Yêu Giả Vi Vương

Chương 386: Tốc Độ Khủng Khiếp



Thảo Đằng lén lút thông một cái động, để không khí phía trên thẩm thấu xuống. Tiêu Lãng ẩn thân bên trong động dưới lòng đất, khó lên được.

Hắn không biết linh hồn của mình đã ở trong không gian hư vô kia bao lâu, cũng không biết bây giờ cách ngày thành chủ Thần Hồn Thành chết đã bao lâu. Hắn tính toán hẳn phải tới mấy tháng. Nói vậy cái chết của bốn người kia hẳn đã bị phát hiện. Hắn không biết thế cuộc bên ngoài thế nào rồi? Cường giả đại lục có phải đã xem mình chết theo bọn họ hay không?

Tuy rằng Tiêu Lãng tự nhận mình bày bố rất tốt, chỉ có điều hắn cũng không xác định được người Thần Hồn Thành có nghi ngờ hay không.

Việc này ảnh hưởng quá lớn. Một khi không tốt sẽ bị Thần Hồn Thành truy sát. Cho nên hắn có chút khó xử, không biết nên tiếp tục ẩn núp đi tu luyện chiến kỹ Thiên Ma, hay là đi kiểm tra tình hình một chút...

- Mặc kệ, tìm một nơi không người thử thực lực một chút rồi nói sau!

Tiêu Lãng quyết định chủ ý, thu hồi Thảo Đằng tiếp tục đi xuyên lòng đất về phía trước. Mỗi khi xuyên qua một khoảng cách, hắn đều cho Thảo Đằng lén lút đi tra xét một chút. Vừa phát hiện phía trên có khí tức của võ giả, hắn sẽ lập tức thu hồi Thảo Đằng tiếp tục đi.

Sau nửa ngày, hắn tra xét thấy phía trên có huyền thú qua lại. Hiển nhiên hắn đã đến nơi núi hoang đường vắng.

Sau khi Thảo Đằng tra xét xung quanh một hồi, thân thể của hắn giống như như đạn pháo vọt lên phía trên.

Phía trên là một mảnh núi sâu rừng già, bốn phía không hề có bóng người, chỉ có vài con huyền thú cấp thấp. Cũng không biết đây là nơi nào.

Tiêu Lãng lấy từ trong Tu Di Giới ra hai chiếc áo bào đen. Hắn mặc một cái, một cái khác thì xe ra quấn quanh đầu, chỉ để lại một đôi mắt.

Vèo!

Hắn vận dụng chiến kỹ Thiên Ma, năng lượng bên trong thân thể tràn vào hai chân. Hắn muốn thử dùng toàn chạy nhanh. Hai chân thoáng gập lại một cáit, mặt đất chấn động. Một vết nứt lấy hai chân của hắn làm trung tâm lan ra bốn phương tám hướng.

Kết quả... Hắn lại gặp phải bi kịch. Thân thể hắn trực tiếp đụng phải một cây cổ thụ cực lớn phía trước, khiến một đoạn của cây cổ thụ bị vỡ nát.

Ầm!

Cây cổ thụ mấy người ôm không hết ầm ầm ngã xuống. Thân thể Tiêu Lãng ở ngoài 3000 mét đột nhiên dừng lại. Hắn quay đầu nhìn cây cổ thụ bị ngã trên mặt đất, tạo ra một đám bụi bặm. Trong mắt hắn lộ vẻ mờ mịt...

Trong nháy mắt, mình đã đi được 3000 mét sao? Còn đụng phải một cây đại thụ nữa?

Tiêu Lãng cảm thấy nghi ngờ.

Không phải mình vẫn ở trong không gian hư vô chưa tỉnh lại chứ! Tốc độ này cũng quá khoa trương đi?

Hắn từng nhìn thấy võ giả cấp bậc mạnh nhất vận dụng toàn lực chạy cấp tốc. Đó chính là Tiêu Phù Đồ và thành chủ Hỏa Phượng. Tốc độ cũng nhanh đến dọa người.

