Yêu Giả Vi Vương

Chương 546: Thánh uy Thiên Đế



Ba ngày trước có người ở Vạn Duy Phủ nhìn thấy một chiếc chiến xa di chuyển cực kỳ nhanh? Hơn nữa còn đang chiến đấu với một con hung thú cường đại? Mơ hồ nhìn thấy có bóng dáng Thảo Đằng lao ra? Thiên đế Mộ Bạch, ngươi thấy thế nào?

trong thành chủ Thanh Châu Phủ tại Thanh Châu Thành, Thiên Đế Tùy Phong cầm trong tay một phần mật báo, có chút nghi ngờ nói với một tên Thiên Đế đứng bên cạnh.

Thiên Đế Tùy Phong đã đến Thanh Châu Phủ hơn nửa tháng, cũng dẫn theo mười Thiên Đế và vô số mật thám, tạo thành một tấm lưới lớn che kín trời Thanh Châu Phủ, chỉ chờ Tiêu Lãng đến đây.

Chỉ có điều, Tiêu Lãng bay vượt qua hư không không đúng vị trí, tốc độ cũng chậm, qua lại rất lâu vẫn chưa từng xuất hiện ở Thanh Châu Phủ. Trái lại không ngừng có người trong phủ vực gần đó phát hiện ra dấu vết của hắn. Lần này hắn lại trực tiếp chiến đấu với hung thú tại Vạn Duy Phủ. Điều này khiến Thiên Đế Tùy Phong cảm thấy mơ hồ.

Tiếp tục ở đây ôm cây đợi thỏ, hay là đi Vạn Duy Phủ?

Thiên Đế Tùy Phong có chút do dự. Thiên đế Mộ Bạch đứng đối diện hắn, lại càng không dám quyết định. Thiên Đế Tùy Phong chính là người của Thiên Đế Lạc Diệp. Nếu vạn nhất không bắt được Tiêu Lãng, đến lúc đó Thiên Đế Tùy Phong sẽ bắt hắn chịu đựng lửa giận của Lạc Diệp Tùng.

Thiên Đế suy nghĩ một hồi, liền quyết định:

- Như vậy đi, Thiên đế Mộ Bạch ngươi đi Vạn Duy Phủ một vòng. Nếu như Tiêu Lãng thực sự ẩn nấp ở gần đó, ngươi lập tức bắt hắn. Nếu như không tìm được, lập tức trở về!

Trong lòng Thiên đế Mộ Bạch thầm mắng, chuyến đi này tám chín phần là tay không trở về. Nhưng hắn chỉ có thể gật đầu nói:

- Được, ta đi một chuyến!

- Người đâu!

Chờ sau khi Thiên đế Mộ Bạch bay về phía truyền tống trận, Thiên Đế Tùy Phong gầm thét một tiếng, quay về phía vô số thủ hạ quát lớn:

- Bảo người của chúng ta chú ý, Tiêu Lãng có thể đến Thanh Châu Phủ bất kỳ lúc nào. Một khi có người lần theo dấu vết linh thạch cảm ứng được, bảo hắn tuyệt đối đừng lộ ra sơ hở, lập tức truyền tin cho ta!

Vạn Duy Phủ và Thanh Châu Phủ cũng không quá xa, chỉ cách hai phủ chi. Thiên đế Mộ Bạch sau hai lần truyền tống đã tới Vạn Duy Phủ. Hắn dựa theo tin tức tình báo tiếp tục truyền tống tới một tiểu thành, sau đó được mật thám tại tiểu thành kia dẫn đường, lặng lẽ chạy tới một ngọn núi hoang ở phía nam thành.

Tiêu Lãng có Vô Tình Kiếm, gần như vô địch trong Nhân Hoàng cảnh. Hơn nữa Tiêu Lãng còn có năng lực bay vượt qua hư không, võ giả Nhân Hoàng cảnh đi vào tra xét cũng chỉ có thể đánh rắn động cỏ. Cho nên mật thám gần đó sau khi phát hiện ra dấu vết tương tự với Tiêu Lãng, cũng không dám phái người đi tra xét, chỉ lập tức truyền báo lên trên.

Thiên đế Mộ Bạch cũng không phóng thích khí thế, gióng trống khua chiêng bay đi. Trái lại hắn thu liễm khí tức, một đường nắm lấy mật thám, theo sự hướng dẫn của hắn, lặng lẽ tiến tới địa điểm Tiêu Lãng và băng long chiến đấu.

