Yêu Giả Vi Vương

Chương 568: Giống như bừng tỉnh khỏi giấc mộng



- Ha ha ha!

Cầm Phi nói lời dạo đầu, khiến cho một nhóm người cười vang. Trong nháy mắt bầu không khí sàn đấu giá trở nên sôi nổi. Tiêu Lãng tỏ ra khinh thường. Cầm Phi này quả nhiên hung tàn, bảo một đám công tử lấy thân gán nợ coi như xong. Ngay cả tiểu thư... cũng không buông tha. Đây rõ ràng hoa bách hợp chi luyến.

Chỉ có điều Tiêu Lãng cũng âm thầm bội phục. Nữ tử này tùy tiện nói một đôi lời đã có thể làm cho bầu không khí trong sàn đấu giá trở nên sôi nổi, bản lãnh như thế người bình thường có thể làm được sao?

Cầm Phi không nói nhiều, phất tay một cái. Một thị nữ xinh đẹp lập tức nâng một mâm ngọc đi tới. Hiển nhiên, trên mâm ngọc có một bảo vật. Chỉ có điều bảo vật này lại bị vải đỏ che phủ.

Lúc này Cầm Phi mới nở nụ cười dịu dàng nói:

- Bảo vật thứ nhất, chí bảo có mười đạo ấn ký thiên đạo. Long Huyết Đỉnh, giá khởi điểm năm mươi vạn huyền thạch. Mỗi lần tăng giá không ít hơn mười vạn huyền thạch. Không nói nhiều lời, lập tức bắt đầu đấu giá. Bản phi không thể chờ đợi được nữa, muốn đùa bỡn những công tử tiểu thư yêu kiều các ngươi!

Vải đỏ bị Cầm Phi lật lên, lộ ra một đỉnh nhỏ màu đỏ như máu. Trên đỉnh có rất nhiều phù văn kỳ quái. Ánh mắt người xem mê mẩn. Tiêu Lãng tùy tiện đếm một chút, quả nhiên có mười ký tự kỳ quái. Ký tự kia khẳng định chính là ấn ký thiên đạo do cường giả thời thượng cổ tăng thêm vào.

Trong sàn đấu giá chợt huyên náo. Bảo vật thứ nhất đã trân quý như vậy, buổi đấu giá hôm nay khẳng định liên tục có trọng bảo. Bảo vật này có ấn ký thiên đạo càng nhiều, uy lực càng lớn. Thần binh chí tôn vì sao cường đại như vậy, còn không phải bởi vì bên trong có thiên đạo chi uy của Thiên Đế Chí Tôn sao?

Hơn nữa ấn ký thiên đạo này càng nhiều, cũng có thể khiến chủ nhân bảo vật từ đó cảm ngộ ra một tia thiên đạo, có rất nhiều lợi ích đối với tu luyện.

Rất nhanh có người ra giá. Đó là một công tử ở sàn giao dịch phía dưới:

- Năm mươi vạn!

Tiếng nói vừa dứt, một tiểu thư đột nhiên đứng dậy, khẽ nói:

- Tám mươi vạn.

- Một trăm vạn.

- Một trăm hai mươi vạn.

- Một trăm bốn mươi vạn.

Bầu không khí trong sàn đấu giá từ từ trở nên sôi nổi. Không ngừng có người báo giá, giá cả cũng không ngừng được nâng lên. Khi giá tăng vọt đến hai trăm vạn, trong sàn đấu giá trở nên yên tĩnh. Bởi vì giá này tương đương với giá trị thực sự của bảo vật này. Các công tử tiểu thư ở đây cũng không phải là người ngu. Phía sau còn nhiều bảo vật. Mới bắt đầu không đáng để bọn họ đổ máu.

Rất nhanh món bảo vật thứ nhất đã bị người mua với giá ha trăm ba mươi vạn. Thị nữ trên đài nhanh chóng trình lên bảo vật thứ hai.

- Xem ra bảo vật của ta quá nhiều, khiến thời gian của buổi đấu giá có chút khẩn trương!

