Chẳng biết vì sao mà Phương Tử Hằng lại bắt đầu cố gắng liên lạc với cô, việc này làm cho Tư Gia Di rất phiền não. Cô đổi số, Phương Tử Hằng liền trực tiếp tìm đến cửa, cô đã từ chối không gặp vài lần nhưng chẳng ích gì. Kế hoạch ban đầu là Tư Gia Di sẽ cùng với đoàn người trong nước bay sang Tô-ki-ô, còn bây giờ cô dứt khoát mang theo trợ lý đi trước…
Máy bay hạ cánh, Tư Gia Di mở điện thoại liền nhận được tin nhắn hội thoại của Diêu Tử Chính: “Tự chăm sóc mình, anh sẽ bớt chút thời gian để qua đó thăm em” Giọng nói lo lắng như vậy, làm như cô là em bé mới đi xa nhà lần đầu vậy. Tâm trạng rất tốt, có điều thời tiết thì rất tệ, Tư Gia Di và bọn họ tới không đúng lúc, gặp phải mấy ngày ở đây mưa to liên tục, gió quất vào người đến nỗi không mở mắt ra được, càng khỏi phải nói tới ngắm cảnh, Tư Gia Di chỉ có thể ở lại khách sạn xem kịch bản, buổi tối thì ăn cơm cùng với đạo diễn và một vài người nữa.
Đạo diễn là người Mỹ gốc Nhật, hai bên dùng tiếng anh trao đổi không có trở ngại gì lớn, nhưng lại nói gà nói vịt với những nam diễn viên người Nhật, Tư Gia Di không khỏi lo lắng, cô sợ tới lúc đó mình sẽ khó giao tiếp với họ.
Sự thật chứng minh cô lo lắng rất dư thừa, ngày thứ ba sẽ chụp cảnh tranh chấp giữa bọn họ, hơn nữa hứng thú khi quay cảnh cãi vã này cực kì mãnh liệt, quá trình quay phim rất thuận lợi, trước đó Tư Gia Di đã tìm hiểu về nam diễn viên này, tuổi còn trẻ nhưng cực kì có kinh nghiệm, ngôn ngữ bất đồng hoàn toàn không phải là chướng ngại ngăn cản anh ta phát huy khả năng diễn xuất của mình.
Sau khi kết thúc công việc, cô trở về khách sạn, bình thường cũng gần tới khuya, về cơ bản Diêu Tử Chính sẽ hết bận bịu vào thời điểm này, sau đó anh sẽ gọi điện thoại cho cô, có những lúc anh mệt đến nỗi không muốn nói chuyện, lúc đó Tư Gia Di sẽ nói cho anh nghe một chút về tình hình bên này: “Rất khác biệt, nhân viên làm việc ở đây đặc biệt tôn trọng người nghệ sĩ, đạo diễn cũng khá là khách sáo với những diễn viên phụ, so với điều kiện làm nghệ thuật trong nước tốt hơn rất nhiều”.
“Ừ.”
“Trả lời cho có lệ à? Em còn tưởng mấy con cá sấu trong ngành diễn xuất như anh sẽ muốn làm người tiên phong chấn chỉnh lại tình hình trong nước?”
Diêu Tử Chính biết cô nói đùa, nên không để ý tới.
Ngược lại, khi cô nhắc tới nam diễn viên kia, giọng điệu có chút kính trọng và khâm phục, thì lời nói của Diêu Tử Chính không biết là nghiêm túc, hay là chế nhạo cô: “Khen ngợi người đàn ông khác ở trước mặt anh, không sợ anh ghen sao?”
Thời gian gần đây kiểu tranh cãi giữa như những cặp tình nhân giữa họ càng ngày càng rõ ràng, bây giờ Diêu Tử Chính thú vị hơn lúc mới quen, Tư Gia Di mừng rỡ tranh cãi với anh: “Ngày ngày ở chung, tự nhiên sẽ phát hiện được không ít ưu điểm của đối phương, không giống như hai người chúng ta, đã lâu không gặp với lại khoảng cách xa như thế, em sắp quên mất trông anh thế nào rồi?”
“Ừ” Vậy mà anh lại tỏ vẻ đồng ý, tình hình đúng là rất nghiêm trọng.
Tư Gia Di vô tâm cười rộ lên, ngồi cạnh cửa số ngắm dãy nhà san sát bên ngoài khách sạn, nghe anh nói: “Anh phải đi làm thủ tục, sau khi hạ cánh sẽ nói chuyện với em sau”
“Người bận rộn, lần này anh lại phải bay đi đâu?”
