Yêu Giả Vi Vương

Chương 560: Rồng ẩn phi thiên



Tiêu Lãng đâm xuyên vào sâu trong lòng đất mấy ngàn mét sâu, trực tiếp tới phía dưới sơn trang Phá Hài. Thảo Đằng lập tức hóa thành hư ảo lên phía trên tra xét.

Tiêu Lãng tra xét rất cẩn thận, rất sợ cường giả Nhân Hoàng ở phía trên phát hiện. Cũng may Thảo Đằng không có khí tức cũng chỉ là hư ảnh căn bản sẽ không phát ra chút tiếng động nào.

Rất nhanh hắn đã tra xét được khí tức của ba cường giả Nhân Hoàng. Chỉ có điều bên trên có rất nhiều người, nhưng hắn không tra xét được khí tức của Thanh Minh và Tiểu Bạch.

Thảo Đằng lướt qua ở phía dưới mặt đất, Tiêu Lãng nhắm mắt lại, cẩn thận cảm ứng khí tức của các võ giả phía trên. Hắn rất quen thuộc với khí tức của Thanh Minh và Tiểu Bạch, hắn có thể dễ dàng nhận ra.

- Thanh Minh vẫn còn ở đây!

Chỉ một lát sau mắt Tiêu Lãng đột nhiên mở ra. Hắn cảm giác được khí tức của Thanh Minh. Hắn trầm ngâm, mắt không ngừng chuyển động, đột nhiên nghĩ đến một biện pháp.

Thanh Minh ở đông viện. Tiêu Lãng để Thảo Đằng chạy về phía tây. Sau khi xuyên qua mấy vạn mét, Thảo Đằng đột nhiên từ dưới đất chui lên, sau đó hóa thành thực thể, bỗng nhiên quăng mình về phía vách núi gần đó.

Ầm!

Giờ phút này là nửa đêm, đột ngột có tiếng động vang lên, quả nhiên đã kinh động tới đám người gần đó. Vô số thân ảnh lập tức bắn nhanh tới.

Đầu tiên, Tiêu Lãng thu Thảo Đằng trở về, đồng thời lợi dụng Thảo Đằng đánh sập thông đạo. Sau đó, thân thể của hắn nhanh chóng bắn nhanh lên phía trên, rất nhanh đã vọt tới vị trí gian phòng của Thanh Minh.

Vèo!

Thân thể Tiêu Lãng còn chưa lao lên, Thanh Minh ở bên trong phòng đột nhiên thức tỉnh. Mà một con thú nhỏ trên giường đã sớm bắn ra, trực tiếp nhào vào trong lòng Tiêu Lãng!

- Tiểu Lãng Lãng?

Khuôn mặt lãnh khốc của Thanh Minh bắt đầu lộ vẻ kinh ngạc. Hắn vốn vô cùng khẩn trương sợ hãi. Giờ phút này nhìn thấy dáng vẻ của Tiểu Bạch, nhất thời mừng như điên. Có thể làm cho Tiểu Bạch tỏ ra thân mật như vậy, trên thế giới này chỉ có một người, Tiêu Lãng!

- Thanh Minh, là ta! Đừng hỏi nhiều như vậy, trước tiên ta dẫn đại nhân rời khỏi đây đã!

Sắc mặt Tiêu Lãng nghiêm trọng, nói ra một câu, sau đó lập tức sai Thảo Đằng quấn chặt lấy Thanh Minh, trực tiếp bay vượt qua không gian rời đi. Bởi vì hắn đã cảm giác được, có võ giả Nhân Hoàng phía dưới đã theo địa đạo hắn đào theo tới đây. Hắn cũng không phải sợ ba cường giả Nhân Hoàng kia, chỉ sợ bại lộ thân phận sẽ gây ra phiền phức không cần thiết mà thôi.

Vết nứt không gian nhanh chóng khép lại. Quả nhiên không lâu sau, ba cường giả Nhân Hoàng theo địa đạo lao ra. Sau khi thấy trong gian phòng không có người nào, bọn họ lập tức bắn ra ngoài bắt đầu tra xét xung quanh, xem lai có lá gan lớn như vậy, dám đến sơn trang Phá Hài gây sự.

Kết quả khiến ba người rất thất vọng. Ba người với tốc độ nhanh như vậy cũng không tra xét được người nào xâm nhập vào. Sau khi lục soát trong sơn trang một hồi, ngoại trừ Thanh Minh mất tích ra, bọn họ hoàn toàn không có manh mối nào khác.

