Thứ ngôi sao không thiếu nhất chính là ăn chơi hưởng lạc.
Bảy giờ bắt đầu bữa tiệc, chín giờ mới bắt đầu tuần rượu đầu tiên, rạng sáng còn mở một party nhỏ sau bữa tiệc. Đến ba giờ sáng, tiệc kỷ niệm thành lập công ty vẫn đang tiếp tục.
Diêu Tử Chính đọc diễn văn, mời rượu mọi người sau đó rời đi. Dường như mọi chuyện chỉ xảy ra trong nháy mắt. Lúc Tư Gia Di đang nâng cốc chúc mừng với mọi người, đã nhìn thấy anh khuất dạng sau góc hành lang. Những lời khen xung quanh đều hướng về cô, nhưng cô cũng chỉ coi như gió thoảng bên tai.
Vừa rồi anh đọc diễn văn, giọng hơi trầm thấp, so với âm nhạc đang được mở trong phòng tiệc thì sâu lắng hơn nhiều. Người đàn ông khí chất lạnh lùng nhưng lại có sức hút cực lớn này, liệu có thể trở thành người đàn ông của cô…
Vì đã uống chút rượu, đầu óc Tư Gia Di có chút rối loạn. Lúc tỉnh táo lại một chút mới phát hiện mình đang đứng ở hành lang.
Cành cửa phòng nghỉ cuối dãy hành lang khép hờ, tạo cảm giác bí hiểm, lại như nhắc nhở người khác chớ tới gần. Nhất định anh ta ở trong đó… Tư Gia Di không kiềm chế được cầm lấy tay nắm cửa.
Anh ta là anh trai của Diêu Á Nam… Tư Gia Di vừa kéo cánh cửa ra một chút, nghĩ đến điều này cô vội vã dừng lại.
Chân cô còn chưa kịp bước đi, lại nghe thấy giọng nói của Diêu Tử Chính vang lên. Vẫn là giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng ấy, dường như anh ta đang nói chuyện điện thoại.
Hai bên nói chuyện gì đó, Tư Gia Di không nghe thấy. Nhưng cô nghe được rất rõ, dường như đúng lúc cô đang muốn rời đi, bên trong vang lên hai tiếng: “Vào đi.”
***
Tư Gia Di do dự giây lát rồi cúi đầu, đẩy mạnh cửa bước vào trong, không cho bản thân cơ hội đổi ý.
“Tại sao anh biết tôi ở ngoài cửa?” Lời vừa ra khỏi miệng, Tư Gia Di lập tức hối hận. Cô ngu ngốc đến mức nào mà có thể thốt lên câu ấy?
Diêu Tử Chính chỉ im lặng, vỗ vỗ xuống ghế sô pha bên cạnh anh, ý bảo cô ngồi xuống.
Bầu không khí im lặng bên trong phòng khác hoàn toàn với sự náo nhiệt ngoài kia, điều này khiến Tư Gia Di không khỏi lo lắng.
“Có vẻ anh đang rất bận.” Cô lại tiếp tục hỏi thêm một câu ngu ngốc nữa.
Anh chậm rãi mở miệng đáp lại: “Có hai công ty muốn hợp tác, muốn đưa vài nghệ sĩ vào công ty chúng ta thực tập. Chút việc nhỏ như vậy mà hai tên giám đốc ấy đẩy hết lên đầu tôi. Chỉ có thể trách bây giờ đang thời buổi cạnh tranh kịch liệt, cơ hội lúc nào cũng có thể biến mất chỉ vì một sơ xuất.”
Tư Gia Di cảm thấy dường như anh đang ám chỉ về cô. Cô vờ như không hiểu gì, chỉ liếc nhìn anh một cái. Sau đó ngửa người dựa vào lưng ghế sô pha, tỏ vẻ mệt mỏi.
“Mệt lắm à?”
“Uống hơi nhiều một chút.”
Diêu Tử Chính chau mày, nghe thấy tiếng sột soạt liền nhận ra người phụ nữ này chuẩn bị đứng dậy. Sau đó, một ngón tay mềm mại đặt lên huyệt thái dương của anh. Anh mở mắt ra.
Anh ngồi, cô đứng, góc nhìn và hành động của cô lúc này khiến bầu không khí lập tức trở nên mờ ám.
“Cảm ơn.”
“Lời ‘Cảm ơn’ này tôi đã chờ bảy tháng.” Dường như đang trách móc, nhưng sau đó anh lại nói: “Nhưng, cũng không quá muộn.”
“Tôi có thể hỏi một câu không?”
Anh im lặng xem như đồng ý.
“Vì sao lại giúp tôi?”
Vấn đề này Tư Gia Di đã tự hỏi bản thân không biết bao nhiêu lần. Cô cũng từng nghĩ ra đủ mọi câu trả lời, nhưng cô tuyệt đối không ngờ anh sẽ nói: “Tôi cảm thấy em giống một người.”
