Yêu Giả Vi Vương

Chương 49: Tiêu Phù Đồ



Trong cổ ngữ thì Phù Đồ ý nghĩa là phật, nhưng tại Chiến Vương triều nó đại biểu cho giết chóc, bởi vì Tiêu gia có một ma vương giết người, Tiêu Phù Đồ!

Mới đầu Tiêu Phù Đồ không phải họ Tiêu, gã thành danh từ ba mươi năm trước, một người ở Tử Vong sơn mạch đồ sát hơn một trăm người trong đoàn mạo hiểm. Sau đó gã xông vào Hắc Thủy Thành, giết sạch các thành viên của đoàn mạo hiểu đó. Không ai biết Tiêu Phù Đồ giết bao nhiêu người, cùng với cái danh Tiêu gia thiết huyết, tay Tiêu Phù Đồ nhuộm máu của vô số người. Nghe nói Tiêu Phù Đồ có yêu thích rất đặc biệt, thích thu thập đầu người chết. Đồn rằng trong lầu các của Tiêu Phù Đồ ở đại viện Tiêu gia, tích lũy đầu lâu xếp đầy hơn phân nửa viện.

Tiêu Thanh Y phóng ra thần hồn, thanh Điệp Huyết yêu đao yêu dị kia thì hai cường giả của Hỏa Phượng thành đã ngây ngốc rồi. Tiêu Phù Đồ quát to làm hai cường giả của Hỏa Phượng thành nhũn chân té xuống ngực, ngồi bệch xuống đất.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Chiến kỹ thần hồn Điệp Huyết yêu đao của Tiêu Thanh Y chém vào người Tư Đồ Kiêu Hùng, gã vội ngưng tụ chiến giáp Huyền khí nhưng bị chém vỡ, thân thể như đạn pháo bay ra ngoài, khiến bảy, tám cường giả và chiến mã sau lưng gã bay ra theo. Tay Tư Đồ Kiêu Hùng nắm một bao Ma La phấn nhưng không có cơ hội vung ra ngoài.

Dư thế của Điệp Huyết yêu đao chưa ngừng chém vào mặt đất, động đất bụi bay đầy. Các cường giả xung quanh bị khí kình mãnh liệt hất bay ra. Chờ khi Điệp Huyết yêu đao thu lại, bụi đất lắng đọng, mặt đất có hố to sâu bốn, năm thước, ghê rợn như vết sẹo trên mặt Ba gia, quản sự của Đấu Thú Tràng.

- Ui!

Mọi người bị kịch biệt đột ngột hù ngây ngốc. Có lẽ văn sĩ trung niên, gia chủ của Bộ gia, Bộ Kinh Vũ, lão tổ tông của Liễu gia không biết Tiêu Thanh Y là ai nhưng danh Tiêu Phù Đồ thì như sấm bên tai đám võ giả có mặt.

Nữ nhân này là tiểu thư của Tiêu gia? Yên Vũ sơn trang là thế lực của Tiêu gia? Vậy chẳng phải Tiêu Lãng là công tử của Tiêu gia sao?

Tiêu gia!

Một trong bốn siêu cấp thế gia!

Văn sĩ trung niên, gia chủ của Bộ gia, Bộ Kinh Vũ, lão tổ tông của Liễu gia có xúc động muốn bóp chết Tư Đồ Kiêu Hùng, nhưng không biết gã đã bị Điệp Huyết yêu đao đánh chết chưa? Dù Tư Đồ Kiêu Hùng chưa chết, muốn sống sót cũng rất khó.

- Chết chết chết!

Mọi người không dám nhúc nhích, chỉ có Tiểu Đao vẫn đang điên cuồng truy sát võ giả xung quanh. Thỉnh thoảng có võ giả xui xẻo bị Tiểu Đao nhắm trúng, đôi tay gã xé xác họ ra. Tiểu Đao như người điên la hét khiến mọi người cảm thấy lạnh lẽo như trăng cô lạnh.

Vù vù vù vù vù!

Tiêu Phù Đồ bay nhanh như chớp đến, ánh mắt lạnh lùng quét xung quanh, thở phào một hơi.

