Yêu Giả Vi Vương

Chương 1002: Quỳ



Hai từ gian tế này hiện tại rất thường xuyên dùng đến. Mỗi sơn lĩnh tại Thần Vực đều làm theo ý mình. Người nắm quyền nhìn thấy bất kỳ người nào khó chịu, đều có thể nói là gian tế trực tiếp giết chết.

Tình huống trước mắt như thế, chính là điển hình của đổi trắng thay đen, sử dụng quyền để giải quyết ân oán cá nhân. Chủ mưu đứng đằng sau không cần đoán, tất nhiên là Phạm thiếu kia.

Ánh mắt Tiêu Lãng lạnh lùng nhìn ra ngoài đường, quả nhiên thấy ở trà lâu đối diện, Phạm thiếu kia đang đứng ở trước cửa sổ nhìn về phía bên này liên tục cười lạnh.

Quân hộ vệ chỉ có bảy, tám người đến. Đây chỉ là một tiểu đội. Nhưng không người nào dám động. Trước tiên không nói tới đội trưởng này có thực lực Thần Quân, chỉ nói đây là quân Tuyết Mai đại diện cho ý chí của Thiên tôn Tuyết Phi, cho dù ngươi có thể giết mấy người này, ngươi có thể ra khỏi thành sao?

Nhìn quân hộ vệ nhanh chân đi đến, sắc mặt đám người Tiêu Ma Thần tái nhợt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tiêu Lãng chờ đợi quyết định của hắn.

Tiêu Lãng không có bất kỳ ý tứ nào muốn động thủ. Hắn chỉ lấy từ trong nhẫn không gian ra một lệnh bài, đưa ra cho đội trưởng hộ vệ kia, ánh mắt bình tĩnh lại lạnh lùng nghiêm nghị.

- Ừm? Khách khanh vinh dự cửu đẳng?

Tay đội trưởng hộ vệ tay vừa nhấc lên, đám hộ vệ muốn bắt đám người Tiêu Ma Thần đều dừng lại tay. Đội trưởng hộ vệ nhìn Tiêu Lãng vài lần, ánh mắt lại quay lại nhìn Phạm thiếu ở trà lâu đối diện, hiển nhiên có chút do dự không quyết.

Mai gia ở Tuyết Mai Thành quả nhiên vẫn có lực ảnh hưởng. Chỉ không hiểu vì sao giờ phút này Mai phu nhân vẫn không phái một người nào tới đây? Lẽ nào Phạm thiếu này còn trâu bò hơn cả nàng?

Ngay thời điểm Tiêu Lãng đang trầm ngâm, đội trưởng hộ vệ kia và Phạm thiếu đã truyền âm xong. Hắn nhìn chằm chằm vào Tiêu Lãng hỏi:

- Làm sao ngươi có được lệnh bài này?

Tiêu Lãng bình tĩnh nói:

- Mai phu nhân cho!

- Mai phu nhân? Ngươi xác định sao?

Chân mày đội trưởng hộ vệ nhíu lại, khí thế nhất thời giảm đi rất nhiều. Ánh mắt hắn lóe lên, rõ ràng lại bối rối.

Vèo!

Phía đối diện, Phạm thiếu có phần không kiên nhẫn được nữa, thân thể từ phía trước cửa sổ bay ra, dẫn theo hai hộ vệ nhanh chân đi đến, lạnh giọng nói:

- Ăn nói bừa bãi! Mai phu nhân có thân phận thế nào? Sao có thể để ý tới loại nhân vật như ngươi? Lệnh bài kia rõ ràng là giả, hoặc là do trộm. Có người nói các ngươi là gian tế của Trường Phong Lĩnh. Ban đầu ta còn không dám xác định. Bây giờ nhìn lại tuyệt đối là đúng. Mai Long ngươi còn chờ cái gì?

Tiểu đội trưởng hộ vệ Mai Long vừa nghe cũng cảm thấy điều này có lý. Một đám người chỉ bốn Đại Thần. Tiêu Lãng cầm lệnh bài ngay cả thần thể cũng không phải, Mai phu nhân sẽ để ý sao? Hơn nữa trong thành này Mai phu nhân nổi tiếng không để ý tới nam sắc, đối với nam tử không nhìn mặt mũi, làm sao có thể coi trọng Tiêu Lãng?