Hắn tận mắt chứng kiến tốc độ thần hồn phụ thể của thành chủ Hỏa Phượng. Vấn đề là... dường như tốc độ của hắn bây giờ còn nhanh hơn nhiều so với thần hồn phụ thể thành chủ Hỏa Phượng?

Một giây đồng hồ di chuyển với khoảng cách 3000 mét? Vậy không phải mình vận dụng toàn lực chạy cấp tốc một ngày là có thể đi ngang qua Chiến Vương Triều sao?

Tiêu Lãng có phần không dám tin. Sau đó hắn quay trở lại vận dụng toàn lực chạy cấp tốc. Kết quả thân hình hắn lại lóe lên, trở về chỗ cũ!

- Chuyện... chuyện... chuyện này...

Tiêu Lãng hoàn toàn bị doạ. Tốc độ của mình tuyệt đối đã tăng lên gấp mấy lần. Cụ thể có thể so sánh với cường giả cấp bậc thế nào, hắn cũng không biết. Bởi vì cường giả mạnh nhất hắn từng gặp chỉ có Chiến Hoàng cảnh.

Tuy rằng đám người Huyết Nô Huyết Tắc từng truy sát hắn, nhưng đó là dưới lòng đất hơn nữa cảm giác cũng không rõ rệt, cũng không phán đoán được tốc độ Chiến Đế rốt cuộc nhanh tới mức nào.

Hơn nữa mỗi người không dùng thần hồn. Hắn cũng không biết dùng thần hồn gia tăng tốc độ sẽ thế nào.

Ầm!

Hắn liên tục đập về phía mặt đất. Kết quả mặt đất bị đập, sụp xuống thành một cái hố. Bên trong đó cũng có một địa đạo. Hắn do dự. Như vậy căn bản không kiểm tra ra được thực lực của mình đạt đến mức độ nào. Hắn tu luyện chính là chiến kỹ Thiên Ma, chính là luyện thân thể, căn bản không giống với những võ giả tu luyện huyền khí thông thường, cũng không có phân chia cảnh giới. Hắn chỉ có thể tìm kiếm võ giả để đối chiến mới kiểm tra ra được.

- Đi tìm một nơi có người tìm hiểu tin tức?

Tiêu Lãng có chút động lòng. Bây giờ tốc độ của hắn nhanh như vậy, căn bản võ giả bình thường không thể đuổi kịp.

Cho dù bị thám tử phát hiện, hắn cũng có thể ung dung trốn thoát, xuyên qua lòng đất tiềm tàng lên.

Trong lòng hắn cực kỳ bức thiết muốn biết mình vượt qua tâm ma tầng thứ nhất, luyện hóa hai viên huyền thạch, thực lực mạnh như thế nào. Hắn rất muốn tìm kiếm một tên võ giả cấp Chiến Hoàng thử một chút.

Càng nghĩ Tiêu Lãng càng cảm thấy cấp bách. Cuối cùng hắn quyết định mạo hiểm tìm người ở gần đó. Nếu thực sự không tìm được, hắn sẽ tới một trấn nhỏ, tra xét một chút.

Hắn bắt đầu chạy ở trong rừng núi. Tốc độ ban đầu rất chậm, càng về sau lại càng nhanh. Hắn tăng tốc từ từ như vậy sẽ không xảy ra chuyện xấu mặt va phải cây cổ thụ như lúc này nữa, cũng có thể để thân thể từ từ thích ứng với tốc độ này, di chuyển thật linh hoạt.

Chạy một lát, hắn không tìm được người nào để thử thực lực, ngược lại tìm được một con huyền thú cấp sáu, Đại Địa Miêu Hùng.

Đại Địa Miêu Hùng có lực công kích rất hung tàn, lực phòng ngự càng dũng mãnh. Nhưng đáng tiếc tốc độ của nó chậm, bằng không tuyệt đối có thể liệt vào huyền thú cấp bảy.

Nếu như trước đây, Tiêu Lãng gặp phải huyền thú cấp sáu, khẳng định sợ đến tè ra quần, có thể chạy nhanh bao nhiêu thì chạy bấy nhiêu. Nhưng giờ phút này hắn vừa vặn có thể thử một chút về lực phòng ngự và công kích của thân thể.

