Yêu Em Thành Nghiện

Chương 67: Pn4



Edit: cảo béo + Beta: Máy bay

—(*w*)—

Sau trận động đất, thời tiết trở nên nóng lạnh bất thường, dù là nhân viên cứu hộ hay bệnh nhân đều rất khó khăn trong môi trường như vậy.

Khi sắp đến giờ nghỉ trưa, có hai xe dừng trước trạm y tế.

Các tình nguyện viên trên xe chuyển xuống hai cái bếp ga và vài thùng nước suối.

Bếp ga được cung cấp bởi hai người anh em đang mở một cửa hàng nhỏ ở thành phố bên cạnh.

Mặc dù không nằm trong tâm chấn nhưng cửa hàng của họ cũng bị ảnh hưởng và vẫn đang được cải tạo.

Sau khi thấy thông tin trên báo, họ đã liên hệ với nhóm tình nguyện viên sớm nhất có thể, điều khiển xe ô tô mang toàn bộ số bếp và bình gas trong cửa hàng tới.

Tất cả mọi người nơi đây đã phải ăn bánh quy trong và uống nước lạnh trong nhiều ngày.

Khi nhân viên trạm y tế nhìn thấy bếp với bình gas, mắt họ như sáng lên.

Một số tình nguyện viên nhấc nước khoáng và mì gói ra khỏi xe, sau đó ngồi xổm trên mặt đất để đun sôi nước.

Khi Bạch Chỉ chạy đến giúp, cô vỗ lên một người trong số họ rồi ngạc nhiên thốt lên: “Hả? Diệp Viễn Chí! Sao anh cũng ở đây?”

Anh ấy không trả lời câu hỏi của Bạch Chỉ ngay, mà hoàn thành công việc của mình trước, sau đó mới chậm rãi đi đến chỗ cô rồi giải thích: “Khi trận động đất xảy ra, tôi với Uyển Đồng đang đi du lịch ở cách đây không xa. Tin tức nói cần tình nguyện viên, vì vậy tôi liền đến luôn.”

“Thế Uyển Đồng……”

“Ồ. Em ấy đã trở về thành phố A.” Diệp Viễn Chí mỉm cười: “Khi quay về thành phố A, em ấy còn nói rằng em và Phó Tây Phán nhất định sẽ đến, quả nhiên là vậy.” 

Trong lúc hai người đang nói chuyện, Phó Tây Phán-người vừa vào thăm phòng cũng đã nghe được tin, anh cầm lấy chiếc cốc giấy từ tay một tình nguyện viên, cẩn thận nhấp một ngụm súp mì nóng hổi.

Diệp Viễn Chí trêu chọc: “Tôi nhớ trước đây cậu ấy chưa bao giờ ăn cái này, còn nói nó là thực phẩm rác.”

Phó Tây Phán nghe vậy cũng không hề tức giận, sau khi gắp mấy miếng mì nhét vào miệng, anh vừa nhai vừa hàm hồ trả lời: “Tôi rút lại câu này. Trước đây tôi chưa bao giờ phải ăn khổ mới nói năng ngu ngốc như thế. Mì ăn liền ăn ngon thật.”

Bạch Chỉ đang cầm ly giấy ở một bên cũng nhanh chóng gật đầu đồng ý: “Đúng là ngon thật. Sau khi về, em sẽ tích trữ ở nhà vài thùng mì ăn liền.”

“Hả?” Phó Tây Phán giật mình, lông mày run lên: “Thực ra cũng không cần thiết đâu?”

Môi Bạch Chỉ áp vào chén mì ăn liền, sau đó ngửa đầu nốc nốt phần mì vụn với nước súp cuối cùng.

Một chén mì như vậy không dễ có, đương nhiên không thể lãng phí.

Phó Tây Phán quay lại nhìn dáng vẻ xấu hổ này của cô, cười khẽ, lấy trong túi ra một tờ giấy, giúp cô lau khóe miệng đầy dầu.

Diệp Viễn Chí từng nhiều lần phàn nàn về chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của Phó Tây Phán, nhưng giờ đây chiếc áo khoác trắng của anh đã bị bẩn, đầu tóc thì bù xù như ổ quạ, cằm lún phún râu.

Bạch Chỉ ở bên này lại càng nhếch nhác hơn, cô vốn là một thiếu nữ xinh đẹp, nhưng bây giờ lại vô cùng chật vật, đầu tóc còn lẫn vài cọng cỏ dại.

Anh mím môi, vỗ vỗ vai hai người rồi thở dài nói: “Hai người vất vả rồi.”

“Ừm.” Phó Tây Phán đáp, sau đó hỏi một vấn đề khiến mọi người có mặt tại đó dở khóc dở cười, rồi lại hơi lộ ra vẻ chua xót: “Diệp Viễn Chí, ngày mai các cậu vẫn đến chứ?”

Ông chủ bếp ga hét lại với anh: “Tất nhiên rồi! Còn đưa đồ cho các anh mà!”

Một số y tá trẻ vỗ tay, sung sướng hét lên: “Toẹt vời!”

