Từ lúc đó đến khi về đến nhà hai anh em không nói với nhau câu nào nữa.
Chiếc xe từ từ tiến vào ngôi biệt thự của Lâm gia ở ngoài thành phố. Quản gia thấy chiếc xe quen quen thì đi ra chờ bên ngoài.
"Cậu cả, tiểu thư hai người về rồi ạ!" - Quản gia lịch sự chào hỏi hai người.
"Bác Đường, bác vẫn khỏe chứ ạ? Lâu quá không gặp bác." - Cô nhìn bác quản gia cười nhẹ.
"Tôi vẫn khỏe! Cảm ơn tiểu thư đã quan tâm. Ba cô vẫn đang đợi hai người trong nhà đó, mời hai người vào nhà."
Cô vui vẻ gật đầu rồi đi vào trong nhà.
"Con chào Ba!" - Cô từ ngoài chạy vào ôm trầm người đàn ông đang ngồi trên ghế.
Đúng vậy! Không ai khác chính là ba của cô Lâm Thiên Minh.
"Con về rồi đấy à?" - Lâm Thiên Minh xoa đầu cô con gái yêu của mình rồi nói.
"Vâng ạ! Con về thăm ba rồi đây." - Cô vui vẻ làm nũng với ba.
"Ta tưởng con quên người ba này rồi chứ. Ở ngoài lâu như vậy không có lấy một cuộc gọi về nha."
"Con dạo này bận việc quá! Nên quên gọi về nhà thôi mà."
"Hai cha con gặp nhau vui rồi! Thì ba để Nguyệt Lam lên lầu tắm rửa, thay đồ đi đã." - Lâm Thiên Hàn thấy ba không quan tâm gì đến đứa con trai này nên thôi mặc kệ.
"Đúng rồi...đúng rồi ta quên mất. Thôi Nguyệt Lam lên lầu thay đồ đi ròi xuống ăn tối nhé con."
"Vâng ba!" - cô gật đầu rồi đi lên lầu.
"Lão Đường dọn đồ ăn nóng lên đi." - Ông quay ra dặn dò quản gia.
"Vâng! Tôi đi làm ngay đây." - Bác quản gia gật đầu rồi lui xuống bếp.
Lâm Nguyệt Lam trở về căn phòng cũ của mình, căn phòng này đặc biệt do mẹ cô thiết kế theo phong cách cổ điển theo gam màu trầm tạo nên rất nhiều nét đẹp cho căn phòng. Nhưng căn phòng này được làm ra khi cô còn nhỏ. Khi nên 10 tuổi mẹ cô đã ra nước ngoài và từ đó trở đi cô không còn gặp bà ấy nữa.
Dù đã 10 năm trôi qua cô và anh trai luôn chờ đợi bà ấy về nhưng lại không có tin tức gì cả. Rồi một ngày báo nước ngoài đưa tin mẹ cô bà ấy đã kết hôn với người khác và có một đứa con. Lúc đó khi biết được tin này cô với anh rất sốc và không thể tin được là bà ấy lại lấy một người đàn ông khác.
Cô lúc đó cũng không biết lý do mà bà ấy ra nước ngoài là gì và vì sao bà ấy lại đi thêm bước nữa. Thân phận bà ấy như thế nào cô đều không biết. Cô cũng đã nhiều lần hỏi ba nhưng ông ấy không trả lời và bảo cô là đừng tìm kiếm bà ấy nữa.
Cô không biết là ba và mẹ xảy ra mâu thuẫn gì mà để bà ấy rời đi. Từ lúc đó cô đã khóc rất nhiều khi biết tin đó và tự nhốt mình trong phòng mấy ngày liền không ăn không uống gì hết. Mặc cho mọi người có khuyên cô như thế nào đi chăng nữa.
Ba cô rất lo lắng cho sức khỏe của cô. Cuối cùng ông ấy cũng nói ra sự thật về mẹ của cô.
Năm đó mẹ cô rời đi là vì thân phận mẹ cô là thiên kim tiểu thư của Trình gia Trình Như Nguyệt ở thành phố F. Lúc đó ba cô chỉ là người bình thường không địa vị hay tiền tài.
Lúc đó ba cô được cử đi công tác ở nước ngoài nên đã gặp và yêu bà ấy. Hai người quyết định tiến tới hôn nhân. Nhưng khoảng thời gian chưa được bao lâu, mẹ cô đã bị ba của bà ấy cũng tức là ông ngoại của cô phát hiện và ép hai người ly hôn. Lúc đó ba cô nhất quyết không chịu ly hôn. Nhưng bà ấy lại đưa ra quyết định ly hôn và để cô cùng anh trai ở lại và rời đi cùng ông ngoại. Nhưng bà ấy cũng không nói cho ba cô biết lý do ly hôn là gì mà trực tiếp rời đi để ba người ở lại.
Nhưng sau rồi nghe được tin bà ấy kết hôn cô và anh trai rất hận bà ấy tại sao bỏ rơi hai anh em cô kia chứ. Từ ngày đó trở đi cô cũng không tìm kiếm hay có mối quan hệ gì liên quan với bà ấy nữa.