Thanh Minh không tính là nhân vật lớn, chỉ là người được Phá Hài năm đó căn dặn phải cố gắng chiếu cố. Giờ phút này Phá Hài đã chết. Ba cường giả Nhân Hoàng cũng không mấy để ý đến hắn. Sau khi lục soát khu vực gần đó một hồi, bọn họ cũng bỏ mặc việc này.

- Tiểu Lãng Lãng, vừa nãy ngươi sử dụng thần thông gì vậy? Tại sao lại cảm giác giống như là bay vượt qua hư không của Âu Dương gia vậy?

Trong một phủ vực ở phía bắc Phá Thiên Phủ, Tiêu Lãng dẫn theo Thanh Minh Tiểu Bạch bay vượt qua hư không đi ra. Vừa ra tới nơi, Thanh Minh vừa kích động vừa kinh ngạc lại vừa nghi hoặc, đôi môi cũng đang run rẩy.

- Thanh Minh đại nhân, không tồi. Đã tu luyện tới Chư Vương Cảnh nhị trọng! Với cảnh giới này nếu như đại nhân trở về đại lục Thần Hồn, chắc hẳn có thể quét ngang một mảnh!

Tâm tình Tiêu Lãng rất tốt, ôm Tiểu Bạch thân thiết vuốt ve đầu nó, trên mặt đầy vui sướng lại hỏi:

- Tiểu Bạch đã tỉnh lại lúc nào vậy? Nó không xảy vấn đề gì lớn chứ?

- Chít chít!

Tiểu Bạch rất có linh tính, không ngừng thân thiết kêu lên, lè lưỡi liếm tay Tiêu Lãng, còn không ngừng lắc đầu biểu thị nó không có chuyện gì.

Thanh Minh giải thích:

- Sau khi các ngươi rời đi, Tiểu Bạch lại ngủ say thêm ba tháng lúc này mới tỉnh lại. Còn Tiểu Bạch có biến hoá gì ta cũng không biết. Ta ở trong sơn trang Phá Hài cơ bản đều bế quan tu luyện, cũng không dám để Tiểu Bạch đi ra ngoài sợ bị người bắt được!

Tiêu Lãng âm thầm gật đầu. Tiểu Bạch không có chuyện gì là được rồi. Còn thực lực của nó có biến hóa hay không, Tiêu Lãng hoàn toàn không để ý. Hắn bảo Thảo Đằng ẩn nấp bên trong lòng đất, vừa tra xét xung quanh, vừa nói cho Thanh Minh nghe nhiều chuyện đã xảy ra trong một năm này.

Thanh Minh nghe được liền cả kinh, trên mặt đầy xúc động. Đặc biệt là khi nghe thấy Tiêu Lãng lại giết chết được một Thiên Đế, giờ phút này vẫn bị vô số Thiên Đế phía đông Thiên Châu truy sát, hắn kinh sợ tới mức con ngươi thiếu chút nữa thì rơi ra ngoài.

- Thanh Minh đại nhân, đại nhân không thể đi theo ta được!

Sau khi Tiêu Lãng kể xong, có chút nghiêm trọng hỏi Thanh Minh:

- Đại nhân đi theo ta sẽ rất nguy hiểm. Ta cũng không tiện chiếu cố tới đại nhân. Hiện tại đại nhân tính đi đâu? Sau khi ta đi tới Nhàn Đế Thành giải cứu Hồng Đậu xong, có thể sẽ một đường lưu vong, tìm nơi ẩn nấp, cũng có thể sẽ về đại lục Thần Hồn!

- Về đại lục Thần Hồn?

Thanh Minh ngẩn ra, sau đó liền quyết định, gật đầu nói:

- Được! Ta cũng trở về đại lục Thần Hồn. Trên người của ta còn có một chút huyền thạch. Trở lại đại lục Thần Hồn, nếu vận khí tốt có thể tu luyện tới Chư Vương tứ, ngũ trọng. Nếu như ta có thể cảm ngộ một vài loại hình thiên đạo, có lẽ sẽ lại tới Thiên Châu lang bạt một phen. Nếu như không cảm ngộ được, vậy đời này chết già ở đại lục Thần Hồn đi.