- Bắt lấy!

Mai Long quyết định chủ ý gầm thét một tiếng. Quanh thân các hộ vệ lập tức có thần lực vờn quanh muốn động thủ. Tiêu Lãng thản nhiên khoát tay áo, ra hiệu mọi người đừng phản kháng. Chỉ có điều khóe miệng hắn lại nộ ra một nụ cười thản nhiên.

Vèo!

Ba thân ảnh nhanh chóng từ phía xa vọt tới. Đó là một võ giả Thần Quân mặc trang phục thị nữ, còn có hai tuỳ tùng. Nàng từ phía xa đã cười lạnh:

- Lá gan của các ngươi không nhỏ. Ngay cả khách của phu nhân, các ngươi cũng dám bắt?

Mai Long nghe thấy giọng nói này, cổ liền co lại, quay đầu nhìn qua, phát hiện là một thị nữ? Hắn có chút nghi hoặc nhìn về phía Phạm thiếu, lại thấy Phạm thiếu lộ vẻ lúng túng và bất an, Mai Long không có tư cách biết được thị nữ này, nhưng Phạm thiếu đã từng gặp mặt mấy lấy. Đây chính là thị nữ thiếp thân của Mai phu nhân, Đào Tử.

- Tiểu thư Đào Tử, chuyện này... có lẽ chỉ là hiểu lầm!

Phạm thiếu lúng túng chà xát tay. Theo lý thuyết gia tộc hắn ở trong Tuyết Mai Thành cũng không tính là nhỏ. Vấn đề là hắn ở trong gia tộc không được coi trọng mấy? Đối phương mặc dù chỉ là một thị nữ, nhưng ngươi cũng không nhìn xem một chút, nàng là thị nữ của ai? Lại nói nữa, phố phường đồn đại, vị này có thể là do nam tử của Mai phu nhân đóng giả thành...

Đào Tử thậm chí không thèm nhìn Phạm thiếu lấy một cái, chỉ nhìn chằm chằm vào Mai Long cười lạnh nói:

- Ngươi làm tiểu đội trưởng rất thoải mái đúng không? Tự mình đến chỗ đại nhân Mai Lộng Trần nhà ngươi xin chịu phạt đi!

Nếu như giờ phút này Mai Long còn không biết thị nữ trước mắt chính là thủ hạ của Mai phu nhân, hắn lăn lộn ở Tuyết Mai Thành lâu như vậy thật uổng công. Hắn vội vàng giao lệnh bài cho Tiêu Lãng, vẻ mặt đưa đám lui ra ngoài. Trong lòng hắn đã thăm hỏi tổ tông mười tám đời của Phạm thiếu đến mấy chục lần.

Giờ phút này Phạm thiếu lại đang ân cần hỏi thăm nữ tính toàn độc của Vinh thiếu. Hắn đứng ở một bên cười làm lành. Đào Tử không nói một câu nào, thậm chí cũng không liếc hắn một cái.

Điều này không chỉ không khiến hắn phẫn nộ, trái lại càng dọa người. Nếu như lần sau Mai phu nhân tùy tiện nói một câu với tộc trưởng gia tộc bọn họ, thiếu gia nhà các ngươi thật uy phong? Sợ rằng ngay nửa đêm hắn cũng sẽ bị đuổi ra khỏi Tuyết Mai Thành...

- Không có sao chứ, Tiêu Lãng!

Đào Tử đuổi một đám quân hộ vệ đi, lúc này mới cười lại gần giải thích:

- Thật ngại quá. Thời gian gần đây, phu nhân tương đối bận, cho nên nhất thời không chiếu cố được cho các ngươi. Vừa nhận được truyền tin, phu nhân lập tức sai ta chạy tới đây!

Sợ là ngươi cố ý chờ tới lúc này mới đến chứ?

Trong lòng Tiêu Lãng ngờ vực nghĩ thầm, nhưng ngoài mặt vẫn cảm kích nói:

- Không sao, làm phiền phu nhân mong nhớ.

