Yêu Giả Vi Vương

Chương 646: Quả nhiên là hắn



Gần đây tâm tình của tiểu thư Hòa Nhi không tốt. Ngay cả món ăn Thúy Hoa Cao thích ăn nhất, hiện tại cũng không ăn. Từ khi trở lại vực diện Hòa Đường, nàng vẫn thấp thỏm không yên. Đặc biệt là sau khi nghe thấy Tiêu Lãng bị vô số cường giả Bắc Minh đuổi giế, tâm tình nàng xấu tới cực điểm.

Nàng đã vô số lần tự nói với mình, mình là người đã có hôn phu. Hơn nữa vị hôn phu của nàng là công tử rất có danh tiếng tại Bắc Minh, là long phượng trong loài người, xét về mọi mặt, thực sự xứng đôi với thân phân địa vị của nàng. Chỉ có điều trong đầu nàng suốt ngày chỉ hiện lên khuôn mặt lãnh khốc vô tình kia...

Không sai!

Tiêu Lãng đã cứu mạng nàng, nàng rất cảm kích. Nhưng Tiêu Lãng lại khiến nàng bị tổn thương. Khi hắn vô tình rời đi, ánh mắt lạnh lùng kia khiến nàng vô cùng xúc động. Thậm chí trong một khắc kia nàng đột nhiên có chút hận hắn.

Chỉ có điều trong lúc nàng tuyệt vọng, Tiêu Lãng lại xuất hiện lần nữa, lại khiến tâm tình của nàng từ đáy cốc bay đến trời. Sau khi Tiêu Lãng dẫn theo năm người các nàng, một đường bay về phía vực diện Hòa Đường, còn rất lãnh khốc vô tình, căn bản không nói với nàng một câu. Mãi đến khi tiêu diệt xong quân đoàn hải tặc Hỏa Xà, nàng mới đột nhiên có chút dũng khí muốn nói với hắn một chút. Cuối cùng sau khi hàn huyên mấy lời, nàng đột nhiên lại cảm thấy còn người Tiêu Lãng dường như rất tốt?

Nhiều loại tâm tình phức tạp, trùng kích vào cuộc sống mười mấy năm trắng tinh như tờ giấy của nàng. Tiêu Lãng giống như một điều bí ẩn, tràn ngập ma lực thần kỳ, thu hút nàng. Cho nên lúc chia tay, nàng mới kích động thậm chí làm ra hành động hoang đường kia...

Dung nhan nàng theo phong tục vực diện Hòa Đường mà nói, chỉ có thể để trượng phu của nàng nhìn thấy. Nhưng nàng lại cho một nam tử xa lạ nhìn. Điều này đối với một hài tử ngoan ngoãn như nàng mà nói, xem như là một lần phản bội lớn nhất trong cuộc đời. Nhưng... nàng không hối hận!

Tuy rằng không hối hận, nhưng nàng giống như một tờ giấy trắng lại dính vào một chút phàm trần. Cho nên mấy ngày này nàng rất bối rối. Trong đầu nàng luôn hiện lên một khuôn mặt lạnh lùng vô tình, không thể nào xóa đi được. Nàng thậm chí đều hoài nghi, lẽ nào nàng có xu hướng thích bị ngược sao?

- Công chúa, công chúa! Có người cầm lệnh bài của công chúa cầu kiến!

Một cung nữ nắm váy, có chút cấp bách nhanh chóng đi tới. Khuôn mặt thất thần của Hòa Nhi nhất thời chấn động, vội vàng đứng lên. Sau đó lại cảm thấy như vậy không tốt, lại ngồi xuống. Nhưng nàng vẫn vội vàng mở miệng hỏi:

- Hắn đã đến rồi sao?

Cung nữ nhanh chóng đi tới, lắc đầu nói:

- Không phải, là một đội trưởng hộ vệ Hòa Mộc Thành cầm lệnh bài của công chúa, nói là có một người bộ dạng khả nghi bị bọn họ bắt! Vì phát hiện trong tay người kia có lệnh bài của công chúa, cho nên lập tức báo lên!

- A...

Mắt công chúa Hòa Nhi chớp chớp, trầm ngâm một lát, lập tức phất tay nói:

- Dẫn người tới!

Lệnh bài của nàng chỉ có một tấm. Phía trên khắc hai chữ Hòa Miêu. Mọi người trong toàn vực diện Hòa Đường đều biết. Đây là tên thật của nàng. Mà lệnh bài này nàng đã đưa cho Tiêu Lãng. Nói như vậy rất có thể Tiêu Lãng đã đến vực diện Hòa Đường.

Tên đội trưởng hộ vệ kia rất nhanh liền được dẫn tới. Công chúa Hòa Miêu lập tức dùng tấm lụa mỏng bịt mặt. Nàng ra hiệu cho cung nữ hỏi. Còn chưa hỏi xong, đôi mắt đẹp của công chúa Hòa Miêu nhất thời phát sáng. Nàng đột nhiên đứng lên nói:

- Hinh di!

- Công chúa!

Một thân thể đẫy đà đột ngột từ trong một góc hiện ra. Thực lực lại đạt được Nhân Hoàng đỉnh phong. Chỉ có điều dường như người này tu luyện loại thần thông nào đó, bước đi lặng lẽ không hề có một tiếng động.

Công chúa Hòa Miêu bình thường nhìn giống như một đóa hoa nhỏ mảnh mai, nhưng giờ phút này lại hạ mệnh lệnh quả quyết khác thường:

- Đi theo người này, đưa người cầm lệnh bài kia về đây. Thuận tiện tạm thời giam lỏng tất cả những hộ vệ và võ giả đã nhìn thấy người kia lại, chờ mệnh lệnh của ta!

