Yêu Em Thành Nghiện

Chương 41



Trans: Ddinh + Beta: Haily

—(@[email protected])—

Bạch Chỉ ngồi vắt hai chân, ung dung ngồi bốc tôm, còn Phó Tây Phán tay cầm tách trà ngồi đối diện với cô.

Cảm nhận được ánh mắt của anh, Bạch Chỉ nhanh chóng chấm con tôm đang cầm trên tay vào nước sốt, sau đó vươn tay đưa đến miệng Phó Tây Phán: “Anh ăn không?”

“Khụ khụ….” Vành tai của Phó Tây Phán đỏ bừng, nghiêng đầu cẩn thận cắn con tôm mà cô đưa cho.

Nhưng mà, ánh mắt của anh vẫn nhìn vào cổ tay cô.

Rõ ràng nguy hiểm đã không còn, nhưng Bạch Chỉ vẫn đeo chiếc đồng hồ do Tịch Phong đưa. Anh không tiện nói rõ ràng, chỉ tiếp tục dùng ánh mắt nhắc nhở Bạch Chỉ.

Chỉ có điều Bạch Chỉ dường như không hiểu được ám chỉ của anh, từ lúc ăn đến lúc rửa chén, cô chỉ cảm thấy Phó Tây Phán có chút kỳ quái, nhưng cô sớm đã quen với sự quái đản của này rồi, hiển nhiên cũng không mấy để tâm.

Cho đến khi cô đi ra khỏi nhà bếp, Phó Tây Phán vẫn đang đứng dựa vào cửa, bộ dạng như muốn nói gì đó.

Cô không nhịn được, hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Phó Tây Phán bị vạch trần tâm tư, anh đứng thẳng người, giơ tay phải lên chỉ vào cổ tay mình, rồi lại mở bàn tay trái ra trước mặt cô.

Bạch Chỉ nghĩ rằng ý là mình phải đi rửa tay, Phó Tây Phán nhắc nhở cô đừng để đồng hồ bị ướt.

Vì vậy cô ngay lập tức tháo đồng hồ ra, đưa cho anh cầm.

Nhưng mà sau khi Phó Tây Phán cầm lấy đồng hồ, anh xem qua một chút, sau đó rất tự nhiên đeo lên tay mình: “Bây giờ nó là của anh.”

“Anh nói gì cơ??” Bạch Chỉ mở to hai mắt: “Cái này là cảnh sát Tịch tặng em mà.”

“Vậy thì đã sao?” Phó Tây Phán thu tay về: “Không phải lúc trước em đã làm hỏng 2 chiếc đồng hồ của anh sao? Chỉ cần em đền lại một cái, đâu có quá đáng chứ.”

“Là….” Bạch Chỉ mếu máo, lắc đầu bối rối nói: “Đây là quà người khác tặng em, cho nên không được. Em sẽ mua một cái mới trả anh.”

“Anh không cần.”

Sau khi ba từ này được phát ra từ miệng Phó Tây Phán, cả hai người đều sững sờ một lúc.

Phó Tây Phán khẽ ho một tiếng: “Anh ta tặng em rồi thì chính là của em, em có quyền định đoạt nó. Còn em nợ anh một chiếc đồng hồ, cho nên đưa nó cho anh là rất hợp lý.”

Anh xảo quyệt phản biện lại, vừa hợp lý lại vừa có căn cứ. Bạch Chỉ nhìn chằm chằm anh, trong chốc lát cô không thể tìm ra lý do nào để phản bác lại.

Bạch Chỉ bĩu môi, vẫn với tay muốn lấy lại chiếc đồng hồ.

Phó Tây Phán nhìn thấy vậy thì cố ý giơ tay cao lên qua đỉnh đầu, thậm chí còn kiễng chân, không cho cô lấy lại đồng hồ.

Bạch Chỉ cũng không chịu yếu thế mà kiễng chân theo.

Một tay cô nắm lấy áo của Phó Tây Phán, tay còn lại cố gắng giơ cao lên, cả cơ thể đều dựa sát vào anh.

