Yêu Giả Vi Vương

Chương 602: Thất bại thảm hại



Vèo!

Vào thời khắc này, cửa lớn đại viện Tiêu gia mở ra. Tiêu Thanh Long và tất cả cao tầng Tiêu gia vừa nhận được tin tức liền chạy ra. Kỳ thực Tiêu Lãng trở về cần một khoảng thời gian. Từ Thần Hồn Thành bay đến đế đô cũng tốn hai canh giờ. Thời gian lâu như vậy đủ để tin tức truyền khắp đại lục. Chỉ có điều không người nào dám lén lút truyền tin đi. Bọn họ rất sợ chọc giận Tiêu Lãng. Cho nên giờ phút này người của Tiêu gia mới vừa nhận được tin tức.

Tiêu Thanh Long, Tiêu Thanh Hổ còn có vô số trưởng lão Tiêu gia, Tiêu Cuồng, Tiêu Cẩn, Tiêu Dã và thế hệ tuổi trẻ trong gia tộc bỗng nhiên cũng ở trong hàng ngũ đó. Một nhóm người tuôn ra khỏi cửa đại viện Tiêu gia. Bọn họ không dám tin tưởng nhìn ba người Tiêu Lãng đứng ngoài cửa. Đặc biệt là Tiêu Thanh Long cảm nhận được khí tức cường đại trên người Tiêu Lãng, nhìn thần sắc khó xử trên mặt Tiêu Bất Hoặc, tất nhiên đã hiểu rõ ràng rất nhiều chuyện. Sắc mặt hắn thoáng cái đã trở nên vô cùng phức tạp âm trầm.

Tiêu Thanh Long không phải là kẻ ngu xuẩn. Cao tầng Tiêu gia cũng là cáo già có thể đoán ra rất nhiều chuyện. Nhưng nhi tử Tiêu Thanh Long đầu óc cũng không tốt, hoặc là nói... quá tiện dụng.

Nhìn Tiêu Lãng, ánh mắt Tiêu Cuồng cực kỳ ước ao đố kị thù hận. Đúng vào lúc này hắn vẫn vô cùng kinh hoảng! Hắn cho rằng Tiêu Lãng trở về Tiêu gia để cướp vị trí, hoặc là trút giận vào bọn họ. Trong khoảng thời gian ngắn thật ra hắn không có nghĩ nhiều như thế. Hắn lại là người đầu tiên mở miệng nói:

- Hừ hừ, Tiêu Lãng ngươi còn mặt mũi nào trở về đây? Ngươi cũng không nhìn xem Tiêu gia bởi vì ngươi bị chèn ép tới mức nào? Ngươi không phải nói không còn là người của Tiêu gia sao...

Vèo!

Hắn còn chưa nói dứt lời, một bóng người bắn nhanh tớt, tát mạnh một cái khiến Tiêu Cuồng bị đánh bay ra ngoài, đập vào tướng vây bên ngoài đại viện Tiêu gia, tạo thành một lỗ thủng lớn.

Mọi người trong Tiêu gia đều ngạc nhiên. Bởi vì người ra tay không phải là Tiêu Lãng, Tiểu Đao, mà là Tiêu Bất Hoặc!

Điều càng khiến bọn họ ngạc nhiên hơn chính là, sắc mặt Tiêu Bất Hoặc âm trầm đến mức đáng sợ, nổi giận rống lớn:

- Truyền lệnh tộc trưởng cho ta, lập tức huỷ bỏ thân phận con cháu đích tôn của ba người, Tiêu Cuồng, Tiêu Cẩn, Tiêu Dã trục xuất khỏi đế đô vĩnh. Đồng thời huỷ bỏ thân phận gia chủ Tiêu Thanh Long, trục xuất đế đô vĩnh không được trở lại!

Tất cả cao tầng Tiêu gia, còn có võ giả cấp thấp của Tiêu gia đang đứng phía sau đại môn đều trợn tròn mắt. Mệnh lệnh này hết sức tàn nhẫn. Ở trước mặt nhiều người như vậy lại hạ lệnh phế bỏ bốn cha con Tiêu Thanh Long, vĩnh viễn không có cơ hội quật khởi. Tiêu Bất Hoặc làm vậy không phải quá tàn nhẫn sao? Nói thế nào, thực lực của Tiêu Thanh Long đều đặt ở đây, tư chất của ba người Tiêu Cuồng cũng là tốt nhất của thế hệ trẻ tuổi trong gia tộc.