Lúc này đến lượt Diêu Tử Chính cười khẽ, anh không nói tiếp, có vẻ như điện thoại được cầm đến một nơi khá yên tĩnh, Tư Gia Di chỉ nghe thấy tiếng vọng lại rất rõ ràng từ bên kia truyền đến: “Hành khách thân mến, chuyến bay đến Nhật Bản Tô-ki-ô sắp cất cánh, mời những vị khách chưa lên máy bay xin lập tức đi đến cửa…”
***
Mỗi một lần chuông cửa vang lên, Tư Gia Di đều phi người một cái, chạy như bay đến trả lời cửa, tuy biết chuyến bay sẽ không nhanh đến vậy, nhưng sự mong chờ của cô không nhịn được mà càng ngày càng cao, sáng ngày hôm sau cô có cảnh diễn, ở trên phố chụp hình lung tung, khoảng thời gian cô ngồi vào trong xe luôn nhìn đồng hồ liên tục, ngay cả trợ lý cũng ngửi thấy đầu mối: “ Gia Di, đang đợi người?”
Ngày hôm nay cô trang điểm có chút nặng nề, thợ trang điểm còn đặc biệt trang điểm cho cô giống như một người tiều tụy đã hút thuốc phiện nhiều năm, Tư Gia Di định mang cái bộ dạng này dọa anh một phen, đáng tiếc hôm nay kết thúc công việc sớm, Diêu Tử Chính còn chưa xuất hiện, cô đã quay xong tất cả các cảnh diễn của ngày hôm nay, tẩy trang, thay lại bộ quần áo ngày thường rồi quay về khách sạn.
Buổi tối, những diễn viên Nhật đã hẹn nhau trong nhà hàng Izakawa, Tư Gia Di mặc thêm áo khoác ngoài, rồi ngồi vào xe của mình để đi đến đó.
Không nghĩ rằng, lúc này lại có người gọi cô…
Gọi tên tiếng Trung của cô là giọng của một người đàn ông…
Tư Gia Dị bị thanh âm này làm đơ ngay tại chỗ…
Quay đầu nhìn lại, không có gì đáng kinh ngạc…
Đứng ở trước mặt cô, chính là Phương Tử Hằng…
Thấy cô không nói hai lời liền quay đầu bước đi, dưới tình thế cấp bách Phương Tử Hằng lập tức đuổi theo: “Em nghe anh nói đã…” Thiếu chút nữa là đụng phải đồ vật của một nhân viên công tác đang đi ngang qua, bối rối ngẩng đầu lên, thì thấy Tư Gia Di đã ngồi vào chiếc xe phía trước, đóng cửa lại, Phương Tử Hằng nghe thấy giọng nói thì thầm của cô rất rõ ràng: “Âm hồn vất vưởng…”
Sự gấp rút của Phương Tử Hằng cứ thế tan nát bởi câu nói tràn đầy vẻ chán ghét thốt ra từ miệng người con gái anh đã từng yêu.
Trong chiếc xe đang phi như bay, trợ lý nhìn thấy vẻ mặt cô không tốt, đưa đồ uống cho cô, là người, ai cũng có tính tò mò: “Chị Gia Di, chị một mực đợi chờ, có phải là vị vừa rồi không?”
Tư Gia Di trầm mặc, xoay mở nắp chai, rồi uống hai ngụm.
Trợ lý cũng biết nhìn ánh mắt người khác, thấy cô không muốn nói, cũng không hỏi lại, cứ như vậy nhảy qua đề tài này.
“Chị Gia Di, hiếm khi kết thúc công việc sớm, thời tiết lại tốt như vậy, muốn đi shopping không? Đến đây đã được vài ngày, Shibuya 109 chúng ta còn chưa đi qua đâu.”
“Tôi còn có việc, không đi đâu.” Cô gái trẻ ham chơi có vẻ buồn, Tư Gia Di không nỡ làm cô ấy cụt hứng, bổ sung: “Có điều có thể cho em nghỉ một ngày, đi chơi vui nhé.”
Tài xế đi đường vòng đến Shibuya, thả trợ lý xuống, Tư Gia Di một mình một người trở lại khách sạn, hành lang khách sạn khá yên lặng, Tư Gia Di có chút thất thần, nghĩ kiểu gì cũng không ngờ Phương Tử Hằng sẽ đuổi tới đây…
Bởi vì cúi đầu, lúc Tư Gia Di khôi phục lại tinh thần, thì phát hiện phía trước mặt mình là một đôi giày da…
Sợ hãi trong nháy mắt, cô bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn mặt của đối phương, sửng sốt qua đi, cô mới từ từ thở ra…
Diêu Tử Chính chau mày: “Sao, không chào đón anh à?”
“Sao có thể?” Tư Gia Di cười cười đi tới, một tay đã khoác lấy cánh tay của anh…
***
Tư Gia Di kéo Diêu Tử Chính khỏi thang máy, bước ra đại sảnh: “Anh chắc chắn muốn cùng đi dạo phố với em?”
“Việc này có gì đáng thắc mắc sao?”
“Còn không phải sợ bị chụp hình à?” Tư Gia Di nói xong liền nở nụ cười, sửa lời nói: “Cũng đúng, ra nước ngoài rồi, còn sợ cái gì nữa?”
