Ngồi trong khuôn viên bệnh viện, ánh mắt thất thần nhìn những đứa trẻ chạy xung quanh. Cô cũng thích trẻ con nhưng đứa trẻ này đến không đúng lúc, cũng không đúng người nữa. Cô rời khỏi Trạch Dương, bận rộn đến mức không để ý đến mình đã một tháng không có bà dì ghé thăm mà cũng không mảy may nghi ngờ.
Bây giờ thì phải làm gì? Đứa bé đã có tim thai, lại vô cùng khỏe mạnh nữa. Nghĩ đến đây, tay đưa lên sờ bụng, nước mắt lưng tròng.
Cảm giác lúc này cực kì phức tạp, cô chẳng biết mình có nên giữ đứa trẻ không? Trạch Dương không muốn có con, giữa họ bây giờ cũng không có mối liên hệ nào. Cô phải làm gì với đứa trẻ đây?
Lang thang chán, Cảnh Nghi vào quán cafe ngồi. Có thai rồi, cô cũng cần để ý hơn đến sức khỏe của mình nên chỉ gọi một cốc nước hoa quả thay vì cafe.
Ngồi trong quán cafe, thời tiết rất đẹp, nắng vàng nhảy nhót nhưng lòng cô lại âm u, tăm tối.
Mỹ Anh không ngờ vào quán cafe cùng bạn lại gặp Cảnh Nghi. Cô ta lại bàn, kéo ghế ngồi xuống đối diện.
- Không ngờ gặp lại cô ở đây? Dạo này cô sống không tốt sao mà xanh xao vậy?
Cảnh Nghi chỉ liếc qua cô ta một cái rồi lại nhìn ra ngoài.
- Tôi và cô quen biết nhau sao?
Mỹ Anh không ngờ Cảnh Nghi lại có thể bình thản đến như vậy. Nếu đúng ra, cô ta nghĩ Cảnh Nghi sẽ tức giận mà nổi xung lên. Nhưng nhìn thấy Cảnh Nghi hờ hững thì cô ta lại không khỏi khó chịu.
Mỹ Anh lấy trong túi ra một tờ giấy, đặt trước mặt Cảnh Nghi.
- Tôi và anh ấy có con rồi.
Lúc này, ánh mắt của Cảnh Nghi lại không thể giấu nổi sự u ám, cô nhìn chằm chằm vào tờ giấy trên bàn. Cô ta cũng có thai được 4 tuần. Trong quán, có điều hòa mà người cô thi nhau đổ mồ hôi. Thấy thái độ của Cảnh Nghi, cô ta vô cùng hả hê, tay xoa lên bụng mình, nói thêm.
- Anh ấy đòi giữ lại đứa bé.
Hóa ra cô ta thực sự khác biệt. Trước kia ở cùng nhau, cô từng hỏi hắn có muốn có con không? Hắn còn lạnh lùng trả lời không nhưng bây giờ, vừa mới bên cô ta không lâu thì lại để cô ta mang thai. Cảm giác chua xót dâng đầy lồng ngực, muốn thở cũng không thở nổi.
- Cô đã ở bên anh ta lâu như vậy cũng chẳng được coi trọng bằng tôi. Sớm muộn gì tôi cũng sẽ kết hôn cùng anh ấy. Cảnh Nghi, tôi chỉ muốn nói với cô để cô biết mà đừng tơ tưởng đến Trạch Dương nữa.
Cảnh Nghi sau khi đã bình tĩnh, liền nở nụ cười nhạt.
- Khi nào con cô có trong hộ khẩu nhà anh ta thì hãy vui mừng. Anh ta biết có con nhưng lại chưa đưa cô về Hoa An Viên, chưa hứa hẹn gì với cô phải không? Như vậy, con cô đẻ ra chẳng phải là đứa con ngoài giá thú sao?
Mỹ Anh rùng mình, lời Cảnh Nghi nói hoàn toàn đúng. Ban đầu cô tưởng Trạch Dương sẽ bắt bỏ cái thai nhưng không ngờ anh lại có nhã hứng đòi cô phải sinh đứa bé nhưng chẳng nói sẽ cho cô danh phận.
Lúc cô ta ngẩng lên, Cảnh Nghi đã biến mất ngoài cửa.
Cảnh Nghi bước chân vô định trên đường, cô cũng có con nhưng hắn không biết, nếu có biết chắc chắn hắn cũng không muốn cô sinh đứa trẻ này ra vì hắn giờ đã có con với người khác.
Cảm giác trống rỗng, buồn đến mức muốn cào xé, hét lên nhưng đành bất lực. Nước mắt cứ thi nhau rơi xuống vì tủi hờn, vì thương cho đứa trẻ chưa trào đời. Những người đi đường nhìn cô khóc thương cảm, có người dừng lại hỏi thăm nhưng cô chỉ lắc đầu bỏ đi.
Chiếc xe màu bạc đứng im ven đường, khói thuốc bay lượn vòng trong xe bay lên không trung rồi lại nối tiếp những làn khói khác, chủ nhân của nó ngồi im nhìn theo dáng Cảnh Nghi run rẩy bước trên đường với tâm trạng bức bối lẫn phức tạp.
Gần đây, công ty của Khánh Phi liên tục gặp rắc rối, vốn đầu tư bị rút, kiện tụng liên tục xảy ra, cổ phiếu công ty cũng giảm không phanh khiến anh không còn thời gian mà để ý những việc xung quanh nữa. Càng lúc anh ta càng thúc giục Mỹ Anh phải lấy được tài liệu chỗ Trạch Dương nhưng càng chờ càng mất hút.