Khoảng cách giữa hai người quá gần nhau khiến cho trái tim Phó Tây Phán dường như lỡ vài nhịp. Yết hầu của anh chuyển động, giọng khàn khàn nhắc nhở cô: “Đừng cướp, đừng cướp nữa, sẽ ngã đấy.”

“Vậy anh mau mau trả lại cho tôi.”

Giọng nói vừa dứt, chiếc đồng hồ trên tay Phó Tây Phán phát ra một loạt tiếng bíp bíp. Cả hai ngớ người, Bạch Chỉ đứng thẳng người dậy, còn Phó Tây Phán cuối cùng cũng bỏ tay xuống, nhanh chóng tháo chiếc đồng hồ điện tử ra.

Bạch Chỉ quay đầu lại, nhìn thấy trên màn hình đồng hồ hiển thị nhịp tim 120.

“Sao tim anh đập nhanh vậy? Bị bệnh sao?”

Phó Tây Phán đỏ mặt, đặt lại chiếc đồng hồ vào tay cô, ghét bỏ nói: “Quên đi. Chiếc đồng hồ này hư rồi, không chính xác đâu, tốt hơn hết nên trả lại em.”

Bạch Chỉ đeo lại chiếc đồng hồ lại trên tay, lại đợi thêm mấy giây, nhịp tim trên đó nhanh chóng trở lại chỉ số bình thường.

Phó Tây Phán khoanh hai tay trước ngực, liếc mắt nhìn lén số chỉ số nhịp tim, trong lòng cảm thấy có chút chột dạ.

Bạch Chỉ tự bắt mạch cho mình, rồi so sánh với đồng hồ điện tử.

“Nó bình thường mà, đâu có bị hư.”

“Nếu không thì để em bắt mạch cho anh?” Nói xong Bạch Chỉ liền vươn tay ra, muốn bắt lấy tay anh.

Nhưng Phó Tây Phán đã xoay người đi, anh nhanh chóng tránh được, ôm ngực bước vào trong phòng, sau đó đóng chặt cửa lại.

Bạch Chỉ đứng ngoài cửa, vừa gõ cửa vừa nhắc nhở: “Nè! Phó Tây Phán! Rối loạn nhịp tim là dấu hiệu của nhiều bệnh tật, không thể coi thường đâu! Nhẹ sẽ cảm thấy tim đập loạn, bị chóng mặt, nặng có thể sẽ ngất xỉu hoặc thậm chí tử vong. Anh thực sự phải chú ý đó.”

“Phó Tây Phán, anh có nghe thấy không vậy? Để tôi xem giúp anh, có thể dùng thuốc Đông y để điều trị.” 

“Phó Tây Phán?” Bạch Chỉ áp người lên cửa, nghiêng đầu, kê sát tai nghe ngóng tình hình bên trong.

Đã xảy ra chuyện gì với Phó Tây Phán?

Tại sao một chút động tĩnh cũng không có?

Không phải nhanh như vậy đã ngất xỉu rồi chứ?

Nghĩ đến điều này,  cô vừa gấp vừa mạnh tay đập cửa.

“Phó Tây Phán? Phó Tây Phán! Phó Tây Phán!”

Không chịu nổi việc cô cứ liên tục gõ cửa như vậy, Phó Tây Phán mở cửa ra, nhanh chóng dán một tờ giấy note trên trán cô, lạnh lùng nói: “Em ồn ào quá.”

Sau đó lại đóng cửa lại.

“Gì vậy??”

Bạch Chỉ gỡ tờ giấy note trên trán xuống, nét chữ trên đó tuy viết cẩu thả qua loa, nhưng rất mạnh mẽ.

“9 giờ rồi, xin hãy yên lặng.”

Bạch Chỉ nghiêng đầu nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường, miệng lẩm bẩm: “Không phải còn 5 phút nữa sao….”

Phó Tây Phán dựa vào cửa phòng, ngồi bệt dưới sàn nhà, tay anh che lên trái tim đang đập loạn trong lồng ngực. Trong đầu anh vẫn đang hiện lên hình ảnh Bạch Chỉ dựa sát vào người mình, cố gắng muốn lấy lại chiếc đồng hồ điện tử.

