Yêu Giả Vi Vương

Chương 538: Bắt sống người này



- Vưu Kim, đưa người ra đây!

Ánh mắt thành chủ Dạ Nguyệt Thành quét qua tộc trưởng Vưu gia. Trong ánh mắt lóe lên ý lạnh khiến tộc trưởng Vưu gia chỉ có thể cố gắn kìm chế lửa giận trong lòng, nhìn về phía một trưởng lão đứng sau quát lớn:

- Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mang người ra đây!

Vưu Kim là đệ nhất cường giả Vưu Gia, nhưng thực lực cũng chỉ mạnh hơn so với đại trưởng lão một chút. Giờ phút này cả gia tộc thêm hắn vào chỉ có bốn cường giả Nhân Hoàng. Gắn làm sao còn dám lớn tiếng đòi đánh đòi giết? Hắn chỉ có thể đặt hi vọng ở trên người thành chủ Dạ Nguyệt Thành.

Một võ giả Nhân Hoàng lập tức bay về phía đại viện Vưu Gia. Bát gia vô cùng khẩn trương. Tiêu Phù Đồ không dám thở mạnh, gần như nín thở. Giờ phút này khắp nơi đều là cường giả. Trong Dạ Nguyệt Thành có ít nhất mấy trăm võ giả Nhân Hoàng. Nếu chẳng may có sai lầm gì, sợ là ba người sẽ phải chôn thây ở chỗ này. Gắn và Bát gia chết không sao, nhưng nếu Tiêu Lãng chết hắn sẽ chết không nhắm mắt.

- Thúy Hoa!

Khi trưởng lão Vưu gia kéo theo một nữ tử bay lên không trung, toàn thân Bát gia đều run rẩy, nước mắt tuôn rơi hét lớn.

- Bát gia!

Tướng mạo nữ tử kia xem như được thông qua, có cảm giác của một cô con gái rượu. Náng vốn đang vô cùng khủng hoảng, vừa nghe thấy tiếng Bát gia gọi, lập tức thân thể run lên, kinh ngạc vui mừng nhìn về phía bầu trời. Vừa trông thấy Bát gia, nàng lập tức gào lên khóc.

- Tiện nhân, chính là tiện nhân ngươi hại bộ tộc ta bị diệt. Ngươi chết không hết tội!

Ngay thời điểm võ giả Nhân Hoàng dẫn theo thê tử Bát gia đi ngang qua thiếu tộc trưởng Vưu Gia, thiếu tộc trưởng kia lại giống như phát điên mắng to một tiếng, đồng thời trong tay bắn ra một đao quang dài mấy chục mét, bỗng nhiên chém về phía thê tử của Bát gia.

Trong khoảng cách gần như vậy, thiếu tộc trưởng này đột nhiên ra tay, mọi người đều không kịp phản ứng. Ngay cả võ giả Nhân Hoàng đang dẫn theo thê tử Bát gia, thân thể cũng tự động tránh sang một bên. Sau đó... Mọi người trơ mắt nhìn thê tử Bát gia nổ mạnh trên không trung, hóa thành mưa máu, bay trên không trung.

- Thúy Hoa!

Một tiếng kêu gào tan nát cõi lòng vang vọng trong bầu trời Dạ Nguyệt Thành. Bát gia điên cuồng muốn phóng ra khỏi chiến xa. Nhưng vòng bảo hộ chiến xa lại ngăn cản thân thể của hắn. Mặt hắn hoàn toàn vặn vẹo, giống như một người điên, không ngừng đấm vào vòng bảo hộ.

- Ngu xuẩn!

Hai tiếng quát lớn vang lên. Thành chủ Dạ Nguyệt Thành và gia chủ Vưu gia đồng thời quát lớn, sau đó ánh mắt bỗng nhiên nhìn về phía Tiêu Lãng.

Quả nhiên!

Chiến xa Thiên Cơ bắn mạnh đến. Trong mắt Tiêu Lãng đều là sát khí. Ban đầu hắn đã có ý tiêu diệt thiếu tộc trưởng này. Giờ phút này gã lại ở trước mặt hắn giết người, càng khiến hắn phẫn nộ không thể dừng lại được. Nghe thấy tiếng kêu gào của Bát gia giống như đứt từng khúc ruột, trái tim hắn cũng đang chảy máu. Giờ phút này, chỉ có thiếu tộc trưởng và tất cả đám người Vưu Gia chết, mới có thể khiến lửa giận trong long hắn được dập tắt.