Nửa canh giờ sau, Thiên đế Mộ Bạch đã tới chiến trường kia. Sau khi hắn nhìn thấy cảnh tượng hỗn độn của núi rừng, nhìn thấy bộ xương cực lớn của con hung thú, trong mắt đột nhiên bắn ra từng đạo tinh quang.

chỉ có Thảo Đằng của Tiêu Lãng mới biến thi thể thành hài cốt. Thiên Châu không còn người nào làm được nữa!

- Ngươi ở chỗ này đừng nhúc nhích!

Thiên đế Mộ Bạch căn dặn tên thám tử kia một câu, mắt không ngừng lóe lên hào quang, tra xét xung quanh một hồi. Sau khi không phát hiện ra điều gì, hắn lập tức mở rộng phạm vi tiếp tục tra xét. Nếu như Tiêu Lãng ẩn nấp ở xung quanh đó, hắn sẽ tập trung vào Tiêu Lãng, dùng thánh uy Thiên Đế bao phủ, Tiêu Lãng chạy trời không khỏi nắng.

Tiêu Lãng thực sự vẫn ở xung quanh đó. Hắn vẫn ở trong địa đạo. Hắn cũng không biết có một tên Thiên Đế đã lặng lẽ đến gần, đang tìm kiếm hắn.

Giờ phút này toàn bộ tinh thần của hắn đều bị một hạt châu lơ lửng trong không trung phía trước thu hút. Bên cạnh hạt châu đều là hư ảnh Thảo Đằng toả ra ánh sáng xanh lục đan xen với hào quang màu lửa đỏ của hạt châu kia, cực kỳ rực rỡ.

- Bản mệnh châu này lại cứng rắn như vậy sao? Chỉ là một hạt châu lớn như vậy, lại cắn nuốt mấy canh giờ vẫn chưa cắn nuốt xong? Cũng không biết chờ sau khi cắn nuốt xong bản mệnh châu này, Thảo Đằng có thể diễn hóa thành dạng gì? Sẽ có thần thông thế nào?

Tiêu Lãng nhìn chằm chằm không chớp mắt vào hạt châu phía trước, trong lòng vừa khẩn trương lại vừa lo lắng, giống như một người cha đang ở ngoài phòng sinh chờ đợi đứa con ra đời vậy.

Thảo Đằng cắn nuốt cái băng long kia, có băng hàn khí, quả nhiên không còn e ngại hỏa diễm của bản mệnh châu này nữa. Tuy rằng Phá Hài nói Thảo Đằng cắn nuốt bản mệnh châu khẳng định có ích không có hại, nhưng Tiêu Lãng vẫn rất lo lắng.

Thảo Đằng hóa thành hư ảnh, không ngừng quấn quanh phía trên bản mệnh châu. Thảo Đằng xoay quanh hạt châu, cắn nuốt từng chút một, giống như vô số rồng lớn đang truy đuổi một viên long châu. Cảnh tượng vô cùng đẹp mắt.

Hào quang trên bản mệnh châu càng ngày càng ảm đạm, cũng không ngừng thu nhỏ lại. Đầu tiên to bằng nắm tay... miệng quả trứng gà.. bằng miệng người.. Cuối cùng hóa thành hư vô.

Đúng lúc này, tim Tiêu Lãng dường như đã nâng lên tới cổ họng. Ánh mắt của hắn sáng quắc nhìn Thảo Đằng đang bay lượn đầy trời, chờ đợi Thảo Đằng biến hóa, hoặc là biến thành tốt hơn... Hoặc là biến thành phế vật!

Thảo Đằng quả nhiên có biến hóa!

Hơn hai mươi vạn Thảo Đằng ngưng tụ lại thành một, xoay quanh địa đạo không tính là rộng rãi. Bên ngoài thân thể nó đột nhiên xuất hiện một chút hàn khí, khiến địa đạo lạnh thấu cốt, cũng khiến Tiêu Lãng chấn động đến mức sửng sốt ngây người. Sau đó lại đột nhiên lại có một ngọn lửa mạnh cháy hừng hực, khiến Tiêu Lãng sợ gần chết...

- Oa... Phá Hài, ta bị ngươi hại chết rồi!