Cô không biết lúc ấy mọi chuyện xảy ra thế nào, là cô giật mình dừng lại? Hay là anh vươn tay tới sau gáy cô rồi kéo cô lại gần trước?
Ở khoảng cách gần như vậy, anh chăm chú quan sát biểu hiện của cô. Như đang muốn tìm trên khuôn mặt cô điểm quen thuộc mà anh nói. Cô cảm giác không ổn rồi, đáp án của anh chuẩn bị nói ra nhất định là rất tệ. Tư Gia Di cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh: “Giống ai?”
“Từng hai bàn tay trắng giống tôi.”
***
Tư Gia Di thừa nhận, giờ phút này anh rất cuốn hút, gần như mê hoặc người đối diện là cô. Nếu anh không phải anh trai của Diêu Á Nam… Lúc cúi đầu hôn anh, cô vẫn còn nghĩ như vậy.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, sự lo lắng cô nén trong lòng bấy lâu nay đã bị hơi thở của anh mạnh mẽ nuốt vào trong.
Người đàn ông này bình thường luôn im lặng, giờ lại như con thú hoang mạnh mẽ tỉnh dậy sau giấc ngủ đông, mỗi một động tác của anh đều là con dao trí mạng. Quần áo Tư Gia Di trở nên xộc xệch, bàn tay anh kéo khoá áo bên mạn sườn rồi tiến vào trong, những ngón tay nóng bỏng chạm vào như muốn đốt cháy da thịt cô. Từ Gia Di bị anh sờ loạn bên trong áo, cô đứng không vững liền ngã xuống sô pha, nằm ngửa đầu trên đùi anh.
Anh cúi đầu chăm chú quan sát cô, một thứ ánh sáng trong vắt mà lạnh lùng xuất hiện trong đôi ngươi anh ta. Tư Gia Di không kịp nhận ra điều đó, lúc này đôi môi anh lại cúi đầu xuống thấp hơn nữa.
Đúng lúc này, hành lang ngoài cửa vang lên tiếng cười vui vẻ.
Nụ hôn của anh dừng lại cách môi cô nửa centimet.
Tư Gia Di đứng dậy chạy đến đóng cửa lại. Chỉ cần chậm một bước, sẽ khiến cho bản thân càng thêm ngu ngốc hơn mà thôi. Cô cố gắng làm bản thân tỉnh táo hơn.
Lúc khoá chốt cửa, Tư Gia Di nghe rõ câu chuyện khiến bọn họ vui cười kia: “Tôi vừa thấy cô gạt tay Lý tổng ra. Dù sao cũng phải để cho anh ta chút mặt mũi chứ. Đừng quá kiêu căng như vậy!”
“Tôi kiêu căng ư? Nếu nói về độ kiêu, phải là Quý Khả Vi mới được gọi là kêu căng tự phụ. Tiệc ăn mừng kỉ niệm thành lập công ty mà cô ta còn không thèm đến. Nếu là tôi, làm sao tôi dám?”
Đóng cửa lại, cũng để lại câu chuyện về kẻ kiêu căng ở bên ngoài. Tư Gia Di nhìn theo đôi tay vừa vươn từ phía sau ra kéo cánh cửa. Cô quay đầu, thấy Diêu Tử Chính đứng ngay sau mình.
Anh chỉ im lặng, giúp cô đóng cửa lại mà không gây ra một tiếng động nào.
Tư Gia Di bị anh ta dùng hai tay chặn đứng giữa cơ thể cao lớn của anh và cánh cửa: “Đây là lần đầu tiên tôi thực hiện loại giao dịch này. Tôi hơi hồi hộp. Có thể nói cho tôi biết, tôi nên làm thế nào không?”
Anh không nói câu nào, vẻ mặt không hề tức giận.
“Quên đi, coi như tôi chưa từng hỏi.” Mặc dù nói như vậy, nhưng khi Tư Gia Di nâng hai tay ôm lấy anh, vẫn không nhịn được, cất tiếng hỏi: “Có phải như vậy hay không?”
Cảm giác được cả người anh sững lại, Tư Gia Di kiễng chân, dựa vào gần anh hơn. Cánh môi mềm như hoa lan vờn quanh bờ môi anh: “Anh có thể đưa Quý Khả Vi lên vị trí như ngày nay, nhất định cô ấy rất biết cách làm anh vui vẻ. Nếu tôi làm không bằng cô ra, xin anh thứ lỗi.”
Tư Gia Di biết cách khiến bản thân mình trở nên quyến rũ. Đáy mắt mù sương nhìn bờ môi anh, không hề chớp mắt. Cô cởi cúc áo thứ nhất trên cổ anh, đồng thời ngửa đầu hôn lên đôi môi anh.