- Ngao!

Đại Địa Miêu Hùng thân cao hơn ba mét, hình thể càng khổng lồ, lớn phải gấp ba lần Huyết Y. Một cánh tay của nó lớn giống như một cái búa vậy. Nó nhìn thấy Tiêu Lãng chậm rãi đi tới, lại còn không chạy?

Nó lập tức lăn thân thể cực lớn của mình lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới, sau đó tay vung lên đập xuống đầu Tiêu Lãng.

Nhìn đôi mắt hung bạo trước mắt, nhìn thân hình cực lớn mang theo tay gấu mạnh như sấm đánh, Tiêu Lãng thản nhiên xoay người, mặc cho nó vỗ vào sau lưng mình.

Ầm!

Thân thể của hắn giống như bao tải rách bay ra ngoài, đụng vào mấy cây đại thụ, văng vào một lùm cây cách đó mấy trăm mét.

Trong con mắt của Đại Địa Miêu Hùng kia loé lên một tia nghi hoặc. Không phải nhân vẫn cực kỳ giảo hoạt sao? Vì sao người trước mắt này lại ngu như vậy? Mặc cho mình công kích hắn? Chẳng lẽ hắn muốn tự sát sao?

Linh trí trong đầu nó hiển nhiên không cao, tất nhiên nghĩ không ra được vấn đề thâm sâu như vậy. Nó lắc mạnh cái đầu, không tiếp tục suy nghĩ nữa, lại chạy về phía Tiêu Lãng, chuẩn bị hưởng thụ một bữa cơm tuyệt vời.

Điều khiến nó càng nghi hoặc hơn chính là, nhân loại kia lại vỗ y phục từ bên trong lùm cây khoan thai bước. Áo choàng trên thân thể hắn thật ra đã rách nát, bộ dạng hết sức chật vật. Nhưng toàn thân hắn lại không có chảy máu?

Ngay lúc nó nổi giận lên, chuẩn bị tiếp tục công kích, Tiêu Lãng lại nở nụ cười tà mị,

nói:

- Khà khà, đánh rất sảng khoái đúng không? Hiện tại đến phiên ta chứ?

Vèo!

Thân thể lóe lên, Tiêu Lãng lấy tốc độ giống như sấm đánh vọt tới trước người Đại Địa Miêu Hùng. Sau đó hai tay hóa quyền làm chưởng, đâm về phía ngực Đại Địa Miêu Hùng, sau đó dùng sức xé một cái.

Ầm!

Thân thể Tiêu Lãng ung dung xuyên qua thân thể Đại Địa Miêu Hùng, lại đứng thẳng ở phía trước. Mà thân thể khổng lồ của con huyền thú cấp sáu này lại bị chia ra thành hai mảnh, rơi trên mặt đất.

Trong không trung, những bụi máu vẫn đang bay lả tả. Trên đất nội tạng, ruột nằm rải rác. Một con huyền thú cấp sáu, lực chiến đấu lực phòng ngự có thể so sánh với Chiến Vương. Hắn chỉ cần một chiêu đã có thể xé thành hai mảnh..

Khung cảnh này thực sự làm cho người ta chấn động. Đồng thơi ba kẻ mạo hiểm bị Đại Địa Miêu Hùng thu hút tới đây cũng thực sự chấn động.

- A a!

Ba người bị tình cảnh bạo lực đẫm máu như vậy doạ, cuộn mình vào trong lùm cây, thân thể có phần run lẩy bẩy. Mà khi bọn họ nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Lãng quét tới, bọn họ càng thêm kinh hoàng. Cả ba không có bất kỳ u oán nào, xoay người bỏ chạy.

- Đi rách gót giày tìm không thấy, hiện tại không cần bỏ sức lại tìm ra! Còn muốn trốn sao?

Ánh mắt Tiêu Lãng bắn ra hai đạo tinh quang. Thân thể hắn lóe lên, nhanh chóng đuổi theo ba người.