- Bản công tử muốn đầu của tất cả mọi người trong Vưu Gia! Ai dám ngăn cản, giết không tha!

Một tiếng rống lớn kinh thiên, chiến xa Thiên Cơ cắt phá trời cao, lóe lên xông về phía thiếu tộc trưởng Vưu Gia. Tay phải của Tiêu Lãng lại xuất hiện vảy màu vàng sậm, giống như móng vuốt Tử thần, mang theo khí tức phá hủy tất cả, chộp về phía thiếu tộc trưởng.

- Liều mạng!

Gia chủ Vưu gia và ba trưởng lão Vưu Gia liếc mắt nhìn nhau, lập tức ra tay. Mà thành chủ Dạ Nguyệt Thành và đám cường giả Nhân Hoàng bên cạnh hắn lại có chút do dự, vẫn đứng nguyên tại chỗ không động thủ.

- Chết đi!

Trong mắt Tiêu Lãng đều là hồng quang. Ánh mắt hắn tập trung vào thiếu tộc trưởng phía trước, hoàn toàn không để ý tới công kích của bốn võ giả Nhân Hoàng ở hai bên. Nửa thân thể hắn thò ra khỏi chiến xa Thiên Cơ, liên tục chộp về phía đầu của thiếu tộc trưởng.

Ầm!

Đầu của thiếu tộc trưởng kia giống như một quả dưa, trong nháy mắt nổ nát. Nhưng hai đạo công kích hồn lực phóng ra ngoài lại đồng thời đập trúng nửa thân thể lộ ra ngoài của Tiêu Lãng. Trong nháy mắt thân thể Tiêu Lãng đầm đìa máu thịt. Thân thể hắn bay ngược trở về chiến xa Thiên Cơ. Cũng may có vòng bảo hộ của chiến xa Thiên Cơ vẫn vững vàng sau ba đạo công kích. Bằng không thân thể Tiêu Lãng có phòng ngự mạnh hơn nữa, giờ phút này sợ là cũng phải chết.

Ầm!

Chiến xa Thiên Cơ ầm ầm đập vào ở một đại viện, tạo thành một lỗ thủng lớn. Sau đó lầu các kia sụp đổ. Một đám bụi bay lên.

- Wanda!

Gia chủ Vưu gia nổi giận gào lên một tiếng, sau đó điên cuồng phóng về phía lầu các vừa sụp đổ. Ba võ giả Nhân Hoàng cũng không cần biết nhiều như vậy, theo Vưu Kim lao xuống phía dưới.

Vèo!

Chiến xa Thiên Cơ từ phía dưới mặt đất chui lên. Toàn thân Tiêu Lãng được Thảo Đằng quấn quanh, nhanh chóng trị liệu. Chiến xa lại vòng thành một đường cong, tránh né công kích của ba người Vưu Gia.

- Ồ?

Thành chủ Dạ Nguyệt Thành nhìn thấy Tiêu Lãng đang được Thảo Đằng nhanh chóng trị liệu khôi phục lại như cũ, trên mặt hắn lộ ra một vẻ kinh ngạc.

Sau đó hắn nhanh chóng truyền âm với những người bên cạnh. Chỉ một lát hắn đã nhớ tới một phần tư liệu hắn đã từng xem qua. Trên mặt hắn đầy vẻ không dám tin lẩm bẩm nói:

- Chẳng lẽ là hắn sao? Làm sao có thể như vậy được? Hắn làm sao có thể từ trong vực sâu tử vong đi ra được?

Liệt Thần Thủ, Thảo Đằng, chiến xa chí tôn!

Ba thứ này kết hợp lại với nhau, toàn Thiên Châu chỉ có một người. Mà giờ phút này Tiêu Lãng bị công kích máu me đầm đìa, nhưng không có cường giả Nhân Hoàng đỉnh phong hoặc là cường giả Thiên Đế nào xuất hiện. Hơn nữa bên cạnh Tiêu Lãng còn có một tên phế vật, một võ giả Chư Vương, dù thế nào cũng không giống với một công tử đại gia tộc.