Cách đó không xa có một người đàn ông đang ngồi trên sofa trầm mặc…
Anh ta vẫn nhìn theo hình ảnh đẹp mắt này, một đôi tình nhân nói tiếng Trung xong thì kéo tay nhau đi đến cửa xoay của khách sạn…
Ánh mặt trời từ ngoài cửa số chiếu vào cũng không xua tan được vẻ lo lắng trong mắt anh ta…
***
Ngày nghỉ, đường phố huyên náo, đủ mọi loại người thuộc các đẳng cấp và cách ăn mặc khác nhau, bất kể vào toà nhà cao ốc quốc tế hay là quán xá nho nhỏ, đều đáng để đi dạo một vòng, bọn họ đỗ xe vào bãi đậu xe của tòa cao ốc, cùng hòa vào đám đông…
Càng tới gần trung tâm thương mại, xung quanh càng đông đúc, tay của Tư Gia Di khoác vào cánh tay anh thoáng cái bị tách ra.
Nhưng giây tiếp theo cánh tay trống rỗng của cô đã bị Diêu Tử Chính gắt gao nắm chặt trong tay…
Ở trong nước, trong lúc nữ ngôi sao và quản lý cao cấp vô tình đụng chạm một tí, cái nắm tay đó không biết sẽ bị báo chí viết khó coi thế nào. Nắm tay đi dạo phố? Khi trước Tư Gia Di nghĩ còn chẳng dám nghĩ…
Nhưng hôm nay, tại một nơi lạ lẫm lại đạt được sự tự do chưa từng thấy…
Họ chen trong dòng người như những đôi tình nhân bình thường, tay trong tay, hôn nhẹ, quang minh chính đại.
Sau một ngày dạo phố, chỗ ngồi phía sau xe đã chất đầy túi quần áo, thu hoạch của Tư Gia Di khá lớn, cô bắt đầu suy tính mua một chút gì đó vì anh. Đúng lúc xe chạy ngang qua một shop nhỏ trên phố, Tư Gia Di thấy phong cách trang trí bên ngoài shop cũng khá, liền gọi anh dừng xe…
Tư Gia Di bị kích động kéo anh vào trong shop, rất nhanh chọn vài bộ quần áo đẹp rồi nhét vào ngực Diêu Tử Chính…
Anh liếc mắt một cái liền nhận ra, trong đó có một chiếc áo sơ mi được cắt xén theo kiểu cao bồi trẻ tuổi, Diêu Tử Chính nhíu mày, bị Tư Gia Di đẩy vào phòng thử đồ: “Suốt ngày mặc tây trang anh không thấy phiền sao?”
Nói xong liền thuận tay lấy một đôi giày từ trên giá gỗ xuống, đưa cho anh: “Giày cũng thay luôn.”
Diêu Tử Chính với vẻ mặt không tình nguyện biến mất phía sau rèm. Tư Gia Di mới bắt tay vào việc chọn trang phục nữ. Cô đang so sánh chọn lựa hai bộ váy dài cho kì nghỉ để thử, thì rèm của phòng thay đồ đã bị vén lên…
Tư Gia Di xoay đầu lại nhìn…
Sửng sốt.
Dường như Diêu Tử Chính đứng ở trước mặt cô. Không còn cao cao tại thượng, không xa đến nỗi không chạm tới, chỉ còn lại một loại khí chất đẹp trai sạch sẽ.
Diêu Tử Chính nhún nhún vai về phía cô.
Lúc này Tư Gia Di mới nhớ tới, cô giơ ngón tay cái lên thật trịnh trọng.
Sau đó hai người đều nở nụ cười.
Qua chiếc gương dài trước mặt, Tư Gia Di nhìn thấy nụ cười của chính mình, cô nghĩ, có lẽ đây chính là niềm hạnh phúc đơn giản phải không…
Trở về khách sạn đã gần 10 giờ tối, Tư Gia Di kéo tay của Diêu Tử Chính đi về phía thang máy, nhân viên phục vụ đi theo ở phía sau mang theo một đống chiến lợi phẩm ngày hôm nay của cô.
Khi Tư Gia Di đi qua đại sảnh thì bị nhân viên phục vụ gọi lại…
Đối phương dùng tiếng anh để nói: “Tư Gia Di tiểu thư, trước đó có một vị tiên sinh để lại tờ giấy cho cô.”
Tư Gia Di đón lấy…
Cô nhận ra nét chữ này…
Nhưng cô hoàn toàn không hiểu lời này là có ý gì: “Bỗng nhiên anh lại không muốn thay đổi bất cứ thứ gì, hãy cứ để chúng ta cùng thân bại danh liệt đi.”
***
Một lần nữa nhìn thấy tin tức của Phương Tử Hằng, là ở trên báo xã hội.
“Cựu phó tổng biên tập của tạp chí cao cấp đã nhảy lầu thiệt mạng, có thể là do đầu tư thất bại.”