Yêu Giả Vi Vương

Chương 592: Sớm biết có ngày hôm nay



Vèo!

Hắc Phí rất nhanh liền giật mình tỉnh lại. Không chút do dự, thân thể hắn bắn nhanh vào trong không trung lao về phía tây. Bất luận gia tộc Hắc Lân đã kết thúc hay không, hắn nhất định phải trốn. Chỉ có trốn vào trong biển Thần Hồn hắn mới có thể có đường sống.

- Hừ, còn muốn trốn?

Tiêu Lãng không nhúc nhích, Tiểu Đao đã hừ lạnh một tiếng. Tu Di Giới trong tay hắn lóe lên. Một cái rìu cực lớn khiến mấy trăm vạn mọi người toàn thành cảm giác run sợ xuất hiện. Tiểu Đao cũng không có động tác quá hoa lệ, trực tiếp đánh một búa về phía Hắc Phí vừa bỏ trốn.

Vèo!

Một búa quang cực lớn hình bán nguyệt lao ra, dễ dàng đuổi theo Hắc Phí. Sau đó... đã không còn sau đó nữa!

Đế hậu Phi Vũ và Yêu Nguyệt Liên Tinh nhìn mưa máu bay đầy trời, trên khuôn mặt kiều mị liền tái nhợt. Đặc biệt là Đế hậu Phi Vũ. Hai năm qua, nàng dựa vào Hắc Phí toàn lực chèn ép Chiến Vương Triều, Huyết Vương Triều, hãm hại không ít người. Giờ phút này chỗ dựa cường đại nhất lại bị người ta thuấn sát. Quan trọng nhất là... dường như năm đó nàng đã tính kế hãm hại Tiêu Lãng?

Vũ Phi Tiên, cường giả Vũ Vương Triều, còn có một đám cường giả năm đó ở bên ngoài cửa bắc Đế Đô khai chiến với Tiêu Lãng, thân thể đều đang run rẩy.

Nhưng mắt Ẩn đế và Nghịch Thủy Lưu lại sáng đến mức đáng sợ. Sắc mặt Tiêu Bất Hoặc lúng túng nhất. Năm đó Tiêu Lãng có thể ở trước mặt mọi người, nói sau này không còn là người của Tiêu gia...

Tiêu Lãng cũng không nói chuyện với mọi người, chỉ nhìn Hồng Đậu và Tiểu Đao nói:

- Tiểu Đao, ngươi và Hồng Đậu trước tiên ở lại đây chờ, ta đi sẽ về liền! Tiểu Đao chớ lộn xộn. Chờ ta trở lại hãy nói sau.

Nói xong Tu Di Giới trong tay Tiêu Lãng lóe lên. Một chiếc chiến xa Thiên phẩm xuất hiện. Thân thể hắn bắn mạnh vào trong chiến xa, sau đó lập tức hóa thành lưu quang, bay về phía đông nam.

- Tốc độ này...

Tốc độ chiến xa Thiên phẩm thật ra cũng không tính là quá nhanh. Chỉ tương đương với tốc độ của Nhân Hoàng tứ, ngũ trọng. Nhưng ở trong mắt một đám Chúng Sinh cảnh, vậy cũng đủ dọa người. Hơn nữa thời điểm thân thể Tiêu Lãng bắn mạnh lên, tốc độ kia cũng nhanh đến mức dọa người. Bởi vì Tiêu Lãng phóng thích chiến kỹ Thiên Ma, khí tức cường đại bên trong thân thể cũng cuồng bạo phóng ra, khiến mọi người phía dưới chấn động đến mức khí huyết cuồn cuộn.

- Con Tiềm Long này quả nhiên một bước lên trời rồi!

Trên mặt Ẩn đế đầy xúc động. Nhiều năm như vậy, có vô số võ giả đại lục Thần Hồn đi vào biển Thần Hồn. Nhưng trừ hắn ra không có người nào trở về. Tiêu Lãng xem như là người thứ hai trở về. Hơn nữa lại chỉ ra hai năm...

Hắn từng đi lang bạt Thiên Châu, tất nhiên có một ít nhãn lực. Thực lực tổng hợp của Tiêu Lãng tuyệt đối đạt được Nhân Hoàng cảnh. Còn có thực lực của Tiểu Đao lại sâu không lường được. Ngay cả Tiểu Hồng Đậu của Đông Phương Gia năm đó mất tích, giờ phút này cũng đã biến thành Chí cường giả.