Nhìn tất cả bản thể Thảo Đằng bị bao phủ trong ngọn lửa màu đen, Tiêu Lãng sợ đến hồn phi phách tán. Thảo Đằng chính là thần hồn của hắn. Nếu như nó bị đốt cháy sạch, hắn chắc chắn cũng phải chết.

- Ồ? Không đúng!

Một giây sau, tâm của hắn đột nhiên từ dưới đáy cốc bay đến trên trời. Bởi vì hắn phát hiện tuy rằng thân thể Thảo Đằng có ngọn lửa mạnh cháy hừng hực bốc lên, nhưng dường như... hoàn toàn không có chuyện gì. Ngọn lửa kia lại không hề thiêu đốt Thảo Đằng?

- Liệt hỏa? Bản mệnh châu có lửa độc lực? Lẽ nào ngọn lửa này là do Thảo Đằng cắn nuốt bản mệnh châu sinh ra?

Tiêu Lãng nhìn thấy sợ hết cả hồn. Đợi một lát hắn phát hiện Thảo Đằng vẫn như trước kia. Tuy rằng thân thể Thảo Đằng có liệt hỏa bốc lên nhưng hoàn toàn không có chuyện gì, toàn thân hắn liền khẽ thả lỏng.

- Ừm?

Ngay thời điểm hắn chuẩn bị giao lưu với Thảo Đằng một hồi, hỏi thăm nó xem đã có chuyện gì xảy ra, quan trọng nhất là lúc mình thu hồi Thảo Đằng, liệt hỏa kia có thể sẽ đốt cháy hắn hay không, mặt đất đột nhiên truyền đến chấn động khẽ.

Chấn động rất nhiều lần, giống gần đó có rất nhiều hung thú đang chạy trốn. Ánh mắt Tiêu Lãng lập tức trở nên lạnh lẽo, tỉnh lại!

Có cường giả đi tới gần. Khí tức cường đại đã khiến đám hung thú gần đó kinh động.

- Thảo Đằng đi!

Tiêu Lãng không dám thu hồi Thảo Đằng, rất sợ sẽ thiêu đốt cả người mình. Nếu không thu hồi được Thảo Đằng, hắn tất nhiên cũng không dám xé rách không gian rời đi. Hắn chỉ có thể lấy tốc độ nhanh nhất, ngồi chiến xa chí tôn rời khỏi đây, nghiên cứu Thảo Đằng một hồi rồi nói sau.

Vèo!

Trước tiên hắn lấy chiến xa chí tôn ra, nhảy vào, lấy Vô Tình Kiếm, ra lệnh cho Thảo Đằng theo phía sau. Tiếp đó, chiến xa chí tôn trực tiếp từ dưới đất chui lên.

Tiêu Lãng đoán không sai!

Trên mặt đất quả nhiên có một cường giả đi đến. Cho dù cường giả này đã thu liễm khí tức, đám hung thú xung quanh theo bản năng vẫn cảm giác được nguy hiểm, vội vàng chạy trốn khắp nơi.

- Đi!

Vừa vọt ra khỏi mặt đất, ánh mắt Tiêu Lãng liền lướt qua xung quanh. Hắn lập tức tập trung vào một võ giả trung niên. Hắn không cảm ứng được thực lực của người này, cũng không có lòng ham chiến, trực tiếp khống chế chiến xa bay như điên về phía xa.

- Ha ha ha, di mòn giày sắt không tìm được, chẳng tốn công phu lại tìm ra! Tiêu Lãng ngươi còn muốn trốn sao?

Người đến tất nhiên là Thiên đế Mộ Bạch. Hắn nhìn thấy một chiếc chiến xa chí tôn lao ra, nhất thời mừng như điên. Tiêu Lãng lại không bay vượt qua hư không chạy trốn, muốn dựa vào chiến xa chí tôn để thoát khỏi mình?

Cơ hội như vậy hắn làm sao có khả năng bỏ qua được?

Vù!

Một hào quang màu vàng kim đột nhiên từ bên trong thân thể của hắn phóng thích ra. Trong nháy mắt một khí tức vô cùng cường đại bao phủ phạm vi trăm dặm.

Tất cả hung thú trong phạm vi hào quang này bao phủ, trong nháy mắt đều không thể động đậy!

Tương tự... chiến xa chí tôn của Tiêu Lãng cũng đột nhiên dừng lại trong không trung. Giờ phút này toàn bộ không gian xung quanh giống như bị đông cứng lại.