Đông Phương Bạch, Nghịch Thủy Lưu liếc mắt nhìn nhau, khóe miệng lộ vẻ trào phúng. Tiêu Bất Hoặc lúc này mất bò mới lo làm chuồng hiển nhiên có chút muộn. Từ vẻ mặt Tiêu Lãng không chút dao động có thể thấy được một chút. Mà trong mắt Tiểu Đao lộ vẻ lạnh lẽo âm trầm, hiển nhiên hắn cũng không hài lòng.

Tiêu Lãng không hề nhìn mấy người đó. Hắn dường như cũng không nghe thấy mệnh lệnh của Tiêu Bất Hoặc. Hắn lại thản nhiên nhìn ba người Trà Mộc cười một tiếng nói:

- Trà Mộc, Nghịch Thương, Phỉ Nhi! Ta đi bái tế gia gia và phụ mẫu ta một chút. Lát nữa sẽ tìm các ngươi uống rượu được không?

- Cùng đi chứ. Chúng ta cũng bái tế Bất Tử gia gia, còn cả bá phụ bá mẫu một chút!

Toàn hân Trà Mộc giống như vừa sống lại, chân thành nói.

Tiêu Lãng gật đầu, trực tiếp đi vào trong đại viện Tiêu gia. Hắn vẫn không nhìn đám người đang đứng ở trước cửa. Tiểu Đao và Hồng Đậu, Tiêu Thanh Y, Nhã phu nhân làm bạn ở một bên. Tiêu Bất Hoặc lại đi phía trước dẫn đường. Tuy rằng không quá mức ân cần, sắc thái trên mặt vẫn cho người ta một cảm giác tiếp đón quý khách.

Ẩn đế, Đông Phương Bạch, Nghịch Thủy Lưu theo vào phía trong, lưu lại một đám cao tầng Tiêu gia há hốc mồm. Còn có phụ tử Tiêu Thanh Long sắc mặt tái nhợt.

Vèo!

Chờ đám người Tiêu Lãng đi vào, vô số thân ảnh phía xa mới bắn đến. Trưởng lão gia chủ Đông Phương Gia, trưởng lão Nghịch Gia, tộc trưởng Trà Gia, một nhóm trưởng lão tất cả mười tộc trưởng của đại gia tộc trình diện. Đương nhiên người của Tả gia không tới, nhưng hiển nhiên có không ít thám tử của bọn họ có mặt.

Một nhóm người thần sắc phức tạp đứng ở bên ngoài, trong mắt mơ hồ còn có vẻ kinh ngạc vô hạn. Chuyện Thần Hồn Thành, chờ sau khi Tiêu Lãng tiến vào đại viện Tiêu gia, thủ hạ nhà bọn họ mới dám truyền tin lại đây. Giờ phút này vô số nhân vật lớn của đế đô ở đây đều biết được đại khái chuyện gì đã xảy ra. Bọn họ so với cao tầng Tiêu gia càng hiểu hơn, mệnh lệnh kỳ quái của Tiêu Bất Hoặc vừa nãy hàm chứa thâm ý gì.

Khi cao tầng Tiêu gia ở lại bên ngoài, nhanh chóng truyền âm giao lưu với đám người kia, được biết chuyện đã xảy ra, sắc mặt tất cả mọi người biến thành tái nhợt. Bọn không tiếp tục cố bốn người phụ tử Tiêu Thanh Long nữa, vội vã đi vào trong đại viện Tiêu gia. Trên mặt bọn họ đều lo lắng bất an và... am thầm kinh ngạc vui mừng.

Tộc trưởng trưởng lão gia chủ các đại gia tộc đều đi vào phía trong, cũng không người nào nhìn phụ tử Tiêu Thanh Long. Bọn họ lưu lại ba người Tiêu Thanh Long và Tiêu Cẩn Tiêu Dã đứng cô độc ở ngoài cửa lớn.

- Đại ca!

Tiêu Dã giật mình tỉnh lại, vội vàng kéo Tiêu Cuồng từ trong bức tường đổ ra. Nhìn thấy Tiêu Cuồng bị trọng thương, Tiêu Dã mơ hồ khóc nức nở nói:

- Phụ thân, gia gia quá độc ác. Đại ca bị trọng thương!