- Tuyết Trà, hài tử của ngươi có tiền đồ rồi!

Nghịch Thủy Lưu lão lệ tuôn rơi, nhưng vẫn che giấu rất tốt, không để quá nhiều người nhìn thấy. Cho dù nước mắt rơi nhưng khóe miệng lại vô cùng vui mừng.

- Bất Tử. Cháu của ngươi không để ngươi thất vọng. Ai... Đáng tiếc ta già rồi hồ đồ, năm đó lại đưa ra một mệnh lệnh vô cùng ngu xuẩn. Tiêu gia bởi vì ta mà mất đi một cơ hội vinh quang vạn năm. Liệt tổ liệt tong, Bất Hoặc ta không còn mặt mũi nào gặp các ngươi...

Nhìn chiến xa Thiên Cơ của Tiêu Lãng lao đi, vẻ mặt Tiêu Bất Hoặc trở nên hốt hoảng. Vừa nãy thời điểm Tiêu Lãng nhìn mình, xem ánh mắt của hắn rõ rang không khác một người xa lạ. Không cần phải nói, trong lòng hắn vẫn còn canh cánh đối với chuyện năm đó.

Tiêu Lãng quật khởi, Tiêu gia không chỉ không có cơ hội gà chó lên trời, trái lại còn có khả năng mang đến nguy cơ bị diệt. Năm đó Tiêu Lãng giết

Tiêu Thanh Báo mắt cũng không nháy mắt một cái...

Tiêu Lãng cường thế trở về, nhưng mấy nhà vui mừng mấy nhà sầu!

Tiểu Đao lại không để ý nhiều như vậy. Ánh mắt hắn lạnh lùng quét qua trên người mọi người nói:

- Trước khi ca ca ta trở về, mọi người tốt nhất đừng động. Bằng không rìu của ta cũng không nhận người! Ừm... sư phụ Ẩn đế, gia gia Đông Phương Tiểu Đao không nói về các ngươi!

Nghe thấy Tiểu Đao còn gọi mình là sư phụ, thân thể Ẩn đế kích động run rẩy. Năm đó hắn thu Tiểu Đao làm đồ đệ tất nhiên chính là vì ngày hôm nay. Trong những người ở đây, người cảm thấy vui mừng nhất sợ rằng phải kể tới Đông Phương Bạch. Tôn nữ thương yêu nhất lại không chết, còn cùng Tiêu Lãng trở về. Lần này Đông Phương Gia muốn không vinh quang lớn mạnh cũng khó khăn...

Tuy rằng Đông Phương Bạch rất muốn lập tức dẫn theo Đông Phương Hồng Đậu lập tức trở về đế đô, cho cha mẹ Đông Phương Hồng Đậu một niềm mừng. Tuy nhiên Tiêu Lãng đã căn dặn, mọi người cũng không thể nhúc nhích. Bọn họ chỉ có thể đàng hoàng ở Thần Hồn Thành chờ đợi Tiêu Lãng trở về.

Đông Phương Hồng Đậu rất nhanh liền khôi phục lại, vội vàng mời Đông Phương Bạch, Ẩn đế, Nghịch Thủy Lưu đi vào trong hoàng cung. Cuối cùng nàng nhìn Tiêu Bất Hoặc nói:

- Gia gia Bất Hoặc, gia gia cũng vào ngồi chờ đi!

Tiêu Bất Hoặc ngẩn ra, sau đó trên mặt lập tức đầy lúng túng cười nói:

- Ta sao? Ta không vào đâu. Ta chờ ở bên ngoài là được rồi!

Đông Phương Hồng Đậu cười ngọt ngào một tiếng nói:

- Gia gia Bất Hoặc vào đi. Bất kể nói thế nào, Tiêu Lãng đều giữ lại huyết mạch Tiêu Gia. Chuyện năm đó... Ta sẽ cố gắng khuyên nhủ hắn!

- Ừ, cố gắng. Vẫn là Hồng Đậu tốt, vẫn là Hồng Đậu hiểu chuyện...

Tiêu Bất Hoặc không hăng hái, nhưng lão lệ vẫn tuôn rơi, toàn thân đều lúng túng và không dễ chịu. Đông Phương Bạch và Nghịch Thủy Lưu nhìn thấy lắc đầu thở dài. Sớm biết hôm nay, lúc trước sao còn làm như thế đây?