Khi chiếc đồng hồ được đeo lên tay cô, thực sự một chút phản ứng cũng không có.

Anh ngẩng đầu trầm tư…..

Xấu hổ, bối rối, ghen tị, khó hiểu, hiu quạnh, mang theo một chút buồn, đủ loại cảm xúc đồng loạt xuất hiện trong lòng anh.

Cô ấy nói đúng.

Đó thực sự chỉ là suy nghĩ mơ tưởng của một mình anh.

Bạch Chỉ không hề thích anh.

Lần đầu tiên sự tự tin của Phó Tây Phán bị đả kích nặng nề.

Sao có thể như vậy?!

Điều khiến cô ấy quan tâm chỉ là ngoại hình của mình, cũng chỉ có vẻ ngoài mà thôi.

***

Vào giờ nghỉ trưa ngày hôm sau, Bạch Chỉ cầm tuýp thuốc mỡ do Lâm Lộ mang đến, đi đến khoa ngoại tìm Phó Tây Phán. Ngày hôm qua khi chế ngự tên côn đồ kia, tay của anh đã bị trầy xước một chút.

Đầu tiên cô đi một vòng văn phòng bác sĩ, không nhìn thấy Phó Tây Phán, cô lại đi đến phòng bệnh của Lâm Kinh Mặc.

Qủa nhiên nhìn thấy Phó Tây Phán đang ngồi gọt táo ở bên cạnh giường.

Nhìn thấy Bạch Chỉ bước vào phòng, Phó Tây Phán liền căng thẳng đến run tay. Nghĩ đến việc tự luyến trước đây của mình, anh hận không thể tìm một cái hố để nhảy xuống.

Đáng tiếc kết cấu tường gạch của bệnh viện khá vững chắc, phòng bệnh thì trống trải, căn bản không có chỗ cho anh trốn vào.

Da đầu đang căng ra, anh giả vờ bình tĩnh hỏi: “Em sao lại đến đây?”

Khi Phó Tây Phán cất lời hỏi, ánh mắt của anh vẫn nhìn chằm chằm vào quả táo, căn bản không dám ngẩng đầu lên nhìn Bạch Chỉ.

“À. Lâm Lộ mang đến một ít thuốc bôi bên ngoài, nói là nó đặc biệt dùng để phục hồi vết thương, sau đó lại đưa cho anh một hộp thuốc bổ. Lâm Lộ nói cảm ơn anh vì hôm qua đã cứu cô ấy.”

“Ừm.” Phó Tây Phán gật đầu một cách máy móc, mắt vẫn không chuyển hướng, chăm chú nhìn vào quả táo, đáp lại cô: “Để nó trên bàn làm việc của anh đi.”

Bạch Chỉ trợn tròn mắt, trong lòng như có vô số con ngựa phi nước đại qua. Bản thân đã giúp anh mang tới rồi, không nói cảm ơn thì thôi, còn lãnh đạm đến như vậy.

Lâm Kinh Mặc nhìn thấy Bạch Chỉ tức giận, anh cầm lấy quả táo và dao từ tay Phó Tây Phán, lại đẩy đẩy: “Tiểu Chỉ đã giúp em mang đến rồi, em tự mình cầm về văn phòng đi.”

“ Ừm. Cảm ơn.”

Phó Tây Phán cứng nhắc gật đầu, nhận lấy đồ từ tay cô, sau đó nhanh chóng bước ra khỏi phòng.

Người anh không muốn gặp nhất lúc này chính là Bạch Chỉ, nhưng tiếc là hai người vẫn làm cùng một bệnh viện, sống chung dưới một mái nhà, đi đâu cũng không tránh được cô.

Bạch Chỉ nghĩ rằng Phó Tây Phán miễn cưỡng cảm ơn cô là vì Lâm Kinh Mặc nhắc nhở, trong lòng càng cảm thấy không vui.

Cô khoanh tay ngồi xuống vị trí anh vừa ngồi, rồi cầm quả táo đã được gọt một nữa lên tiếp tục gọt.