Tiêu Lãng cười hì hì, nhìn thấy Cầm Phi nhanh chóng đưa từng một bảo vật ra bán đấu giá ra, ngay cả nước cũng không kịp uống một hớp, hắn có chút xấu hổ. Ngày hôm nay rõ ràng đã có nhiều bảo vật cần mang ra bán đấu giá, không cần phải nói tới số bảo vật hắn đột nhiên tăng thêm.

Rất nhanh đã có mười mấy bảo vật được mang ra bán đấu giá. Giá cả đều từ mười vạn huyền thạch trở lên. Cao nhất chính là cái long huyết đỉnh kia. Mà kim chủ đều là công tử tiểu thư bình thường phía dưới, hoặc là tộc trưởng trưởng lão của các phủ các đại gia tộc. Các nhã các phía trên không có một động tĩnh nào. Thậm chí một câu nói cũng không truyền ra.

- Tiếp theo sẽ có một vài bảo vật có chút ý nghĩa. Các vị hào khách đại gia tộc các tộc trưởng có thể sẽ chú ý!

Lời Nhã Phi nói khiến những tiếng bàn tán xôn xao trong sàn đấu giá liền lắng xuống. Rất nhanh một thị nữ đi lên. Lần này nàng không mang theo một khay bạc, trái lại cầm theo một Tu Di Giới tới. Cầm Phi tiếp nhận Tu Di Giới cười nói:

- Trong này có 1190 binh khí chiến giáp các loại. Trong đó 440 bảo vật Địa phẩm, 750 bảo vật Thiên phẩm. Đáp ứng yêu cầu của khách hàng, tất cả đóng gói đồng thời bán đấu giá. Các gia tộc cần mua binh khí chiến giáp có thể lập tức bắt đầu đưa ra giá. Giá khởi điểm là một trăm vạn huyền thạch. Mỗi lần tăng giá không ít hơn mười vạn huyền thạch!

Tinh thần Tiêu Lãng liền chấn động. Bởi vì những thứ này đều là bảo vật của hắn. Nhưng hắn không nghĩ tới sàn đấu giá lại bán đầu giá đồng thời tất cả như vậy. Chỉ có điều sàn đấu giá là sàn đấu giá đệ nhất thiên hạ, tất nhiên sẽ không để cho hắn chịu thiệt. Dù sao mình bán được nhiều hơn, bọn họ kiếm được nhiều hơn.

Nhiều binh khí chiến giáp như vậy, những công tử tiểu thư kia đương nhiên sẽ không đấu giá. Ngược lại có một vài tộc trưởng, các trưởng lão đại gia tộc rất có hứng thú. Nếu mua những bảo vật này trở lại phân phát cho võ giả trong tộc, có thể tăng thêm rất nhiều lực chiến đấu.

- Một trăm năm mươi vạn.

- Hai trăm vạn!

- Hai trăm ba mươi vạn.

Giá cả một đường tăng vọt, khiến Tiêu Lãng cũng càng thêm hưng phấn. Chỉ có điều giá cả rất nhanh tăng tới ba trăm vạn sau đó chợt chậm lại. Chỉ còn lại hai kim chủ đang gọi giá. Hơn nữa phạm vi gọi giá cũng hết sức nhỏ, chỉ tăng mười vạn một.

Cuối cùng những bảo vật kia bị một kim chủ tốn ba trăm tám mươi vạn huyền thạch mua. Tiêu Lãng đối với cái giá như vậy vẫn cảm thấy thoả mãn. Tuy răng số chiến giáp bảo kiếm Địa phẩm Thiên phẩm các loại này khổng lồ, nhưng không có ấn ký thiên đạo, có thể bán được với giá cao như vậy, chắc hẳn vẫn bởi vì buộc chặt tiêu thụ.

Gần bốn trăm vạn huyền thạch, lại thêm trên người hắn có hơn một trăm vạn huyền thạch, Tiêu Lãng cảm giác lưng mình cũng thẳng hơn. Cảm giác có tiền thật tốt. Hồi tưởng lại năm đó hắn mới vừa vào Phá Thiên phủ, bản thân hắn và Thanh Minh bởi vì không có huyền thạch, bị ép đi sơn trang Phá Hài đi công, trong lòng hắn có cảm giác như bừng tỉnh khỏi giấc mộng.