- Phù... Không đánh chết là tốt rồi!

Tiêu Thanh Long thở ra một hơi, bất lực nhắm mắt lại, nói:

- Đi thôi!

- Đi đâu?

Tiêu Cẩn mở trừng hai mắt, thân thể có chút run rẩy.

- Còn có thể đi đâu?

Giờ phút này Tiêu Thanh Long dường như đã già đi mười tuổi. Hắn rất lưu luyến liếc mắt nhìn đại viện Tiêu gia một cái nói:

- Tìm một tiểu thành, sống qua ngày đi!

- Cái gì?

Tiêu Cẩn chấn động. Tiêu Dã cũng không dám tin tưởng nhìn Tiêu Thanh Long. Từ nhỏ bọn họ đã hưởng cơm ngon áo đẹp, thân phận hiển hách, quen đế đô vinh hoa phú quý. Hiện tại phải chạy đến tiểu thành sống qua ngày sao? Điều này so với giết bọn họ còn khó hơn. Tiêu Cẩn vội vàng hoảng loạn nói:

- Phụ thân, gia gia chắc hẳn chỉ là tức giận nhất thời. Chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi, chờ gia gia hết giận lại trở về cầu xin người?

- Ngu xuẩn!

Ánh mắt Tiêu Thanh Long đột nhiên lạnh lẽo âm trầm, nổi giận mắng:

- Hiện tại còn không đi, gia gia ngươi quay đầu lại tuyệt đối sẽ giết chúng ta. Các ngươi không sợ chết thì ở lại đi!

Trong mắt Tiêu Dã bắn ra hai luồng sáng thù hận, thâm độc nói:

- Là bởi vì... Tiêu Lãng sao?

- Thanh Đế à Thanh Đế. Ngươi ép ta cả đời, con của ngươi cũng ép con trai của ta cả đời. Hiện tại hắn lại có tiền đồ như vậy, đời này ta không bằng ngươi. Ta thua, thua thất bại thảm hại!

Tiêu Thanh Long không ở lại giải thích vớiTiêu Dã. Hắn đưa ánh mắt buồn rầu nhìn đại viện Tiêu gia một chút, than một tiếng, sau đó trầm mặc đi về phía xa, bóng lưng cô đơn, ngay cả bước chân cũng trở nên vô cùng nặng nề.

Tiêu Dã và Tiêu Cẩn liếc mắt nhìn nhau. Tuy rằng trong mắt vẫn lộ vẻ oán độc, nhưng hai người đều cảm giác bất lực sâu sắc. Bọn họ không biết giờ phút này Tiêu Lãng mạnh tới mức nào, nhưng hai năm trước Tiêu Lãng đã có thể giết chết Chiến Đế, hai năm sau còn quang minh chính đại trở lại. Cả đời này xem ra bọn họ không có hi vọng vượt qua hắn. Chắc hẳn bọn họ cũng sẽ giống như phụ thân mình, vĩnh viễn sống ở dưới bóng tối của Tiêu Lãng.

Vèo!

Ngay sau khi mấy người đi được mấy trăm mét, phía sau lưng có một bóng người nhanh chóng từ trong đại viện Tiêu gia bắn mạnh ra. Một Huyết Vệ của Tiêu gia hô lớn:

- Gia chủ, mấy vị thiếu gia các người không cần đi nữa. Vừa nãy tiểu thư Thanh Y đã cầu tình với tộc trưởng. Lãng... thiếu gia cũng không phản đối. Tộc trưởng đồng ý cho các ngươi tiếp tục ở tại đại viện Tiêu gia. Chỉ có điều không còn là gia chủ cùng thiếu gia trực hệ...

Trên mặt Tiêu Dã và Tiêu Cẩn lộ vẻ kinh ngạc, vui mừng. Cho dù không phải là thiếu gia trực hệ, có thể ở lại đại viện Tiêu gia chung quy vẫn tốt hơn so với sống qua ngày ở tiểu thành. Nhưng khóe miệng Tiêu Thanh Long co rúm, trên mặt nóng rát. Một tát này dường như còn đau hơn cái tát vừa này...