Yêu Em Từ Lần Đầu Gặp Nhau

Chương 27: Quyết định đuổi con gái rời đi



Sau khi gặp anh trai và biết được mọi chuyện đang xảy ra, cô quyết định cũng sẽ trở về tập đoàn Hồng Thiên làm việc cũng như giúp anh trai mình vực lại công ty.

Bàn bạc với anh xong cô cũng đến bệnh viện để thăm ba cô. Thấy Lăng Phong vẫn chưa về chuẩn bị đồ đi làm cô quay lại hỏi.

"Anh không phải lên công ty sao? Tôi có thể tự mình đi thăm ba được mà."

"Cũng không vội, tôi sẽ đi cùng em."

"Mà thời gian này tôi cũng không mấy khi có thời gian rảnh, nên sẽ cố gắng thu xếp công việc bên công ty hoàn thành xong dự án đang tiến hành. Và sẽ thu xếp về bên công ty nhận chức và làm việc."

"Em có thể trì hoãn các dự án đang làm mà trú tâm vào làm việc tại tập đoàn Hồng Thiên. Không nhất thiết phải hoàn thành cả hai."

"Vậy thì không hay cho lắm vì dự án đang đi vào thời gian thi công được nửa rồi, nên tôi sẽ đảm nhiệm tất cả một cách hoàn hảo."

Cho dù anh có khuyên coi như nào thì đối với công việc trước mắt cô không hề trì hoãn hay lùi lại mà làm cả cùng một lúc. Đúng với những gì mà ngay từ đầu cô vào công ty làm dù có khó khăn thế nào vẫn không hề rời bỏ công việc. Nhưng với hiện tại để có thể duy trì mọi việc suôn sẻ không hề dễ dàng gì mà còn phải đối mặt với rất nhiều nguy cơ có thể mất bất cứ lúc nào.

Tại bệnh viện.

"Ba...ba sao rồi? Sức khỏe đã tốt hơn chưa?..." - Trước tình cảnh ba phải nằm viện cô không kìm được cảm xúc của mình mà đã rơi nước mắt.

Lâm Thiên Minh nhìn cô con gái lo lắng cho mình như vậy trong lòng ông rất đau, như có thứ gì đó đâm vào nồng ngực ông vậy. Ông cũng có một phần nào đó thấy hối hận khi đã giấu kín việc này mà không muốn nói ra với đứa con gái yêu quý. Nhưng mọi việc đã không như gì ông nghĩ, nó đã trở nên tồi tệ một cách nghiêm trọng.



"Ba không sao con gái. Ba vẫn rất khỏe mạnh mà con không thấy sao." - Ông lau nhẹ những giọt nước mắt trên khuôn mặt cô một cách nhẹ nhàng.

"Ba nói dối. Tại sao?...tại sao không nói cho con biết là công ty đang gặp khó khăn, mà lại muốn giấu con. Có phải ba không coi con là con ruột của ba nên ba không muốn nói cho con biết?"

Trước những câu hỏi của đứa con gái khiến ông cũng trầm lặng không nói. Tại ông biết dù có nói thì con bé cũng sẽ phản đối những gì mà ông đang làm và cho là sẽ có ích đối với ông cũng như công ty. Rằng sẽ cho là ông chỉ nghĩ vì lợi ích không quan tâm đến tính mạng chính mình.

"Không phải ba không muốn nói cho con biết, con gái yêu à! Mà là trong thời điểm hiện tại ba không muốn con lo lắng mà lao đầu vào chốn nguy hiểm mà thôi."

"Lí do gì mà ba không muốn nói cho con, ít ra con cũng phải biết chứ. Nếu con biết nhà mình như vậy con sẽ có thể phần nào giúp cho công ty mà. Nhưng tại sao ba không nói cho con biết lấy một lời."

"Ba biết nói với con một câu không đáng là bao, nhưng con cũng phải hiểu cho ba rằng mọi chuyện không hề tốt đẹp gì như con đang nghĩ mà có thể tham gia vào."

"Nhưng dù gì ba chỉ cần thông báo cho con một tiếng chứ? Sao ba lại lẳng lặng coi con như người ngoài vậy?"