Cô sắp chạm vào môi anh lại bị anh dùng tay chặn lại, Tư Gia Di không ngờ đến chuyện này.
Khuôn mặt của anh lúc này, vẫn bình thản nhưng có sức doạ người khác.
“So với chuyện này.” Ngay cả bàn tay đang cởi cúc áo cũng bị anh giữ lại, “Tôi muốn một thứ khác…” Ngón tay anh chỉ vào trái tim cô “Là nơi này.”
Thứ tôi muốn, là trái tim của em…
***
Trái tim của tôi? Không bao giờ có khả năng này…
Mặc dù trong lòng cô nghĩ như vậy, nhưng lúc nói ra miệng, lại là một câu vô cùng khiêu khích, ngập tràn sự kiêu ngạo: “Vậy còn phải xem bản lĩnh của anh thế nào.”
Câu trả lời này của Tư Gia Di dường như khiến anh hơi kinh ngạc. Thế nên cô mở cửa rời đi, anh cũng không có ý ngăn cản.
Khi nào thì đàn ông yếu phụ nữ nhất? Là khi anh ta vẫn chưa chinh phục được bạn. Tư Gia Di nghĩ đến màn trêu chọc vừa rồi, cô không khỏi bật cười thành tiếng. Nụ cười của cô còn chưa dứt, một chiếc xe chậm rãi tiến đến phía sau cô, dừng lại bên cạnh cô.
Tư Gia Di nhận ra, đây là xe của Diêu Tử Chính.
“Diêu tiên sinh dặn dò tôi đưa cô về.”
“Anh là?”
“Trợ lý của anh ấy.”
Người trợ lý này, sao khuôn mặt của anh ta trông quen như vậy? Tư Gia Di nghĩ mãi không ra mình đã gặp anh ta ở đâu. Dọc đường không ai nói chuyện với ai, Tư Gia Di được đưa về đến nhà an toàn. Tư Gia Di tạm biệt rồi xuống xe, một cơn gió sớm thổi qua, khiến kí ức ngủ vùi bấy lâu tỉnh lại. Tư Gia Di dừng lại, sợ hãi quay đầu, chỉ còn nhìn thấy đuôi xe đã rời đi từ lâu.
Người đó, từng là trợ lý của Diêu Á Nam… Rốt cuộc, Tư Gia Di cũng nhớ lại.
***
Trong khi Tư Gia Di vẫn ngây ngốc đứng trước cửa nhà trọ của mình, Diêu Tử Chính cũng vừa về tới nhà. Đang chuẩn bị thay dép đi trong nhà, đã có người đặt một đôi dép lê xuống bên chân anh.
Diêu Tử Chính khựng lại một lát.
“Sau này đừng tuỳ tiện đến nhà tôi. Bị phóng viên chụp được thì chẳng hay ho gì.” Anh thay giày rồi bước vào nhà, giọng nói lạnh lẽo, không thèm nhìn vị khách không mời mà đến này.
Anh vừa mới đi qua đã bị ôm chặt từ phía sau.
Diêu Tử chính cúi đầu nhìn bàn tay ôm chặt trên người anh, bất đắc dĩ nói: “Tôi vẫn chỉ xem em như em gái, cảm giác kiểu như loạn luân này rất tệ.”
Cô ta lại càng ôm chặt hơn: “Có phải tối qua anh ở cùng Tư Gia Di?”
“…”
“Trên người anh toàn mùi của cô ta!”
“…”
“Em kém cô ta ở điểm nào? Anh thà rằng chi ra số tiền lớn như vậy mua cô ta, cũng không muốn… Không muốn…”
Anh vẫn giữ vẻ mặt bình thản kia nhìn cô ta: “Em có biết tôi ghét nhất phụ nữ không nghe lời không. Cởi áo sơ mi của tôi ra, mặc quần áo của em vào. Năm phút sau tôi quay ra, đừng để tôi vẫn nhìn thấy em đang ở đây.”
Nói xong liền gỡ hai tay cô ta ra, đi thẳng vào phòng ngủ.
Tiếng đóng cửa trong trẻo mà lạnh lùng vang lên trong phòng khác. Quý Khả Vi cô đơn đứng bên ngoài, nhìn người phụ nữ khổ sở trong gương kia, trên người chỉ mặc độc chiếc áo sơ của đàn ông, vừa khóc vừa cười như phát rồ.
***
Một lần Tư Gia Di thấy thông tin cá nhân của mình trên mạng, cô không nhịn được muốn hỏi, người phụ nữ này rốt cuộc là ai?
Phó Dĩnh giải thích chuyện này nghe cũng có vẻ thoả đáng: Cha mẹ buôn bán ở nước ngoài… Chuyện này cũng đúng mà, ba mẹ cậu chẳng phải mở quán bán bánh trẻo ở nước ngoài à.