Trên mặt mấy người Vô Ngân cũng rất cảm kích. Ngày hôm nay, nếu không phải nhờ thị nữ này đến đúng lúc sợ là bọn họ đã gặp phiền phức. Mọi người tiến vào nhà lao cho dù không chết cũng bị lột da. Bọn họ không sao, nhưng Ma Thanh Thanh là nữ hài, cũng không biết sẽ bị dằn vặt tới mức nào.

Đào Tử nhìn thấy vẻ mặt mọi người, sâu trong đáy mắt loé lên một sự thỏa mãn. Không cho đám người Tiêu Lãng chịu chút vị đắng, làm sao biết được tầm quan trọng của Mai phu nhân, làm sao có thể quy thuận?

Khả năng quan sát của Tiêu Lãng rất khủng bố. Hắn nhìn lướt qua đã hiểu rõ ràng. Chỉ có điều hắn cũng không nói gì. Chí ít cuối cùng không phải nàng đã xuất hiện sao? Lấy tính cách của Mai phu nhân tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy. Hiển nhiên là do thị nữ thiếp thân này tự chủ trương.

Nhìn thấy Tiêu Lãng ý vị thâm trường nhìn thoáng qua, ánh mắt kia dường như có thể xuyên thủng tất cả, nhìn thấu tất cả bí mật trong long nàng, Đào Tử đột nhiên có chút bối rối, cúi đầu nói:

- Tiêu Lãng, phu nhân cho mời!

Tiêu Lãng không để ý đến thị nữ này, trái lại nhìn thoáng qua Phạm thiếu, ánh mắt lạnh lùng nhưng vẫn bình tĩnh. Nhưng giờ phút này nhìn ánh mắt Phạm thiếu lại lộ vẻ khiếp sợ, cảm giác Tiêu Lãng giống như một người khổng lồ, có thể đè nát hắn bất cứ lúc nào.

- Đi thôi!

Tiêu Lãng biết Phạm thiếu này xem như đã hoàn toàn suy sụp, cũng không sợ hắn động thủ thêm lần nữa. Hắn nhìn Đào Tử thản nhiên nói. Đào Tử gật đầu, lúc này mới xoay người lại đây liếc Phạm thiếu một cái, cười lạnh nói:

- Ngươi còn đứng ở đây làm gì? Lẽ nào muốn bắt gian tế?

Không nói cái này còn may, vừa nhắc tới trong lòng Phạm thiếu càng bất an hơn. Nhìn thấy Đào Tử nói một câu sau đó nhấc chân muốn đi ra ngoài, hắn liền khiếp sợ.

Hôm nay nếu như Đào Tử và Tiêu Lãng muốn đánh muốn phạt, điều này đều dễ làm, chí ít biểu thị bọn họ không tính đến nữa. Trở lại hắn chỉ bị mắng một trận là được. Nhưng hai vị lại không hề nói gì. Xem bộ dạng của Đào Tử, rõ ràng Tiêu Lãng còn là khách quý của Mai phu nhân. Một khi xử lý việc này không tốt, không nói liên lụy tới gia tộc, tại Tuyết Mai Thành này hắn không có chỗ lập thân nữa.

Lập tức hắn cắn răng, ầm một tiếng trực tiếp quỳ xuống, vẻ mặt hùng hồn nói:

- Tiểu thư Đào Tử, vị thiếu gia này, ta sai rồi! Các ngươi muốn đánh muốn phạt ta đều nhận. Chỉ có điều móng các ngươi cho ta một cơ hội.

Tiêu Lãng kinh ngạc. Mấy người Vô Ngân cũng giật mình. Bọn họ không nghĩ tới địa vị của Mai phu nhân ở trong thành lại cao như vậy? Vừa nãy, vị thiếu gia này còn kiêu ngạo bá đạo như vậy, Mai phu nhân chỉ phái ra một thị nữ đã trực tiếp khiến hắn quỳ...

Đào Tử muốn chính là hiệu quả thế này. Nụ cười trên mặt nàng càng thêm nồng đậm. Ngày hôm nay nàng sắp xếp như vậy, không phải vì thể hiện địa vị của Mai phu nhân ở trong thành trì này, khiến đám người Tiêu Lãng có lòng quy thuận sao?