Lâm Thiên Hàn biết khi Nguyệt Lam tham gia vào thì sẽ rất nguy hiểm, nên đã kiếm cớ viện lý do để cô không nên tự mình lao đầu vào nguy hiểm bất cứ lúc nào. Tuy vậy sẽ khiến cô sẽ tổn thương nhưng không còn cách nào khác. Ông đã thu xếp tính toán mọi việc để đẩy cô ra khỏi vòng rắc rối này.

"Đúng...chuyện này ba đáng ra phải nói ra cho con biết từ lâu, nhưng ba không muốn con phải đau buồn vì vấn đề đó. Nên chọn cách giấu kín nó đi..."

"Đó là vấn đề gì mà ba không muốn con biết mà giấu chỉ mình ba biết. Đó là chuyện gì ba hãy nói đi?"



"Chính là con không phải con gái ruột của ta, mà chỉ là đứa bé được ta nhận nuôi mà thôi. Nhưng ta vẫn xem con như con gái ruột của mình và cho con một cuộc sống đầy đủ như bao đứa trẻ khác. Đó cũng là lí do ta đã giữ kín bấy lâu mà không muốn nói. Giờ thì con đã biết được lí do rồi thì hãy rời khỏi Lâm gia đi và đừng nhúng tay vào chuyện của gia đình ta nữa. Những gì nói ta cũng đã nói rồi, con đi đi."

Biết sẽ làm tổn thương đến con nhưng ta không còn cách nào khác mà bắt con phải rời đi. Cũng chỉ muốn tốt cho con, nên con hãy tha thứ cho ta sau khi mọi chuyện ổn định ta sẽ giải thích cho con. Nhưng giờ tình hình rất căng thẳng và chưa biết đến khi nào thì yên ổn trở lại. Nên ta buộc dùng cách này để con rời đi và có cuộc sống tốt hơn. Mong rằng con hãy hiểu cho ta con gái yêu quý.

"Ba đang nói gì thế? Con không tin vào lời nói này của ba đâu? Nên ba..."

"Tin hay không là tùy con, ta đã nói ra rồi thì không cần dài dòng nữa. Con hãy đi đi và đừng tham gia vào việc của công ty nữa, ta và Thiên Hàn sẽ giải quyết mọi chuyện."

Lời ba cô nói ra như có con dao đâm vào trái tim cô vậy. Hóa ra cô chỉ là con gái được nhận nuôi thôi sao, chỉ là đứa con được nhận về thôi sao. Tin này mang lại cho cô cú sốc rất lớn, khiến cô hoàn toàn không thể nào tin được. Thì ra cô chỉ là đứa con hoang không ba không mẹ. Được nhận nuôi chỉ vì thấy cô đáng thương và muốn cho cô chốn dung thân mà lớn lên.

"Nếu như đó là sự thật chính ba nói ra. Thì con chỉ là đứa con được nuôi, sống trong nhung lụa tuy đó không phải của mình sao. Có thể đó là điều gì đó ba làm từ khi con bé đến lúc trưởng thành, chỉ là bia đỡ cho mọi việc không diễn ra phức tạp ngay từ đầu thôi sao."

"Ta biết lời nói một khi nói ra thì sẽ không thu lại được. Nhưng đó là sự thật, tuy dù không sớm muộn con sẽ biết nhưng biết sớm cũng không sao cả. Con nghĩ sao thì nghĩ, giờ thì đi ra ngoài đi ta mệt rồi muốn được nghỉ ngơi."

"Được! Vậy theo những gì ba nói con sẽ rời đi và không quay lại cái nơi mà chỉ coi con là đứa được nhận nuôi không cha mẹ nữa. Và cũng cảm ơn ba đã chăm sóc con trưởng thành đến bây giờ. Tạm biệt ba."

Cô nhẹ nhàng quay người rời đi, cú sốc vừa rồi khiến cô như người mất hồn chưa hoàn toàn chấp nhận mọi việc. Bên cạnh đó ông cũng không đành lòng để cô rời đi, ông cũng rất đau lòng chỉ muốn an ủi cô. Nhưng dường như mọi việc đã không thể thay đổi được gì. Muốn tốt cho đứa con gái mà mình yêu quý mà đã đưa ra một quyết định khiến cho con gái rời đi.

"Ba xin lỗi con Nguyệt Lam, ba thật sự xin lỗi con, mong con hãy hiểu cho ba."

Một người nghiêm túc vừa mới đuổi con gái mình đi, đã rơi nước những giọt nước mắt trong đau khổ.