Đương nhiên cũng có mấy người quản lý chuyên nghiệp đề nghị cô đi phẫu thuật thẩm mĩ.
“Nữ diễn viên phân thành ba loại. Loại thứ nhất có gương mặt đẹp, người ta nhìn vào đã thích, ví dụ như Triệu Vi, Tưởng Lệ Văn. Thứ hai là loại có duyên trên màn ảnh, Chương Tử Di, Châu Tấn, Trương Bá Chi đều thuộc loại này. Loại thứ ba giống như Trương Mạn Ngọc, có thể diễn đủ mọi loại vai đến mức xuất thần… Nhưng mặc kệ loại nào, chỉ cần là diễn viên, đặc biệt là nữ diễn viên, muốn nổi tiếng thì ngoài cơ hội trời cho, khuôn mặt càng quan trọng hơn. Nếu muốn người khác thích bạn qua màn ảnh, khuôn mặt của bạn không nhất định phải xinh đẹp đến mức hoàn mỹ. Thế những những bộ phận nhất định phải đẹp: ánh mắt, cánh mũi, nhân trung*. Các bạn xem làm gì có ngôi sao nổi tiếng nào mà ba bộ phận này lại không đẹp…”
(Nhân trung: là rãnh nhỏ dưới mũi, ngay trên môi.)
Không phải cô không dao động, nhưng lịch trình quá kín, hai bộ phim mới còn treo trên đầu, lại thêm một buổi chụp ảnh quảng cáo. Tư Gia Di bận rộn tới mức không có thời gian nghỉ ngơi, thật sự chẳng còn thời gian mà suy nghĩ đến chuyện đó nữa.
Hôm ấy đoàn làm phim tổ chức sinh nhật cho cô.
Đồng nghiệp trong đoàn làm phim muốn tạo bất ngờ nên dấu bánh sinh nhật đi. Tư Gia Di đã thấy nhân viên của cửa hàng bánh ngọt mang bánh đến. Lúc mọi người đưa bánh ra, Tư Gia Di giả bộ bất ngờ và vui mừng rất chuẩn, không có ai phát hiện ra điều gì.
Cắt bánh ngọt, không khí vui vẻ này thật khiến mọi người ai cũng tươi tười, cô cũng thấy vui lây, như vậy tội gì cô phải vạch trần bọn họ.
Thật ra hôm nay Tư Gia Di rất mệt mỏi. Bởi buổi chiều cô phải làm đại diện phát ngôn cho sản phẩm, lúc chụp ảnh cho tạp chí thuận tiện nên tiếp nhận phỏng vấn.
Thay tới hơn mười hai bộ trang phục để chụp ảnh bìa tạp chí. Tư Gia Di còn phải đi đôi cao gót mười lăm phân đứng cả một buổi chiều, bàn chân như sắp gãy đến nơi. Cuối cùng cũng được nghỉ ngơi, cô ngồi chờ trợ lý mang nước đến.
Một cốc cà phê nóng đặt trên bàn.
Tư Gia Di ngước mắt lên, nhìn thấy gương mặt kia, bàn tay đang cầm cốc cà phê của cô cứng đờ.
Người bên cạnh giới thiệu với cô: “Đây là phó chủ biên Phương của chúng tôi.”
Phó chủ biên Phương đưa tay ra: “Xin chào.”
Tư Gia Di nhìn bàn tay của anh ta, đứng dậy: “Tôi đi thay quần áo.”
***
Tư Gia Di đi đến phòng thay đồ mới nhận ra mình vẫn cầm cốc cà phê kia trên tay. Cô chẳng thèm suy nghĩ cầm nó định ném vào thùng tháng, bỗng nhiên bàn tay cô bị người khác giữ lại.
“Nếu tôi nhớ không nhầm, trước đây em rất thích uống loại cà phê này.”
“Mời anh buông tay giùm tôi.”
Tư Gia Di kiềm chế tức giận, thấp giọng, cố gắng không muốn gây sự chú ý của người khác. Anh ta cũng không bỏ qua: “Em vẫn vì chuyện của Diêu Á Nam mà tự giận bản thân mình?”
“…”
“Sự kiện năm đó, cho dù anh không đưa tin, sớm muộn gì cũng sẽ có người khác tung tin đó ra. Em không nên…”
“Câm miệng.”
“Gia Di em…”
“Anh câm miệng lại cho tôi!”
Toàn bộ nhân viên của tạp chí đều quay ra nhìn cô và vị phó chủ biên này, bọn họ bất ngờ tới tới quên cả dời mắt đi. Tư Gia Di giãy khỏi tay anh ta, lách qua người anh ta bước vào phòng thay đồ. Trước khi đóng cửa, cô nghe thấy anh ta nói: “Sinh nhật vui vẻ.”