Buổi đấu giá tiếp tục tiến hành. Những thứ mang ra bán đấu giá đều là một vài bảo vật có ấn ký thiên đạo. Bảo vật còn lại của Tiêu Lãng cũng lẫn ở trong đó, giá cả hoặc cao hoặc thấp. Những vị khách trong trong nhã các phía trên vẫn không có một người nào ra tay.

- Tiếp theo chính là bán đấu giá hai chiếc chiến xa Thiên Cơ, đều là Thiên phẩm. Theo yêu cầu khách hàng, cũng đồng thời bán đấu giá. Giá khởi điểm là năm mươi vạn huyền thạch. Mỗi lần tăng giá không ít hơn mười vạn!

Lời của Cầm Phi lại truyền đến. Tinh thần Tiêu Lãng lại chấn động. Bởi vì cái này cũng là đồ của hắn. Chắc hẳn đó cũng là thứ quý nhất trong số bảo vật hắn đưa ra. Chiến xa Thiên Cơ có thể đại biểu cho thân phận. Các phủ vực gia tộc bình thường không có Thiên Đế, nhiều nhất cũng chỉ là có một, hai chiếc.

Quả nhiên rất nhiều công tử và tiểu thư ánh mắt liền sáng rực lên. Giá cả cũng bắt đầu một đường tăng vọt. Rất nhanh liền đạt được giá một trăm vạn. Tiếng ra giá vẫn không ngừng lại.

- Một trăm năm mươi vạn!

Lúc này, trong nhã các phía trên đột ngột truyền ra một giọng nói. Phía dưới nhất thời yên tĩnh lại, không có người nào ra giá nữa. Tiêu Lãng ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn lên, liền nhìn thấy trong nhã các kia đánh dấu bốn chữ lớn công tử Ma Tiêu. Hắn nhất thời tức giận.

Theo xu hướng đấu giá này, chiến xa Thiên Cơ tuyệt đối không chỉ dừng lại ở giá một trăm năm mươi vạn. Chắc hẳn còn có thể nâng đến khoảng hai trăm vạn. Nhưng công tử Ma Tiêu vừa mở miệng, những người còn lại đều chủ động né tránh. Một là bọn họ không muốn đắc tội Ma gia. Hai là so về tài lực, ngươi có thể hơn được thập đại gia tộc sao? Cho nên các công tử tiểu thư bình thường phía dưới không muốn đi tự đánh mất mặt mình, kiên quyết ngậm miệng.

Bỗng dưng ít đi năm mươi vạn huyền thạch, lại còn là tình địch, điều này khiến trong lòng Tiêu Lãng nổi giận. Mình là khách hàng nhưng không tiện tăng giá, chỉ có thể tức giận nhìn về phía lầu các của công tử Ma Tiêu.

- Một trăm sáu mươi vạn!

Vào thời khắc này, một giọng nói nghịch ngợm khả ái vang lên. Tiêu Lãng liền vui vẻ! Đây là giọng nói của Tiểu Ấu Trĩ. Tiểu Ấu Trĩ không biết vì nhìn thấu ý tưởng của hắn, hay cố ý quấy rối, lại mở miệng chỉ tăng thêm mười vạn.

Lần đầu tiên công tử Ma Tiêu mở miệng, hơn nữa đã từng truyền lời ra, lần này mang theo vô số huyền thạch. Quan trọng nhất là vì Đông Phương Hồng Đậu ở đây, tất nhiên hắn không muốn bị mất mặt, mở miệng lần nữa:

- Hai trăm vạn!

Trong sàn đấu giá lại vang lên tiếng bàn tán sôi nổi. Công tử đại gia tộc đúng là hào khí. Một lần nâng giá chính là mấy chục vạn. Nhưng một giây sau, một giọng nói lại vang lên, khiến trên trán mọi người đều xuất hiện một vạch đen. Giọng nói của Âu Dương Ấu Trĩ lại vang lên:

- Hai trăm mười vạn!