Tới Thiên Châu một thời gian, Thanh Minh xem như hoàn toàn thấy được sự tàn khốc của thế giới này. Hắn cũng biết cường giả không phải dễ dàng đột phá như vậy. Hắn có thể đột phá Chư Vương cảnh đã là rất may. Hắn đột nhiên phát hiện mình không thích hợp với thế giới này. Có lẽ vì hắn đã lớn tuổi, không có được nhuệ khí và bốc đồng như Tiêu Lãng.

- Ừm, đại nhân trở về cũng tốt!

Tiêu Lãng gật đầu nói. Sau đó hắn lấy từ trong Tu Di Giới ra một vạn huyền thạch ném vào trong một Tu Di Giới khác, đưa cho Thanh Minh nói:

- Số huyền thạch này cho đại nhân. Đại nhân đi tới Tu La điện ở trong phủ vực phía đông thuê một đội buôn, để bọn họ hộ tống ngươi về đại lục Thần Hồn. Sau khi trở về nhớ kỹ, đừng gây xung đột với người của gia tộc Hắc Lân. Nếu như ta có thể trở về được, ta sẽ tự mình đến trừng trị bọn họ!

- Nhiều huyền thạch như vậy, chuyện… chuyện này... Tiểu Lãng Lãng, ta không dùng nhiều như vậy. Ngươi tu luyện quan trọng, ngươi cho ta mấy trăm là được!

Thanh Minh kinh sợ khi thấy Tiêu Lãng hào phóng như vậy. Hơn một năm nay, hắn ở trong sơn trang Phá Hài, tuy rằng không thiếu huyền thạch, nhưng cũng chỉ cho hắn khoảng một trăm huyền thạch mà thôi. Hiện tại Tiêu Lãng vừa ra tay chính là một vạn, làm sao có thể khiến hắn không kinh sợ được?

- Cầm đi. Chút huyền thạch đó đối với ta không tính là gì. Không phải sợ ngươi mang theo quá nhiều, khiến cho người khác dòm ngó, ta đã cho ngươi mười vạn huyền thạch!

Tiêu Lãng nở nụ cười không để ý lắm, sau đó nhìn Tiểu Bạch một chút nói:

- Tiểu Bạch ngươi cùng Thanh Minh trở về đại lục Thần Hồn?

- Chít chít!

Tiểu Bạch không ngừng lắc đầu, ánh mắt cực kỳ kiên quyết, cố ý muốn đi theo Tiêu Lãng, dáng vẻ vô cùng vội vàng. Tiêu Lãng cười khổ một tiếng nói:

- Được rồi, được rồi, ngươi theo ta đi! Thanh Minh đại nhân, ta còn muốn chạy tới Nhàn Đế Thành. Hội giao dịch dị bảo bên kia sắp bắt đầu. Đại nhân đi đường bảo trọng!

Ánh mắt Thanh Minh có chút ửng đỏ, ánh mắt sáng quắc nhìn Tiêu Lãng, dặn dò:

- Đừng lo lắng cho ta. Ta sẽ dùng truyền tống trận hoặc là đi Tu La điện tiếp nhận nhiệm vụ đi về biển Thần Hồn là được rồi. Thật ra Tiểu Lãng Lãng, ngươi nhất định phải cẩn thận. Ta ở đại lục Thần Hồn chờ ngươi trở lại!

- Ha ha, Thanh Minh đại nhân, không cần lo lắng cho ta. Ngay cả vực sâu tử vong cũng không giữ nổi ta, ông trời cũng không cho ta chết, thiên hạ này còn ai có thể giết ta được?

Tiêu Lãng cười thoải mái nói. Hắn không chút lo lắng xé rách không gian, biến mất ở trong vết nứt không gian, bay vượt qua hư không tiến về phía Nhàn Đế Thành.

- Tiểu Lãng Lãng, ngươi nhất định phải bảo trọng. Ta ở đại lục Thần Hồn chờ ngươi và Hồng Đậu trở về! Khà khà, chắc hẳn chờ tới lúc ngươi dẫn theo Hồng Đậu trở lại đại lục Thần Hồn, đám lão gia hoả kia sẽ run sợ đến mức con ngươi cũng rơi trên mặt đất ấy chứ? Giết chết Thiên Đế? Ha ha... Tiềm Long đại lục Thần Hồn chúng ta rốt cuộc có thể điên cuồng gào thét trên cửu thiên Thiên Châu rồi!

Trên mặt Thanh Minh đầy xúc động. Sau khi cảm khái một lúc lâu, hắn xoay người chạy như điên về phía đông.