Yêu Giả Vi Vương

Chương 1008: Ta cũng mặc kệ!



- Chủ nhân, làm việc!

Thống lĩnh đã hạ lệnh, Độc Long bất đắc dĩ chỉ có thể đánh thức Tiêu Lãng. Tiêu Lãng mở mắt, cũng không hỏi nhiều. Thật ra xảy ra chuyện, không phải giết chết hoang thú chính là giết người. Bọn họ là hộ vệ của đội buôn, chỉ cần làm theo lệnh của thống lĩnh là được.

Vèo!

Hai người bay vút ra ngoài. Giữa không trung bên ngoài đã có vô số người đang đứng. Đám hộ vệ gần như đều xuất động. Chỉ có điều một thống lĩnh dẫn theo mấy chục người đứng ở phía sau, không có ý định động thủ.

Tiêu Lãng nhìn lướt qua nhíu mày. Theo lý thuyết đối phương nhiều người như vậy, còn có một Thần Quân, bên này hẳn là phải toàn lực ứng phó. Cục diện như vậy, tên thống lĩnh Thần Quân kia còn không chuẩn bị động thủ sao?

Chẳng lẽ là Thần Quân này phải bảo vệ người nào đó?

Tiêu Lãng nhìn lướt qua bên cạnh hắn, phát hiện bọn họ đều là võ giả Đại Thần, cũng không có điểm nào đặc biệt. Không đợi hắn suy nghĩ thêm, một thống lĩnh Thần Quân khác đã hạ lệnh:

- Tất cả công kích từ xa, sau đó nhanh chóng tới gần chém giết!

Vèo!

Thống lĩnh Thần Quân đã động thủ trước. Tuy rằng đối phương nhiều người, nhưng đòi cái giá quá cao. Chắc hẳn Thần Quân này cũng nhìn thấy thực lực Thần Quân phía đối phương không mạnh, muốn ra sức giết chế hắn sau đó thu phục đám người còn lại.

Sóng lớn màu ánh kim cuộn trào mãnh liệt, bảo phủ lấy một đám người phía trước. Đám người Tiêu Lãng cũng động thủ. Trên không trung có đủ mọi công kích năng lượng với đủ màu sắc lao ra, che kín nửa bầu trời.

Nhân mã bên đối phương sợ hết hồn. Bọn họ không nghĩ tới bên bọn họ ít người như vậy, còn là đội buôn lại dám khai chiến sớm?

Nhìn công kích năng lượng che kín bầu trời, trong khoảng thời gian ngắn bọn họ cũng không nghĩ tới chuyện phản kích, tản ra chạy thoát thân trước rồi tính sau.

- Giết!

Thần Quân của đội buôn xông lên trước, hóa thành lưu quang phóng đi. Tiêu Lãng và ba, bốn trăm người đi theo phía sau, phóng vào trong trận hình của đối phương, lập tức chia ra thành vô số trận hình mũi tên xông tới giết.

- Độc Long, thả tay mà giết! Lần này nhẫn không gian của những người bị giết chết hoàn toàn thuộc về các ngươi. Ta còn có trọng thưởng!

Thống lĩnh Thần Quân phía dưới truyền âm cho Độc Long, đưa ra lời hứa rất phong phú. Độc Long không động thủ, mà nhìn Tiêu Lãng một chút. Tiêu Lãng vung tay lên gầm thét nói:

- Phóng thích khói độc, vọt vào trong trận địa của quân địch!

Khói đen trên người Độc Long tuôn ra. Hộ vệ xung quanh tản ra sợ bị hắn độc chết. Khói độc rất nhanh che kín nửa bầu trời, bao phủ một đám đạo phỉ vào trong.

- Giết!

Thân thể Tiêu Lãng ở trên không trung tạo ra từng u ảnh, nhìn giống như một trận gió đen. Đây là loại thần kỹ ngũ đẳng thân pháp vô ảnh. Tiêu Lãng còn chưa luyện tới đại thành nên có thể nhìn thấy một cơn gió đen. Nếu như đại thành, ngay cả tàn ảnh cũng sẽ không lưu lại. Thần kỹ này cũng không tăng cường nhiều về tốc độ, chỉ có điều thân pháp quỷ dị, võ giả thần thức không mạnh rất dễ bị đánh lén. Mặc dù phẩm cấp có hơi thấp, nhưng vẫn là thần kỹ mang tính thực dụng.