Lâm Kinh Mặc ho nhẹ một tiếng, ân cần nhắc nhở: “Qủa táo này là do Uyển Đồng đặc biệt mua cho anh đấy, là hàng nhập khẩu. Em gọt thế này, lãng phí mất một nữa rồi.”

Bạch Chỉ cúi đầu, phát hiện vì cô đang tức giận, nên trong tiềm thức đã coi quả táo thành Phó Tây Phán, dùng lực có chút mạnh, khiến cho quả táo nhỏ đã bị cô gọt đi không ít.

“Ơ….”

Bạch Chỉ nghẹn lời, lúng túng đưa quả táo đã gọt cho Lâm Kinh Mặc. Cô thở dài, phiền muộn nói: “Đàn anh nhìn đi, em đã nói là rất khó mà.”

Lâm Kinh Mặc cắn một miếng táo: “Khó gì cơ? Phó Tây Phán á?”

Bạch Chỉ tức giận lẩm bẩm, sau đó lại cúi đầu thở dài: “ Mỗi lần em cảm thấy quan hệ giữa em với anh ấy đã thân thiết thêm được một chút, liền bị anh ấy đẩy ra ngay. Anh ấy thực sự rất kỳ quái. Hừm!”

“Lúc gặp ở trong khoa cậu ấy cũng như vậy sao?”

“Vâng…”

Lâm Kinh Mặc để quả táo sang một bên, giúp Phó Tây Phán giải thích: “Có lẽ em nên cho cậu ấy một chút thời gian. Hmmm…Hay là anh nghĩ cách giúp em?”

“Ừm. Là gì?”

“Nhưng….” Lâm Kinh Mặc ngồi thẳng người, đột nhiên nhiều chuyện, muốn hỏi thêm: “Em trước tiên nói cho anh biết, tại sao em lại muốn biết chuyện của Phó Tây Phán đến vậy? Là vì thích cậu ấy sao?”

“Khụ khụ khụ….”

Câu hỏi này dọa cho Bạch Chỉ ho khan một trận.

Đối phương có lẽ tự nghĩ rằng muốn theo đuổi anh ta thì phải xếp hàng đợi.

Cô mới không thèm dính líu gì đến anh.

Mỗi lần Phó Tây Phán đến phụ khoa tìm cô, cô luôn cảm thấy phía sau có vài cặp mắt nhìn chằm chằm vào mình, giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.

Chỉ là giờ hai người đang sống chung dưới một mái nhà, Phó Tây Phán lại ấp a ấp úng không biết đang gặp phải chuyện gì, cô không muốn làm ra chuyện vượt qua mức chịu đựng của anh ấy mà bị đuổi ra khỏi nhà.

Dẫu sao giá nhà tốt như vậy, ngôi nhà vừa đẹp lại vừa ý như vậy cũng rất hiếm. Nhưng trong hợp đồng mới ký giữa cô và Phó Tây Phán có thêm vào một mục ở cuối, không thể kể chuyện của hai người ra ngoài.

Cho nên Bạch Chỉ chỉ có thể bịa chuyện nói: “Không phải vậy! Lúc sau em và anh ấy phải đến trường học làm diễn giả. Nếu em không biết anh ấy đang gặp chuyện gì thật sự rất khó để phối hợp với nhau, em sợ sẽ vô tình nói điều không nên nói. Anh ấy giống như con mèo bị dẫm phải đuôi vậy, có thể xù lông bất cứ lúc nào.” 

“Thế này….” Lâm Kinh Mặc cúi đầu thở dài: “Nếu là như vậy thì thật khó xử rồi.”

Hai người đang trò chuyện cùng nhau thì Phó Tây Phán lại quay trở lại phòng bệnh lần nữa, sau khi đã về cất đồ Lâm Lộ gửi cho mình.

Bạch Chỉ nhìn thấy anh đi vào, cô biết điều đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Nói ra thì có chút kỳ quái. Phó Tây Phán khi nhìn thấy cô đến thì vẻ mặt không tình nguyện, bây giờ ngược lại lại hỏi cô: “Nhanh như vậy đã rời đi sao?”