Suy nghĩ đến đây cô quay về hiện tại. Mặc dù cô không thường xuyên ở nhà nhưng căn phòng vẫn luôn được dọn dẹp sạch sẽ đều đặn mỗi ngày.
Cô đến chỗ tủ đồ lấy một bộ đồ ở nhà đi vào phòng tắm. Sau khi tắm xong cô rất thoải mái và đi xuống nhà, bà và anh đang đợi sẵn ở bàn ăn rồi.
"Nguyệt Lam xuống rồi sao? Mau lại đây ăn cơm thôi con!" - Lâm Thiên Minh gọi cô
"Dạ vâng ba!"
"Em làm gì lề mề vậy? Làm ba và anh chờ nãy giờ." - Lâm Thiên Hàn nhìn cô rồi nói.
"Em thấy vẫn còn sớm mà. Tắm lâu chút có sao đâu chứ. Đâu như ai kia chứ..."
"Con nhóc này...." - Lâm Thiên Hàn chưa nói hết câu đã bị ba ngăn lại.
"Con mau ăn cơm đi nói nhiều quá đó." - Lâm Thiên Minh lườm anh.
"Hazzz...ba lại thiên vị rồi" - Lâm Thiên Hàn cũng bó tay chịu thua hai người...
"Ba, anh! Hai người đang nói...."
Cô vừa ngồi xuống thì mặt tối sầm lại nhìn những món ăn trên bàn. Đến câu nói vừa nãy còn chưa nói xong...
"Nguyệt Lam, ba thấy anh trai con nói là dạo này ở bên ngoài ăn uống không có điều độ. Nên ba bảo quản gia nấu cho con món canh rau củ hầm hạt sen, con ăn nhiều vô nhé!" - Lâm Thiên Minh đẩy bát canh sang cho cô.
"Ba...ba hình như nó hơi nhiều so với tưởng tượng của con thì phải." - Cô mặt không cảm xúc nhìn bát canh.
"Ba thấy bát canh bình thường mà. Con không ăn thì đừng mong bước ra khỏi nhà nhé con gái. Nếu không mai con lập tức dọn về nhà ở cho ba, không ở bên ngoài nữa." Lâm Thiên Minh nghiêm giọng nói.
Đúng là ông chiều con gái mình quá mà. Đâm ra nó lớn rồi mà cũng không biết chăm sóc cho bản thân mình, mà còn thường xuyên ăn uống không điều độ, thức đêm nhiều. Suốt ngày chỉ có công việc...công việc.
"Anh ơi!" - Cô quay sang nhìn Lâm Thiên Hàn cầu cứu.
"Anh cũng phải ăn cơm mà. Em ăn hết bát canh đi. Không ba mắng cả hai bây giờ" - Lâm Thiên Hàn nhìn sang chỗ khác...
Cô thấy vậy ánh mắt thay đổi lườm Lâm Thiên Hàn khiến anh cũng phải run hết người...
"Ba ơi con có thể ăn món khác không?" - Cô nhìn Lâm Thiên Minh.
"Được thôi hôm nay ba cũng bảo quản gia làm rất nhiều món cho con như: gà hầm ngũ vị, canh cá, rau xào, cải thảo,..." - Lâm Thiên Minh liệt kê những món mà ông bảo quản gia chuẩn bị cho cô...
Cô nhìn những món ăn này liền câm nín lại ăn bát canh rau củ hầm hạt sen kia. Vì những món này toàn món cô ghét nhất, cô thà ăn hết bát canh này còn hơn là phải ăn hết mấy món kia...
Vì ai ai trong nhà đều biết cô rất ghét ăn gà và cá. Ngay kể cả khi nhắc đến nó thôi là cô đã chuyển chủ đề khác và lảng tránh nó đi.
Lâm Thiên Hàn ngồi bên cạnh nhìn cô mà phì cười:
"Anh bảo rồi em ăn ngay từ đầu thì ba đã không chuẩn bị những món kia rồi." - Lâm Thiên Hàn trêu chọc cô.
"Anh cứ đợi đấy! Em sẽ tính sổ với anh." - Cô tức giận nhìn anh trai với ánh mắt sắc bén...
Cuối cùng cô vẫn phải ăn hết bát canh trong đau khổ. Có anh trai làm gì chứ để rồi giờ cô phải chịu phạt. Đúng là có ghét nhau đến cỡ nào thì vẫn là anh em thôi...
Nhưng cũng từ lúc cô ra ngoài ở là chế độ ăn uống mỗi ngày của cô đều thay đổi. Lúc ăn lúc không, lúc nào rảnh thì ăn không thì cũng quên luôn.
Nhưng khi ở nhà thì cô lại khác ăn uống nhiều hơn và đặc biệt có người luôn quan tâm, yêu thương cô. Nhưng cô lại rất ương bướng, khó chiều nhiều lúc ba và anh cũng bất lực vì không ngăn cản được cô...