Nhân lúc họ đang chia mì gói, Diệp Viễn Chí lặng lẽ kéo Phó Tây Phán sang một bên: “Tôi phải đến điểm tiếp theo, trong xe của tôi có đồ cần chuyển. Trưởng nhóm của chúng tôi nói rằng bên dưới có một phòng khám sức khỏe có cơ sở thiết bị y tế kém. Vì nó không phải là trong trung tâm trận động đất nên giờ không có đủ nhân viên y tế.”

“Được rồi. Tôi sẽ nói chuyện với trưởng nhóm một lát, tôi đi với cậu.”

“Ừ…” Diệp Viễn Chí quay đầu liếc nhìn Bạch Chỉ, do dự nói: “Mấy ngày nay trời mưa. Đường ở đó không dễ đi nên lại càng không an toàn.”

Những ngày qua, Phó Tây Phán đã chứng kiến ​​quá nhiều hiểm cảnh, từ cảm xúc bàng hoàng nay đã bình tĩnh hơn rất nhiều.

Từ ‘Nguy hiểm’ đã được định nghĩa lại trong từ điển của anh.

“Nếu tôi sợ, thì hôm nay tôi đã không đứng ở đây.” Phó Tây Phán vỗ vai anh khuyên nhủ: “Nhưng anh đừng nói với cô ấy về chuyện này.”

Phó Tây Phán đi thông báo cho người phụ trách trạm y tế biết tình hình.

Sau nhiều ngày điều trị, các bệnh nhân trong trạm y tế tạm thời ở chỗ Phó Tây Phán đã tương đối ổn định, vì vậy người phụ trách đã cử Phó Tây Phán và bác sĩ Cao đến điểm y tế của quận trực thuộc cùng với Diệp Viễn Chí.

Bác sĩ Cao là giám đốc khoa phẫu thuật của bệnh viện quận địa phương, ông ấy không chỉ là một bác sĩ có kinh nghiệm lâu năm mà còn là người bản địa, ông ấy rất thông thuộc phương ngữ và địa hình nơi đây.

Thời gian không còn nhiều, sau một hồi thảo luận, Phó Tây Phán chỉ nói với Bạch Chỉ rằng anh sẽ rời đi cùng đội cứu hộ trong một thời gian dài.

Mấy ngày nay có rất nhiều nhiệm vụ hỗ trợ khẩn cấp như vậy nên Bạch Chỉ cũng không quá để ý, sau khi dặn dò vài câu đơn giản cũng quay người đi làm việc của mình.

Cho đến chạng vạng tối, Phó Tây Phán và bác sĩ Cao vẫn chưa trở lại trạm y tế.

Bạch Chỉ đang muốn hỏi người phụ trách của trạm y tế, vừa đi tới cửa phòng làm việc, một y tá nhỏ đã ngăn cô lại: “Bác sĩ Bạch, cô gái nhỏ giường số 3 không chịu ngủ? Cô đi xem đi.”

“Được.”

Bạch Chỉ đáp lại và quay sang hướng phòng bệnh.

Khi bé gái giường số 3 kia trong trận động đất đang đi học nên đã thoát nạn.

Cha mẹ cô bé lại không may mắn như vậy.

Cô bé rất mạnh mẽ, không gây ồn ào, nhưng bé ấy lại lặng lẽ ngồi khóc trên giường vào ban đêm.

Sau khi Bạch Chỉ để ý, cô đã đến giường cô bé hàng đêm và kể những câu chuyện để cô bé có thể ngủ thiếp đi.

Như những lần trước đó, Bạch Chỉ ngồi ở mép giường, một tay vừa vuốt lưng cô bé vừa kể chuyện.

Chỉ trong ba ngày, cô đã kể ra tất cả những câu chuyện cổ tích mà cô có thể nhớ trong đầu.

Còn may, bé gái nhỏ rất hiểu chuyện, yên lặng ngồi nghe những thoại bản lặp đi lặp lại.

Nhìn hàng mi cô bé khẽ run và những giọt nước mắt khô ở khóe mắt để lại một vệt trắng, Bạch Chỉ thương xót lấy khăn giấy ướt lau khuôn mặt nhợt nhạt của cô bé.

Ở độ tuổi đó, lẽ ra em ấy phải được mặc đẹp và đi dạo dưới nắng cùng bạn bè, nhưng bây giờ chỉ có thể đọc một quyển  sách giáo khoa rách ở trong một khu lều dựng tạm.

Bạch Chỉ thở dài, đắp chăn bông cho cô bé rồi định đứng dậy rời đi.

Cô bé lại nắm chặt tay, Bạch Chỉ lại ngồi trở lại, “Làm sao vậy?”

Cô bé đột nhiên mở mắt: “Chị ơi, họ nói bác sĩ Phó đến quận Z cứu viện, sau đó sẽ quay lại sao?”

Bạch Chỉ choáng váng, trái tim cô chùng xuống.

Cha mẹ của cô bé gặp tai nạn ở quận Z.