- Phi, em có thể giúp anh thoát khỏi khó khăn này.
Khánh Phi ngẩng đầu nhìn ra cửa thấy Vũ Đan đang đi vào càng nổi nóng.
- Cô nghĩ tôi cần cô giúp sao?
- Anh quá cố chấp, nếu anh còn cố tình bám lấy Cảnh Nghi thì Trạch Dương sẽ không dừng tay, hậu quả thế nào anh rõ hơn ai hết, sao còn mù quáng?
- Cô nghĩ tôi sẽ thua hắn sao?
Khánh Phi tin mình có thể lật ngược tình thế? Hơn nữa bây giờ, Cảnh Nghi sẽ không quay về bên Trạch Dương khi biết anh ta có con cùng Mỹ Anh. Vậy nên anh ta đã yêu cầu Mỹ Anh bằng mọi cách phải thông báo cho Cảnh Nghi tin cô ta có con với Trạch Dương. Việc cuối cùng là làm cho hắn phá sản thì sẽ không còn ai níu chân Cảnh Nghi nữa.
- Anh vẫn còn mạnh miệng được, công ty của anh sẽ chống đỡ được đến bao giờ? Phá sản chỉ còn trong nháy mắt thôi.
- Tôi phá sản không liên quan đến cô.
- Nhưng nó liên quan đến con em.
Khánh Phi nhíu mày, nhìn chằm chằm vào Vũ Đan. Khuôn mặt tràn đầy vẻ ngạc nhiên.
- Cô nói gì?
- Em có thai rồi.
- Cô điên rồi à? Tôi đã nói rõ ràng với cô từ hôm ấy, tại sao lại để có con chứ?
Vũ Đan không ngờ anh lại phản ứng quá đáng như vậy. Cô xoa tay trên bụng mình, mỉm cười chua chát.
- Vậy coi như em chưa nói gì? Em sẽ nuôi con của mình còn anh cứ bám lấy cô ta đi. Nhưng anh nên nhớ, cô ta sẽ không quay về cùng anh nên đừng mù quáng nữa.
Vũ Đan vừa đi ra khỏi phòng vừa lau nước mắt. Cô không nghĩ một người như Khánh Phi lại vô trách nhiệm đến như vậy? Dù rất yêu anh nhưng lúc này, cô lại không muốn vì đứa bé mà trói buộc anh. Cô có thừa khả năng lo cho đứa bé, chỉ là bây giờ sẽ làm thế nào để ba mẹ cô đồng ý cho cô làm mẹ đơn thân.
Khánh Phi nhìn bóng Vũ Đan đi khuất thì cả người ngồi phịch xuống ghế. Tại sao anh tính toán với Trạch Dương mà lại không biết tính toán đến mình. Gài anh ta có con với người khác để bỏ rơi Cảnh Nghi nhưng bây giờ thì chính mình lại vướng vào. Đây có được gọi là gậy ông đập lưng ông không? Nhưng anh không yêu Vũ Đan, làm sao có thể lấy cô ấy. Mọi thứ trong đầu bắt đầu rơi khỏi tầm kiểm soát, rối như tơ vò mà không biết phải gỡ từ đâu.
Cảnh Nghi ngồi đối diện với một vị bác sĩ trung tuổi.
- Cô đã nghĩ kĩ chưa? Thực sự muốn bỏ đứa bé?
- Vâng
Vị bác sĩ nâng gọng kính, nhìn cô một lượt thở dài.
- Các cô thật là... cứ ăn chơi cho lắm vào rồi rước khổ vào người. Không tự lo cho sức khỏe của mình thì ai lo, chẳng thằng đàn ông nào nó lo đâu nên lần sau tự phòng tránh cho mình đi.
Cô thấy mặt mình bỏng rát trước lời nói của bác sĩ, cố nuốt lấy không khí mà thở, trong lòng vô cùng khó chịu. Cô cũng không muốn bỏ nó nhưng bây giờ phải làm sao? Cô không thể lo được cho đứa bé. Sau này sẽ sống thế nào? Cô làm sao để bước tiếp? Chị và mẹ cũng sắp đến hạn đóng viện phí rồi. Cô xoa bụng mình trấn an "Xin lỗi con, mẹ không còn cách nào cả. Ba con cũng không muốn con nên hãy đến với gia đình tốt hơn nhé!"
Vị bác sĩ đưa cho cô một tờ khai, yêu cầu.
- Kí tên, ra nộp tiền rồi lên tầng 3 làm thủ thuật.
Cảnh Nghi làm theo như một cái máy, đóng tiền xong lên tầng 3, ngồi bên ngoài thấp thỏm chờ đợi. Cô nhìn chằm chằm những người phụ nữ từ bên trong đi ra. Cô cũng sẽ như họ, bây giờ đứa bé vẫn còn trong bụng nhưng chỉ một lát nữa thôi sẽ không còn nữa. Cả người cô run lên vì lạnh, vì tội lỗi mình sắp làm nên hoang mang như người mất phương hướng. Khi y tá gọi đến lần thứ ba cô mới giật mình đứng lên với đôi mắt sũng nước. Đi theo vào phòng, vị bác sĩ giục cô thay đồ, cô còn nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn của người một người phụ nữ nằm sau bức rèm cũng đang làm thủ thuật.