Tiêu Phù Đồ vung tay, trầm giọng nói: xem tại TruyenFull.vn

- Huyết Vệ của Tiêu gia nghe lệnh, chém hết kỵ mã!

Một trăm con Song Dực Tà Long xé gió bay qua. Tiêu Phù Đồ bay đến trước mặt Tiêu Thanh Y, quỳ một gối xuống.

Tiêu Phù Đồ vẻ mặt cung kính nói:

- Tiêu Phù Đồ tham kiến tiểu thư, thuộc hạ đến chậm làm kinh động tiểu thư, xin giáng tội!

- Grao!

- Grao!

Một trăm con Song Dực Tà Long rạch phá không gian từ xa lao xuống, võ sĩ giá đen đứng bên trên phóng Huyền khí ra ngoài hóa thành từng đao mang màu xanh nửa vầng trăng, không nói không rằng nhắm vào một số người Tư Đồ gia, Liễu gia, Bộ gia.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Mười mấy võ giả phía đông đã bị Tiểu Đao truy đuổi kinh hoàng chạy tứ tán, lại bị Điệp Huyết yêu đao hù ngớ ngẩn. Giờ phút này, thấy đao mang đầy trời thì bay mất ba hồn chín vía, đám võ giả chỉ có cắm đầu chạy, quên chống cự.

Một trăm luồng đao mang đều dài hơn một thước, thực lực ít nhất đạt tới Chiến Tôn cảnh, sức chiến đấu khủng bố như vậy làm sao những võ giả trong ba gia tộc chống lại được?

Vừa đụng độ liền có máu thịt văng tứ tung, tay chân cụt bay đầy, tiếng hét thảm thiết đâm phá khung trời. Tình hình cực kỳ máu me, bạo lực, người thường không dám nhìn thẳng.

- Mọi người đừng nhúc nhích, toàn bộ đầu hàng!

Văn sĩ trung niên, gia chủ của Bộ gia, Bộ Kinh Vũ, lão tổ tông của Liễu gia bị trăm người khí thế hùng hổ, con Song Dực Tà Long xoay quanh trên bầu trời gầm gừ hù té ngựa. Nhìn đầy đất tay chân cụt, nhìn một trăm Huyết Vệ của Tiêu gia như sát thần đi ra từ địa ngục, văn sĩ trung niên, gia chủ của Bộ gia, Bộ Kinh Vũ, lão tổ tông của Liễu gia sợ hãi người lạnh băng, không có sức lực đứng dậy, khủng hoảng quỳ trên mặt đất ra lệnh với tộc nhân của mình.

Tiêu Thanh Y thu lại thần hồn, quát to:

- Tất cả Huyết Vệ của Tiêu gia dừng tay, đừng tổn thương Tiểu Đao! Tiểu Đao, quay lại!

Tiểu Đao chìm trong trạng thái điên dại, trong tình huống hỗn loạn như vậy mà không hề bị thương, không biết là do gã không cưỡi ngựa nên Huyết Vệ của Tiêu gia bỏ qua hoặc là gã tránh né nhanh.

Huyết Vệ của Tiêu gia lập tức dừng tay, khống chế con Song Dực Tà Long quanh quẩn trên bầu trời ngăn cản mỗi người muốn chạy trốn, phong tỏa hiện trường.

Tiểu Đao chìm trong trạng thái điên dại nghe Tiêu Thanh Y ra lệnh lập tức vứt cái xác trong tay chạy hướng nàng. Trong lúc chạy đi cơ bắp cục cục co rụt lại, thân thể từ từ trở về nguyên dạng, mặt dữ tợn thay đổi thành cười ngây ngô, nhưng người Tiểu Đao đẫm máu khiến nụ cười trở nên khủng bố.

Tiêu Thanh Y quay đầu nhìn Tiêu Phù Đồ, mắt bắn ra tia sáng kỳ lạ.

Tiêu Thanh Y hỏi:

- Tiêu Phù Đồ, ngươi còn xem ta là tiểu thư của Tiêu gia? Không lẽ... Phụ thân đã xuống núi?

Tiêu Phù Đồ gật đầu, nói:

- Bẩm tiểu thư, hôm qua lão tộc trưởng đã trở về đại viện Tiêu gia, chính lão tộc trưởng sai ta mời người và tiểu thiếu gia trở lại.