Đường núi hiểm trở, khó đi, cùng với trận mưa lớn mấy ngày trước, khi đó cũng có một đội tình nguyện tiến vào Quận Z thì gặp phải một trận lở đất, cả người và xe lao xuống khe núi, không còn ai sống sót.

Hai ngày nay trời nắng, Bạch Chỉ biết trạm y tế có phái người đến quận Z ứng cứu.

Chỉ là cô không ngờ rằng Phó Tây Phán cũng nằm trong số đó.

Môi cô run rẩy, cô chạm vào đầu cô bé, nói: “Có. Anh ấy sẽ trở về.”

Khi Bạch Chỉ bước ra khỏi phòng, cơ thể cô cố gắng chống đỡ bỗng nhiên khuỵu xuống, dựa lưng vào tường thở hổn hển.

Cô không ngừng suy nghĩ về những gì đã xảy ra với mọi người trong trạm y tế trong suốt ngày hôm nay.

Tất cả mọi người dường như đang cố tình che giấu tin tức ấy với cô, ngay cả khi mình vừa muốn hỏi người phụ trách, cô y tá đã kịp thời đi tới, gọi cô đi.

Bạch Chỉ mím chặt môi, trong cổ họng không phát được ra tiếng nào.

Cô hít sâu mấy hơi, điều chỉnh tâm trạng một chút, đút hai tay vào túi, chậm rãi đi về phía cửa trạm y tế.

Cô không được khóc, cũng sẽ không khóc, cô phải đứng ở cửa đợi Phó Tây Phán trở về với trạng thái tốt nhất.

Nhưng mà, cô đợi một lúc, không những không đợi được tin tức của Phó Tây Phán, ngược lại còn chờ được một trận mưa giông.

Những giọt mưa lớn rơi gõ lộp bộp trên mái hiên, xối ướt lạnh cả trái tim của Bạch Chỉ.

Cô y tá bước ra cửa kéo cô vào: “Bác sĩ Bạch, bên ngoài trời có gió, cô mau vào tránh đi.”

“Tôi không sao. Tôi muốn ở đây đợi anh ấy.”

Thấy thái độ kiên quyết của cô, cô y tá không thuyết phục nữa mà để ô lại cho cô.

Trận mưa lớn hôm trước khiến việc cấp điện cho trạm y tế càng trở nên khó khăn hơn.

Đã mấy ngày nay điện thoại của Bạch Chỉ không mở, cô không biết thời gian, cứ như vậy đứng ở cửa cho đến khi hai chân đau nhức.

Cuối cùng, sau một tiếng sấm, Bach Chỉ nhìn thấy những tia sáng le lói của đèn xe đang nhấp nháy ở phía xa.

Một chiếc ô tô bảo mẫu bảy chỗ màu đen từ xa chạy đến, nước bắn lên cao đến nửa mét.

Đó là xe của Diệp Viễn Chí, cô nhận ra nó.

Xe chạy vào cổng trạm y tế, vài tình nguyện viên xuống xe chạy vào tòa nhà.

Bạch Viễn vội vàng cầm ô, lại cầm thêm hai cái ô rồi chạy tới.

Cô đưa họ đến hội trường, chỉ để ý thấy Phó Tây Phán không có ở đó.

Bạch Chỉ hỏi: “Phó Tây Phán ở đâu?”

Diệp Viễn Chí đang lấy khăn lau tóc thì sửng sốt, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc: “Anh ấy và bác sĩ Cao còn chưa về?”

Bạch Chỉ lắc đầu nguầy nguậy.

Diệp Viễn Chí giải thích: “Bởi vì xe của chúng tôi có những thứ khác cần giao, chúng tôi chỉ đưa bác sĩ Cao và anh ấy đến Quận Z rồi rời đi. Người đến đón họ là một đội khác.”

Anh suy nghĩ một lúc rồi nói với vẻ khó khăn: “Khi chúng tôi quay lại, con đường núi dẫn đến đây ở quận Z mưa quá lớn gây khó khăn cho đi lại nên xe không thể vượt qua được. Chúng tôi mới đành phải quay lại bằng đường vòng.”

Sau đó, y tá sắp xếp một vài khu cho mọi người để họ vào ở trước.

Bạch Chỉ mệt mỏi nhìn bọn họ, thúc giục: “Các anh trở về phòng nghỉ ngơi đi.”

Diệp Viễn Chí vỗ vỗ vai cô, cuộn khăn tắm trên cổ mình rồi đi theo y tá đến phòng ở.

Bạch Chỉ di chuyển một chiếc ghế đẩu, ngồi dựa vào cửa, tiếp tục đợi Phó Tây Phán.

Cô đưa tay ra hứng nước mưa bên mái hiên lạnh buốt, không có chút độ ấm nào.

Cô nhìn về phía xa, thành phố bị mất điện hoàn toàn tối om, điều này càng khiến cô thêm tuyệt vọng.

Bạch Chỉ chạm vào chiếc nhẫn trên cổ cô rồi lẩm bẩm: “Phó Tây Phán, anh sẽ trở về đúng không?”
— QUẢNG CÁO —