Bạch Chỉ cười khan hai tiếng, hờ hững trả lời: “Anh đã không thích em, em còn không rời đi sao?”

“Không phải…..”

Bạch Chỉ không đợi anh giải thích, sải bước đi ra khỏi phòng.

Phó Tây Phán ngồi xuống bên cạnh giường của Lâm Kinh Mặc, nhặt quả khác trong giỏ trái cây: “Em rửa cho anh ít nho.”

“Không cần đâu.” Lâm Kinh Mặc gọi anh quay lại: “Phó Tây Phán, thật ra có một số chuyện, nếu em lựa chọn đè nén trong lòng, không muốn chia sẻ cùng ai, muốn dựa vào thời gian để phai nhạt đi, thì sẽ rất khó đó.”

Phó Tây Phán rất bài xích loại chủ đề này, cho nên Lâm Kinh Mặc vừa mới nói, anh liền lập tức cắt ngang: “Anh sao vậy? Đây là muốn tư vấn tâm lý cho em sao?”

Lâm Kinh Mặc mỉm cười, không vội vàng phản bác: “Không được sao? Là phó chủ nhiệm, tôi muốn hiểu rõ tình trạng tâm lý của cấp dưới cũng không được sao?”

“Không cần thiết. Em nói rồi, em rất tốt. Những chuyện đó sẽ không làm ảnh hưởng đến công việc của em.”

“Ai nói vậy?” Vẻ mặt Lâm Kinh Mặc đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Chúng ta cùng làm việc trong một khoa, cùng một đội, nhưng em lại luôn từ chối người khác, đẩy mọi người ra bên ngoài. Đúng, y thuật của em không có vấn đề gì, nhưng phẫu thuật cần phải có sự phối hợp của mọi người, cùng nhau trấn an bệnh nhân. Em cảm thấy em như bây giờ là ổn sao?”

“Phó Tây Phán, đến lúc em phải gỡ bỏ phòng bị rồi. Em như thế này không chỉ ngăn cản người khác đến gần, mà còn khiến bản thân mắc kẹt trong đó.”

Giống như một người anh trai đang khuyên nhủ đứa em của mình, Lâm Kinh Mặc vẫn ôn tồn nói: “Và…. Người mà có thể bước vào thế giới nội tâm của em, có thể khiến em an tâm mà đón nhận, cả đời này có thể chỉ xuất hiện một lần. Là đồng nghiệp, đàn anh đàn chị hay bạn bè, anh không muốn em bỏ lỡ cơ hội này.”

Phó Tây Phán hiểu ý Lâm Kinh Mặc.

Nhưng bây giờ không phải anh muốn hay không muốn mở rộng lòng mình, mà là người ta có nguyện ý chấp nhận vấn đề của anh hay không.

Lần đầu tiên Phó Tây Phán – một người luôn tràn đầy tự tin, lại cảm thấy lo lắng đến vậy.

Anh không nhịn được mà nghiêm túc hỏi: “Đàn anh, anh định từ bỏ khoa ngoại mà chuyển đến khoa tư vấn tâm lý sao?”

“Hahaha.” Lâm Kinh Mặc cười lớn: “Sao hả, anh không đủ tư cách sao? Em xem mấy ngày nay, hai người lần lượt thay phiên nhau đến đây, đều xem chỗ này thành văn phòng tư vấn rồi.”

“Thôi bỏ đi. Vẫn còn lâu mới có thể. Anh vẫn nên làm phó chủ nhiệm khoa ngoại thôi.”

Phó Tây Phán vỗ nhẹ lên vai anh, nhìn bàn tay đang quấn đầy băng gạc của anh: “Khoa ngoại cần anh. Anh mau chóng khỏe lại đi.”

Lâm Kinh Mặc cũng cúi đầu, nhìn vào bàn tay đang bị quấn chi chít băng gạc.

Đôi bàn tay điêu luyện để làm phẫu thuật của anh.

Cả người anh run lên, không nói được lời nào, chỉ có thể thầm nhủ trong lòng: “Em nghĩ anh không muốn sao…”