Ồ. Em sợ gần đây có trộm vặt hay biến thái gì đó, em nghĩ anh hiểu mà”. Bạch Chỉ vội vàng trả lời bằng lý lẽ của riêng mình khiến anh nghẹn giọng không nói nên lời.
Sau vài câu nói, cả hai lại rơi vào sự im lặng và ngượng ngùng.
Bạch Chỉ dựa lưng vào sô pha, ôm ngực nói: “Phải làm sao bây giờ?”
Phó Tây Phán cũng thở dài, ngẩng đầu nhìn trần nhà. Suy nghĩ đang rất rối bời, anh chưa bao giờ gặp phải tình huống xấu hổ đến như vậy.
Một số giải pháp lóe lên trong đầu anh, nhưng anh nhanh chóng gạt bỏ từng cái một.
Đúng là anh đã không nói trong quảng cáo thuê nhà rằng chỉ cho con trai thuê, nhưng cũng không thích hợp khi anh và Bạch Chỉ tiếp tục sống cùng nhau.
Phó Tây Phán nhìn quanh, thấy chậu hoa cây cảnh ngoài ban công đã được cô chăm sóc chu đáo. Anh cũng đã quen với bữa sáng cô tự tay chuẩn bị, cũng như tủ và bếp không tì vết ở nhà.
Ngoài việc Bạch Chỉ là con gái thì ở chung với cô ấy rất thích hợp.
Phó Tây Phán thoáng do dự, ấm áp hỏi: “Em có muốn tiếp tục sống ở đây không?”
“Ừ.”
Bạch Chỉ gật đầu. Mặc dù biết chủ nhà là Phó Tây Phán khiến cô thấy hơi không quen, nhưng nghĩ đến tiểu khu này và giá thuê nhà, cô đột nhiên lại thấy cũng không sao cả.
Dù sao thì Phó Tây Phán cũng rất bận, vì lịch làm việc khác nhau nên họ sẽ ít gặp nhau ở nhà. Đây là lần đầu tiên bọn họ chạm mặt nhau sau một tháng ở chung nhà.
Xem ra những ngày tháng sau này cô cứ coi anh là con gái chắc cũng không sao.
Phó Tây Phán đang định nói, lại đột nhiên nhớ ra nơi đây cách bệnh viện đa khoa Nam Quang chỉ ba trạm xe buýt, gần đây cũng có không ít đồng nghiệp ở. Hơn nữa nếu để bọn họ bắt gặp hai người cùng ở chung cùng đi làm thì anh sẽ bị trêu chọc mất.
Anh có thể không để ý, nhưng Bạch Chỉ thì khác.
Con gái luôn tinh tế và nhạy cảm.
Nghĩ đến trong bữa tiệc cưới lần trước Bạch Chỉ đã vẽ hoa lên mặt mình, anh ho nhẹ một tiếng, nuốt xuống những lời định nói.
Phó Tây Phán im lặng một lúc lâu mới ngập ngừng lên tiếng: “Nếu không để ý thì em có thể tiếp tục ở lại. Nhưng có điều anh phải nói với em trước…..”
Bạch Chỉ nghĩ anh định nói điều gì đó quan trọng, cô quay đầu lại, ngồi thẳng lưng, chăm chú chờ nửa câu sau của anh.
Nhưng Phó Tây Phán chỉ nói với giọng lạnh lùng: “Đừng yêu anh, không có kết quả đâu.”
“Cái, cái gì?”
Nhìn thấy dáng vẻ uy nghiêm trang trọng của người trước mặt, Bạch Chỉ trợn mắt lên trời, khóe miệng nhếch lên, mỉa mai đáp: “Ai thèm thích anh.”
Phó Tây Phán đổi kiểu ngồi, mặt nghiêm nghị tiếp tục nói: “Có vài y tá sống ở tiểu khu bên cạnh, còn có….”
Bạch Chỉ giơ tay lên, làm động tác “Dừng lại” ngắt lời anh.
Cô mỗi ngày đều đi xe buýt đến nơi làm việc, cô biết rõ hơn Phó Tây Phán về những ai sống gần đó.
Ban đầu Bạch Chỉ cảm thấy Phó Tây Phán có hơi tự tin, nhưng bây giờ dường như lòng tự luyến đã ăn sâu vào xương tủy anh không có cách nào chữa khỏi.
Cô chủ động thanh minh và biện hộ cho mình: “Mặc dù anh có vẻ ngoài ưa nhìn, y thuật lại giỏi, rất có trách nhiệm…”
Lời khen của Bạch Chỉ khiến Phó Tây Phán đỏ mặt, tim đập nhanh. Môi anh mím chặt lại vì xấu hổ, anh quay mặt đi.
Nhưng nửa câu sau cô như dội một gáo nước lạnh xuống đầu anh.