- Kỳ Lân Huyễn Ảnh Trảo!

Có hơn mười võ giả bị khói độc bao phủ vào. Những người này ban đầu cũng không để ý lắm. Dù sao rất nhiều võ giả đều có loại thần thông thủ thuật che mắt như vậy. Thần thức của bọn họ điều tra dễ dàng tập trung vào thân thể của Độc Long. Bọn họ vốn muốn công kích, nhưng lại nhìn thấy vô số móng vuốt mang theo hồ quang từ trong không trung lao vụt tới chộp lấy. Trong móng vuốt kia mang theo khí thế hủy diệt khiến mọi người nghẹt thở.

- Trốn!

Đây là phản ứng của hơn mười người này. Khi nhìn thấy uy lực của móng vuốt này, bọn họ căn bản không dám đối kháng. Nếu như bị nó nắm trúng còn không thể biến thành thịt nát sao?

- Xì xì!

Liệt Thần Thủ với thế không thể đỡ nắm trúng bàn tay của một võ giả, bóp nát bàn tay của hắn, thuận tiện vồ vào ngực hắn. Các võ giả còn lại càng khiếp sợ hơn, muốn nhanh chóng chạy trốn. Nhưng bọn họ phát hiện ra một vấn đề!

Trong khói độc này tốc độ của bọn họ lại chịu sự ảnh hưởng. Khói độc này không phải là thủ thuật che mắt, trái lại có cảm giác tương tự với khi ở trong vũng bùn. Hơn nữa vòng bảo hộ của bọn họ đang nhanh chóng bị ăn mòn. Nếu như không vận công chống đỡ, sợ là bọn họ còn chưa bay ra khỏi phạm vi khói độc đã bị độc chết...

Nhưng bọn họ vừa vận công chống đỡ tốc độ tự nhiên càng chậm hơn. Tiêu Lãng ở trong khói độc hoàn toàn không có ảnh hưởng. Bọn họ làm sao có thể chạy thoát được độc trảo của hắn?

- Xì xì!

Liệt Thần Thủ hóa thành trảo ảnh đầy trời chớp hiện ở trong khói độc. Mỗi lần đều có một người bị bóp chết. Ngược lại Tiêu Lãng không chút hoang mang. Sau mỗi lần giết chết một võ giả, hắn lấy nhẫn không gian trước rồi nói sau. Thật ra đạo phỉ bên Thần Quân đang bận chống đỡ với thống lĩnh hộ vệ đội buôn, cũng không lo nổi bên này.

Về phần... Đại Thần cảnh, hắn đúng là vẫn không để vào mắt!

Vèo!

Cuộc chiến đấu bên này rất thoải mái, nhưng cuộc chiến đấu bên kia lại rất ác liệt!

Một thống lĩnh khác của đội buôn không ra tay. Tuy rằng bên này bắt đầu chiếm thượng phong, nhưng chẳng qua vì tiên thủ hạ vi cường. Phía đối phương nhân số đông gấp đôi bên này. Chờ đạo phỉ bên kia phản ứng lại, rất nhanh cuộc chiến đấu sẽ thay đổi.

- Thống lĩnh Thần Quân kia còn không ra tay?

Tiêu Lãng âm thầm tức giận. Với cục diện như vậy hắn còn không ra tay? Đứng nhìn bọn họ liều mạng sao?

Chỉ có điều giờ phút này hắn cũng không quan tâm được nhiều như vậy. Mọi người là kiến trên cùng một con thuyền. Thuyền lật tất cả mọi người sống không được. Mười mấy sơn lĩnh này hiện nay đang không ngừng hỗn chiến. Hắn dẫn theo Độc Long cũng không tự tin có thể dễ dàng đi qua...

- Độc Long gia tăng phạm vi khói độc. Bản thân ngươi cũng phải cẩn thận một chút!