Người ở phía ngoài lại nhìn mọi người đi vào đầy vẻ mong chờ, cũng lo lắng bất an. Tiểu Đao lạnh lùng đứng ở bên ngoài. Nếu ai dám có hành động mờ ám, sợ là cuồng thần chiến phủ cực lớn của hắn sẽ không chút lưu tình đánh xuống.

Không ai biết Tiêu Lãng đi đâu, cũng không biết bao lâu hắn sẽ trở về. Bọn họ chỉ có tiếp tục chờ đợi, chờ đợi Tiêu Lãng đưa ra phán quyết đối với vận mệnh bọn họ.

Tiêu Lãng tất nhiên là đi tới hải đảo phía đông nam Thiên Châu. Trong hải đảo có bốn người, hai người trong đó là người quan trọng đối với cuộc đời hắn.

Tốc độ chiến xa Thiên phẩm nhanh tới mức nào, vực diện Thần Hồn nho nhỏ, cho dù Tiêu Lãng toàn lực chạy nhiều nhất không cần tới một canh giờ đã có thể đi ngang qua. Hắn sử dụng chiến xa đi hơn nửa canh giờ đã thấy hải đảo kia hiện ra phía xa trong.

- Chít chít

Con mèo nhỏ chỉ bằng đầu nắm tay chui ra, nhìn mấy lần lại trở vào trong tay áo Tiêu Lãng ngủ say. Huyễn ma thú Tiểu Bạch gần đây rất quỷ dị, thường xuyên không có chuyện gì thì trốn ở trong tay áo Tiêu Lãng ngủ say. Lần trước trong trận đại chiến ở ngoài Hắc Lân Thành nó cũng không tỉnh lại...

- Cô cô, Nhã Nhi, Thiên Tầm, Thiện Lão các ngươi có khỏe không?

Không để ý đến Tiểu Bạch, nhìn thấy hải đảo càng lúc càng gần, mắt Tiêu Lãng đã thoáng ươn ướt. Năm đó hắn một mình rời nơi này đi tới Thiên Châu, căn bản chưa hề nghĩ tới có thể sống sót trở về. Không nghĩ tới mình thật sự có thể trở về, hơn nữa chỉ trong thời gian hai năm.

Vèo!

Chiến xa Thiên Cơ rốt cuộc bay đến thành trì lớn nhất bên trên hòn đảo. Khí tức cường đại kia khiến một đám võ giả cấp thấp canh phòng phía dưới sợ hãi, toàn thân run rẩy.

- Lãng nhi?

- Công tử?

Hai giọng nói quen thuộc vang lên. Hai bóng người từ trong một sân viện lao ra. Bốn con mắt nhìn chăm chăm vào thân ảnh Tiêu Lãng ở trên bầu trời. Vừa nãy hai người cũng cảm giác được một khí tức quen thuộc. Giờ phút này bọn họ lao ra vừa nhìn thấy, mắt lập tức sáng lên, thân thể không ngừng rung động.

Thực lực Tiêu Thanh Y lại đạt được Chiến Đế cảnh? Thiên Tầm cũng không tồi, đột phá Chiến Vương cao giai. Xem ra huyễn thạch lưu lại lúc trước đã có tác dụng lớn đối với bọn họ. Tiêu Lãng tùy tiện một cảm ứng lập tức nhếch miệng nở nụ cười, nước mắt nhưng không hăng hái rơi xuống.

- Cô cô, Lãng nhi trở lại!

Nghẹn ngào gọi một tiếng, hắn khống chế chiến xa bắn nhanh xuống phía dưới. Chiến xa còn chưa hạ xuống đất, thân thể đã lao ra ngoài, trực tiếp quỳ hai đầu gối xuống trước mặt Tiêu Thanh Y, liên tục dập đầu trước nàng. Chỉ hai năm không gặp, đối với Tiêu Lãng mà nói lại giống như đã trôi qua mấy đời.

Thời gian hai năm dung mạo Tiêu Thanh Y cũng không thay đổi quá nhiều. Nàng vẫn là một nữ tử quật cường, không thích biểu lộ sự yếu đuối của mình. Nàng giống như Độc Cô Hành có khí chất bình tĩnh siêu nhiên. Dù trời sập xuống cũng sẽ không thay đổi sắc mặt.

Nhưng giờ phút này nàng lại hoàn toàn khống chế không được nữa. Nàng ôm vai Tiêu Lãng khẽ khóc. Trên khuôn mặt tuyệt mỹ, nước mắt như mưa, có thể làm cho bất kỳ nam tử nào có tâm địa sắt đá cũng phải chấn động, mềm lòng!