“Nhưng khuyết điểm của anh còn nhiều hơn cả ưu điểm!”. Bạch Chỉ giơ ngón tay ra đếm: “Tính tình anh quái gở, tính tình thất thường không ổn định, lạnh lùng xa cách, khó gần, còn có…”
“Em muốn nói cái gì?”
Bạch Chỉ giọng điệu khẳng định, thái độ kiên quyết: “Phó Tây Phán, anh yên tâm đi, tôi tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không thích anh.”
Đúng với nguyên tắc điều quan trọng phải nói ba lần, cô liên tục nhấn mạnh từ “Tuyệt đối” vì sợ Phó Tây phán lại tự luyến hiểu sai ý cô.
Phó Tây Phán nhỏ giọng nói: “Sao đột nhiên em lại tức giận….”
Anh nhìn Bạch Chỉ với đôi mắt khó hiểu và có chút hoài nghi. Rõ ràng là anh chỉ muốn tốt cho cô.
Bạch Chỉ trợn tròn mắt: “Phó Tây Phán, gương mặt đẹp trai này của anh là dùng trí tuệ để đổi sao?”
“Em có ý gì?”
Bạch Chỉ nén giận, nặn ra một nụ cười rồi nói: “Không có gì, khen anh đẹp trai thôi.”
**
Kể từ khi biết Phó Tây Phán ở phòng bên, Bạch Chỉ thấy rất xấu hổ. Cô mất ngủ mấy đêm liền.
Ngày hôm đó, khi cô đang lang thang trong phòng trực đêm sau giờ nghỉ, một y tá bước vào, hỏi: “Bác sĩ Bạch, mấy ngày nay xảy ra chuyện gì sao? Sao chị không có ca trực mà vẫn ở lại bệnh viện?”
“Ờ….” Bạch Chỉ liếc nhìn chăn gối cô đem đến trên ghế sô pha, thản nhiên bịa ra lý do: “Phòng của chị đang tân trang lại, cho nên mấy hôm nay chị ngủ ở đây.”
“Để em cho chị mượn gối của em nhé.”
Sau đó, cô y tá nhỏ bước đến tủ đựng đồ của mình, Bạch Chỉ ngăn cô lại và từ chối lòng tốt của cô: “Không sao đâu, không sao đâu, khi mùi sơn đỡ đi, chị sẽ về nhà ngủ.”
Bạch Chỉ tiễn cô đồng nghiệp thích nói chuyện bát quái đi rồi đến ngồi trên sô pha. Cô quấn chăn mền, sau đó sửa lại chỗ nằm chuẩn bị đi ngủ.
Buổi tối về nhà không ngủ được, cô lại lăn ra ngủ trong phòng trực. Ban ngày phải đi làm với tinh thần 120%, trong vòng mấy ngày liền cô đã trở thành bảo vật quốc gia rồi.
Cô đặt điện thoại lên bàn, quấn chăn rồi thiếp đi.
Phó Tây Phán cũng mất ngủ như Bạch Chỉ.
Đồng nghiệp trong khoa đều lần lượt ra về, mà anh vẫn đang ngồi ngơ ngác trong văn phòng.
Trong những ngày qua hai người đã chọn cách làm con đà điểu, giải quyết vấn đề bằng cách trốn tránh. Nhưng đáng tiếc, hiệu quả không đạt được bao nhiêu.
Anh suy nghĩ một chút, từ trong ngăn kéo lấy ra hai tờ giấy, nhấn nút thang máy lên tầng trên, đi tới phòng trực của khoa nội trú phụ khoa.
Phó Tây Phán gõ cửa phòng trực hai lần nhưng bên trong vẫn không có tiếng đáp.
Một y tá đi đến nhỏ giọng nói: “Bác sĩ Bạch đang nghỉ ngơi bên trong.”
Phó Tây Phán đáp: “Ừ, tôi biết rồi, cảm ơn.”
Khi cô ý tá bước vào, anh do dự một lúc rồi cũng bước vào theo.
Ghế sô pha quá hẹp, Bạch Chỉ nằm hơi xoay người sang một bên, chăn trên người cô đã rơi xuống đất.
Lúc này điều hòa trong phòng trực đã được bật ở mức thấp nhất, cô cuộn mình trong góc sô pha vì lạnh.
Phó Tây Phán cau mày bước tới. Anh cúi người, nhặt chăn trên sàn đắp lên người cô, sau đó ngồi vào bên kia sô pha.
Anh nhẹ nhàng vỗ vai cô hai cái: “Bạch Chỉ?”
Cô cau mày, lật người, chăn lại rơi xuống đất.
Phó Tây Phán lại nghiêng người, lần thứ hai nhặt chăn lên để đắp cho cô.
Lo lắng cô sẽ bị cảm lạnh, trước tiên anh tăng nhiệt độ điều hòa lên, sau đó dùng tay trái kéo một góc chăn đè lên vai cô.
Nhiệt độ trong phòng dần dần tăng lên khiến thân thể co ro của Bạch Chỉ từ từ lộ ra. Đầu cô hướng về phía trước, nghiêng người dọc theo chân của Phó Tây Phán, còn dùng chân của anh làm gối nằm.