Tiêu Lãng lại giết chết thêm một người. Hắn gầm thét, nói với Độc Long một tiếng. Khói độc trên người Độc Long nhất thời lại phun mạnh, rất nhanh đã bao phủ thêm mấy chục võ giả vào trong.

Vèo!

Mấy chục người kia bị khói độc bao phủ nhất thời hoảng, bắt đầu công kích lung tung, trên người Tiêu Lãng có chiến giáp thủy tinh lại thêm thân pháp quỷ dị, ngược lại không chịu công kích nào. Nhưng Độc Long đã bị trúng mấy đòn. Chỉ có điều thực lực Độc Long vẫn chịu đựng được, rơi vào khổ chiến.

- Chết đi!

Tiêu Lãng nhìn thấy Độc Long bị mấy người bao vây tấn công đến mức mặt mày xám xịt, sát ý trên người càng nồng đậm thêm mấy phần, tốc độ ra tay cũng tăng nhanh. Chỉ cần võ giả nào bị hắn để ý, tới gần chắc chắn phải chết.

Vèo!

Ánh mắt hắn quét qua mấy chục đạo phỉ đang truy sát hơn mười hộ vệ phía xa, Tiêu Lãng giơ tay ngưng kết một thần kỹ dung hợp, cũng không để ý nhiều, quay sang công kích bảy tám người đang bao vây tấn công Độc Long.

Độc Long xem ra có hơi thảm. Chỉ có điều chiến thuật của hắn rất tốt. Hắn sử dụng chính là chiến thuật ma sát. Thật ra ở trong khói độc, tốc độ của hắn không bị ảnh hưởng. Kẻ địch ở trong khói độc chờ càng lâu chết càng nhanh. Hắn cũng không phải kiêng kỵ, chỉ cần không bị giết là được.

Ầm!

Uy lực thần kỹ dung hợp Thiên Cơ Bạo và Bàn Nhược Chưởng cực lớn. Bình thường Đại Thần đỉnh phong cũng không đỡ được. Thoáng một cái mấy chục người kia bị nổ bay. Còn có hơn mười người bị chết ngay lập tức.

Tiêu Lãng phối hợp Độc Long tiêu diệt bảy, tám người còn lại, tiếp đó bay về phía xa. Tiêu Lãng truyền âm với Độc Long một câu. Độc Long rất khó chịu quay về phía thống lĩnh Thần Quân phía dưới còn đang quan sát trận chiến truyền âm nói:

- Đại nhân, ngài còn không ra tay, ta sẽ mặc kệ!

Câu nói này của Độc Long thật sự có lực chấn động. Hộ vệ bên này ngoại trừ hai thống lĩnh Thần Quân có thể nhìn ra, chính là hơn ba mươi Đại Thần đỉnh phong có sức chiến đấu dũng mãnh một chút. Độc Long và Tiêu Lãng phối hợp có lực sát thương lớn nhất. Nếu như hai người không ra chiến, đội buôn sẽ bị tổn thất càng nghiêm trọng hơn.

Thống lĩnh phía dưới trầm ngâm một chút, thân thể hắn bắn mạnh tới. Tất kỳ quái chính là mấy chục người bên cạnh hắn vẫn không nhúc nhích. Tiêu Lãng nhìn qua liền xác định một chuyện.

Trong mấy chục Đại Thần kia khẳng định có vị nhân vật lớn với thân phận tôn quý. Nếu như không phải Độc Long uy hiếp, thống lĩnh hộ vệ này tuyệt đối sẽ không ra tay.

Có thống lĩnh Thần Quân này gia nhập, cuộc chiến lập tức nghịch chuyển! Thần Quân giết Đại Thần, đó là tàn sát từng mảng, căn bản không có khả năng chống đỡ.

Tiêu Lãng và Độc Long cũng bỏ qua dự định chạy trốn. Hai người càng đánh càng hăng. Các võ giả còn lại của đội buôn thấy thống lĩnh này ra tay, chiến ý được nâng cao. Phía bên đạo phỉ bị giết chết từng đám.