- Tiểu thiếu gia? Lãng nhi!

Nét mặt Tiêu Thanh Y sa sầm, sát khí đã thu lại tuôn trào.

Tiêu Thanh Y quát:

- Lập tức mang ta đi Tu Di sơn, Lãng nhi đã rơi vào hang không đáy!

Tiêu Phù Đồ sắc mặt âm trầm lập tức huýt sáo, một con Song Dực Tà Long to lớn sà xuống. Tiêu Phù Đồ mang theo Tiêu Thanh Y, Tiểu Đao leo lên con Song Dực Tà Long.

Tiêu Phù Đồ nhìn xuống dưới, xin chỉ thị:

- Tiểu thư, nên làm gì với người bên dưới?

Tiêu Thanh Y lạnh lùng nói:

- Giết hai người Hỏa Phượng thành, còn lại thì bắt giữ, nếu Lãng nhi của ta chết phải chôn chúng theo, đi!

Tiêu Phù Đồ vung tay, trầm giọng nói:

- Tiêu ơn Pháo dẫn theo ba mươi người ở lại, số còn lại theo ta, làm theo lời tiểu thư!

mười bảy Huyết Vệ của Tiêu gia lập tức nhảy lên con Song Dực Tà Long theo Tiêu Phù Đồ bay hướng Tu Di sơn. Còn lại ba mươi người.

Một võ giả giáp đen vung tay, trầm giọng nói:

- Giết hai người Hỏa gia, người còn lại bắt trói, ai dám phản kháng thì giết không tha!

Hai cường giả của Hỏa Phượng thành giật mình tĩnh lại, kinh khủng bò dậy muốn chạy đi xa. Hai ngờ võ giả giáp đen huýt gió, có hai con Song Dực Tà Long sà xuống, vuốt nhọn xé hai cường giả của Hỏa Phượng thành ra. Con Song Dực Tà Long há to miệng rộng nuốt sống hai cường giả của Hỏa Phượng thành.

Ba gia tộc còn sót lại hơn một trăm người mặt xanh như tàu lá chuối, run bần bật không dám nhúc nhích, quỳ rạp xuống.

Chơi với Tiêu gia, một trong bốn siêu cấp thế gia trong Chiến Vương triều, bọn họ chưa có tư cách đó, cũng không có lá gan. Bọn họ rõ ràng lúc này sự sống chết của bọn họ toàn do thiếu niên tên Tiêu Lãng. Nếu Tiêu Lãng chết thì tất cả phải chết, ba gia tộc bị tiêu trừ khỏi Dược Vương thành.

Một bên khác, Bát gia túm cổ áo Ba gia, quản sự của Đấu Thú Tràng rống to:

- Thiên Tầm chết chưa? Còn chưa chết thì kêu hắn lăn ra gặp ta!

Bát gia không ngờ bởi vì sai sót của gã khiến Tiêu Lãng rơi vào hang không đáy, làm Tiêu Thanh Y suýt gặp nguy hiểm. Bát gia sắp đặt Thiên Tầm không rời Tiêu Lãng một giây, bảo vệ hắn, không ngờ xảy ra chuyện như vậy.

Mặt Ba gia, quản sự của Đấu Thú Tràng đầy máu nhưng không dám lau, vẻ mặt gã không có kinh sợ, chỉ có tự trách và áy náy:

- Sau khi Thiên Tầm trở về báo tin thì suốt đêm đi hang không đáy, hắn nói là nếu Lãng thiếu gia không chết sẽ liều mạng cứu. Nếu Lãng thiếu gia đã chết thì Thiên Tầm sẽ trở về theo Bát gia đi đại viện Tiêu gia tự sát tự tội.

Bát gia vẫn mặc áo khoác màu tím, khóe mắt muốn nứt ra.

Bát gia vứt Ba gia, quản sự của Đấu Thú Tràng xuống đất, chửi thầm:

- Đừng nói là hắn, nếu Lãng thiếu gia chết thì ngươi và ta, tất cả người trong sơn trang chuẩn bị đi đại viện Tiêu gia cắt cổ tạ tội!