Phó Tây Phán nhìn đầu cô dần tiến lại gần, cuối cùng là nằm trên chân của anh. Toàn bộ quá trình đều diễn ra rất tự nhiên và nhanh chóng, cô còn lẩm bẩm gì đó trong cơn ngủ mơ.
Nhìn thấy vẻ mặt không chút phòng bị của Bạch Chỉ làm Phó Tây Phán nổi nhiều đường đen trên mặt.
Anh đặt điện thoại xuống, dùng một tay đỡ đầu cô, muốn bỏ đầu cô ra khỏi lòng mình. Nhưng ngay khi tay anh chạm vào cổ cô, Bạch Chỉ lại hừ hừ vài tiếng khiến anh phải tiếp tục giữ nguyên tư thế này.
Phó Tây Phán giơ hai tay lên không trung, nhìn quầng thâm xanh đen dưới mắt cô, lại từ từ hạ tay xuống. Anh không muốn quấy rầy giấc ngủ của cô.
Nhưng chính động tác tinh tế vừa rồi của anh lại khiến Bạch Chỉ vốn đang ngủ rất say nhẹ nheo mắt lại.
Đôi mắt cô nheo lại thành một đường, khuôn mặt mờ mịt của Phó Tây Phán hiện ra trước mặt cô.
Bạch Chỉ tưởng là trong mơ, cô giơ tay lên tát vào mặt Phó Tây Phán rồi lẩm bẩm: “Sao nơi nào cũng có Phó Tây Phán hết vậy, thật đáng ghét…”
Bàn tay đang duỗi ra hẳn sẽ cảm thấy một mảnh hư vô trong giấc mơ, nhưng hơi thở ấm áp và sự mềm mại truyền đến lòng bàn tay khiến cô lập tức tỉnh táo.
Bạch Chỉ thở ra một hơi, mở to hai mắt.
Cô vội thu tay lại, hai tay ôm lấy chăn bông của mình: “Phó, Phó Tây Phán?”
Phó Tây Phán nhướng mày, giọng điệu có chút đùa giỡn: “Là tôi.”
“Chết tiệt?!”
Bạch Chỉ kêu lên một tiếng rồi bật dậy, sau đó chuyển qua ghế sô pha bên kia.
Lúc này cô đang quấn chăn, đầu tóc rối tung, trông có chút xấu xí.
Nhưng hiện tại cô không quan tâm đến hình tượng của mình, cao giọng hỏi: “Sao anh lại ở đây?!”
Phó Tây Phán ho nhẹ một tiếng, vành tai ửng đỏ: “Tôi đưa em về.”
“Hả?”
Anh lấy trong túi ra hai tờ giấy, nói: “Vì khác với dự kiến, nên bản hợp đồng ban đầu cũng nên thay đổi.”
Bạch Chỉ cầm bản hợp đồng lên, nhanh chóng nhìn lướt qua. Không có gì khác với bản đầu tiên, nhưng cuối bản hợp đồng có thêm một điều là không được để người khác biết về hợp đồng thuê chung của hai người.
Cô lấy bút ký nhanh tên của mình, nói thêm: “Tôi sẽ không nói cho người khác biết, cũng sẽ không làm chậm trễ việc tìm bạn gái của anh.”
“Ý tôi không phải là…” Phó Tây Phán do dự, anh không biết nên giải thích ý định của mình như thế nào. Anh thở dài một hơi: “Bỏ đi, em hiểu sao cũng được.”
Sau khi ký xong hợp đồng, Phó Tây Phán đứng dậy cầm ví: “Vậy về nhà đi, nhà cũng thuê rồi, em không ở thì vẫn phải nộp tiền nhà.”
“Cũng đúng.” Bạch Chỉ gật đầu, đây là lần đầu tiên cô thấy Phó Tây Phán nói đúng. Cô xỏ giày và nói: “Nhưng bây giờ đã hết xe buýt rồi.”
“Tôi chở em về. Đi thôi.”
Phó Tây Phán vừa nói vừa cúi người nhặt chăn của cô trên ghế sô pha, gấp thành miếng đậu hũ nhỏ rồi ôm trên tay: “Tôi nghĩ em không cần dùng nó ở bệnh viện nữa đâu, mang về đi.”
Bạch Chỉ đi theo anh, băng qua hành lang bệnh viện yên tĩnh rồi tiến về phía nhà để xe đạp.
Cô ngồi sau xe anh trông có vẻ rất kiềm chế, chỉ nhẹ nhàng dùng hai tay nắm lấy vạt áo anh.
Bởi vì có cô ngồi đằng sau nên Phó Tây Phán đạp xe rất chậm, rất nhẹ nhàng.
Dưới ánh trăng, bóng của hai người trùng điệp phía sau xe, cùng nhau nhảy múa với bóng cây hai bên đường rồi tan vào màn đêm….