Hinh di gật đầu, thân thể nhẹ nhàng rời đi. Một tay nàng nắm lấy hộ vệ kia bay ra khỏi lầu các. Sau khi đám người kia rời đi, cung nữ thiếp thân lập tức khẩn trương hỏi:

- Công chúa, là hắn sao?

Cung nữ thiếp thân này tên là Hòa Nê, từ nhỏ đã ở cùng với công chúa Hòa Miêu, hai người thân nhau như tỷ muội. Trong lòng công chúa Hòa Miêu có chuyện gì, chưa bao giờ giấu nàng. Cho nên giờ phút này, cung nữ này dường như còn khẩn trương hơn cả công chúa Hòa Miêu.

Công chúa Hòa Miêu gật đầu, trong đôi mắt đẹp lộ ra một chút lo lắng nói:

- Là hắn. Chỉ có điều dường như hắn bị trọng thương? Cũng không biết tình hình thế nào?

Cung nữ trầm ngâm một hồi, nói:

- Công chúa muốn giúp hắn? Hắn... đã giết chết công tử Sơn Tiêu! Các đại vực chủ đều đang đuổi giết hắn. Đến lúc đó sợ là Thánh chủ sẽ tức giận?

Trong mắt công chúa Hòa Miêu lộ vẻ kiên định, nói:

- Sao có thể không giúp được? Nếu không nhờ có hắn, Hòa Nhi đã chết ở biển Băng Tuyết. Phụ thân tuyệt đối sẽ không ngồi yên! Lại nói nữa, ta không phải đã bảo Hinh di khống chế tin tức sao? Ta để Tiêu Lãng ở trong Hòa Miêu Các, ai sẽ biết được? Ai dám đến kiểm tra?

Cung nữ vừa nghe thấy vậy, lập tức kinh ngạc kêu lên:

- Cái gì? Công chúa còn muốn cho hắn ẩn náu tại Hòa Miêu Các? Công chúa điên rồi! Công chúa cho một nam nhân trốn ở chỗ này sao? Nếu như việc này truyền ra ngoài, sự trong sạch của công chúa sẽ bị hủy! Đến lúc đó sợ là công tử gia sẽ nổi giận...

Công chúa Hòa Miêu sửng sốt. Nàng lập tức có chút phiền lòng, phất phất tay nói:

- Không quan tâm. Việc này có quan hệ trọng đại. Nếu không ẩn náu ở trong Hòa Miêu Các, sợ là tin tức sẽ tiết lộ ra ngoài. Đến lúc đó mấy Vực chủ ép phụ thân, phụ thân cũng rất khó chịu được áp lực! Bảo người ta phong tỏa Hòa Miêu Các, nói ta muốn bế quan. Bất kỳ ai cũng không gặp!

Cung nữ suy nghĩ một chút, cuối cùng không thể làm gì khác, đành phải đi sắp xếp. Tuy rằng trong lòng nàng rất lo lắng, nhưng nàng và công chúa Hòa Miêu cùng nhau lớn lên nên hiểu rõ nàng nhất. Công chúa Hòa Miêu thật sự là một tiểu nữ hài ôn nhu yếu đuối, cũng là một cô con gái ngoan. Cho dù phụ thân nàng làm chủ, đính hôn với một vị hôn phu chưa từng gặp mặt, nàng cũng không phản đối một câu. Nhưng trong lòng cung nữ hiểu rất rõ, nàng vẫn là một nữ tử ngoài nhu trong cương. Một khi nàng đã quyết định, mười con hung thú cũng không kéo trở lại được. Ví dụ như việc đi biển Băng Tuyết rèn luyện kinh nghiệm lần trước...

- Tại sao còn chưa trở lại?

Thời gian trôi qua, tuy rằng công chúa Hòa Miêu rất yên tâm về năng lực làm việc của Hinh di, nhưng nàng lại có cảm giác sống một ngày giống như bằng một năm. Nàng biết mình lo lắng cho một nam tử như vậy là không đúng. Đối với vị hôn phu của nàng cũng là một chuyện rất không công bằng. Nhưng nàng đang lo lắng, giống như hồng thủy khi vỡ đê, đã xảy ra thì không thể ngăn cản...

Tâm tư thiếu nữ ngươi đừng đoán. Tình cảm thiếu nữ đều là thơ. Xưa nay lòng của thiếu nữ có đoán cũng đoán không ra, như mưa như sương lại giống như gió. Giờ phút này, điều đó được thể hiện hoàn mỹ trên người công chúa Hòa Miêu.

Rốt cuộc, một cái bóng giống như quỷ hồn nhẹ nhàng đi vào, nắm theo một nam tử toàn thân bị trói giống như bánh chưng thịt. Khi nàng nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt kia, trong lòng cảm thấy có chút nhói đau.

Quả nhiên là hắn. Hắn lại... bị thương!

Ở trong mắt công chúa Hòa Miêu, Tiêu Lãng giống như một vị ma thần viễn cổ, dường như vĩnh viễn không thể chiến thắng. Thủ đoạn của hắn bá đạo, một chiêu giết chết con hải thú khủng bố kia. Vô số Thiên Đế đều không tiêu diệt được quân đoàn hải tặc Hỏa Xà. Nhưng hắn lại dễ dàng giết chết. Một mình hắn xông vào Bắc Minh, khuấy động phong vân Bắc Minh, một mình đối địch với tất cả vực diện Bắc Minh...