Chỉ một lát sau, thành chủ Dạ Nguyệt Thành Thành đã có kết luận về thân phận Tiêu Lãng. Trong giây phút đó, toàn thân hắn đều run rẩy. Không phải hắn run rẩy bởi vì tức giận mà vì kích động và hưng phấn.

Khí thế trên người hắn lập tức tràn ra như bão táp, quát lớn:

- Tất cả võ giả Nhân Hoàng Dạ Nguyệt Thành tập hợp, phóng hồn lực ra ngoài công kích chiến xa chí tôn. Hộ vệ nghe lệnh mở vòng bảo hộ thành trì ra, bắt sống người này cho bản thành chủ!

Nghe thấy thành chủ Dạ Nguyệt Thành nói vậy, các cường giả đại gia tộc trong toàn thành đều vô cùng kinh ngạc, thắc mắc vì sao hắn thay đổi thái độ nhanh như vậy? Nhưng bọn họ không chút do dự lập tức tập trung tới chỗ của thành chủ Dạ Nguyệt Thành. Rất nhanh đã có bốn trăm, năm trăm cường giả tập trung lại.

Vòng bảo hộ trong thành vđột nhiên mở ra, nói rõ chuẩn bị bắt ba ba trong rọ. Mà những võ giả Chư Vương đang xem cuộc vui lập tức bay xuống phía dưới. Giờ phút này, trong không trung chính là chiến trường. Bọn họ còn dám ở lại, sợ đợi lát nữa sẽ bị xé thành từng mảnh nhỏ.

- Ừm?

Bốn người Vưu Kim liền sửng sốt. Nhưng bọn họ lập tức mừng như điên lên, không đuổi theo Tiêu Lãng nữa, trái lại bay trở về bên trong. Thành chủ Dạ Nguyệt Thành thấy đám võ giả đã tập trung xong, lập tức vung tay lên, quát lớn:

- Công kích!

Trong nháy mắt, đủ loại công kích hồn lực lao về phía không trung, bao phủ xung quanh chiến xa của Tiêu Lãng. Khắp bầu trời đều có đao quang kiếm ảnh quyền phong chưởng ấn. Cảnh tượng đó cực kỳ khủng bố, khiến cho mấy trăm vạn võ giả cấp thấp phía dưới đều sợ vỡ mật.

Vèo!

Tốc độ chiến xa của Tiêu Lãng rất nhanh, trên không trung chợt phải chợt trái. Nhưng khắp bầu trời đều có công kích hồn lực, chiến xa không ngừng bị công kích. Lồng ánh sáng bên ngoài liên tục lóe lên. Năng lượng nhanh chóng tiêu hao. Dưới công kích như vậy, cho dù Tiêu Lãng liên tục bổ sung huyền thạch Huyền phẩm, cuối cùng vòng bảo hộ cũng sẽ bị đánh vỡ.

Bát gia không còn phát điên nữa, cũng không mất hồn lạc phách. Trái lại hắn tỏ ra cực kỳ áy náy nhìn Tiêu Lãng. Trên mặt hắn đầy vẻ thống khổ. Tiêu Phù Đồ cũng xanh cả mặt. Trong mắt hắn đầy vẻ tuyệt vọng. Vòng bảo hộ trong thành thị đã được mở ra. Không có thực lực Thiên Đế, bất kỳ ai cũng phá không được. Nếu tiếp tục như vậy cho dù Tiêu Lãng có thực lực nghịch thiên, cũng không cách nào chạy thoát thân.

Tiêu Lãng tất nhiên không có lực nghịch thiên, nhưng hắn không chuẩn bị chạy thoát thân.

Thương thế trên người đã được trị liệu được bảy tám phần, hắn khống chế chiến xa không ngừng tránh né. Vừa vận chuyển huyền lực luyện hóa huyền thạch Huyền phẩm bổ sung năng lượng cho chiến xa, mắt hắn vừa nhìn chằm chằm vào tộc trưởng Vưu gia và thành chủ Dạ Nguyệt Thành. Giọng nói của hắn đầy lạnh lẽo âm trầm vang lên:

- Bản công tử từng nói, ta chỉ có thù oán với Vưu Gia. Nếu các ngươi cứ khăng khăng một mực như vậy, vậy thì tất cả chịu chết đi!