Yêu Giả Vi Vương

Chương 649: Mất trí nhớ?



Nước, ta muốn uống nước!

Tiêu Lãng đã ngủ say ba tháng, tuy rằng có năng lượng đan bổ sung năng lượng, nhưng thân thể xem ra cực kỳ suy yếu. Con mắt hắn uể oải mở ra, không ngừng thở khẽ.

Công chúa Hòa Miêu đi tới, nhìn thấy Tiêu Lãng tỉnh lại, nhất thời mừng như điên lên. Nàng không nghĩ được gì nữa, luống cuống tay chân tới bên bàn rót một chén nước, đi tới trước giường. Nhưng bởi vì chưa bao giờ hầu hạ người khác, nàng không biết phải cho Tiêu Lãng uống nước thế nào...

- Hắn là ai vậy?

Một âm thanh lạnh lẽo âm trầm vang lên. Công tử Mặc Hàn theo cung nữ đi đến. Ánh mắt đầu tiên nhìn chằm chằm vào Tiêu Lãng. Trên mặt càng âm trầm hơn. Sát khí trên người hắn, khiến mấy cung nữ đều có chút thấu không dám đi qua.

Vèo!

Một bóng người từ phía sau hắn bắn mạnh đến, xuất hiện ở bên trong phòng. Trên người cũng tỏa ra khí thế toàn thịnh, tập trung vào công tử Mặc Hàn. Không ngờ người đó chính là Hinh di.

Chắc hẳn Hinh di cảm nhận được sát khí trên người công tử Mặc Hàn, sợ hắn làm ra chuyện khác người, nên đi ra canh phòng trước.

- Hòa Nê, cho hắn uống nước!

Công chúa Hòa Miêu luống cuống tay chân nhưng căn bản không cho Tiêu Lãng uống nước được. Lại thêm công tử Mặc Hàn tiến vào, nàng càng hoảng loạn. Cuối cùng nàng sai cung nữ thiếp thân cho Tiêu Lãng nước uống, bản thân xoay người nhìn về phía công tử Mặc Hàn, có chút hổ thẹn nói với hắn:

- Ca ca Mặc Hàn, ca ca rời đi trước được không? Qua một thời gian ngắn nữa, Hòa Nhi tất nhiên sẽ cho ca ca một công đạo!

- Cho ta một công đạo sao?

Công tử Mặc Hàn cười lạnh. Trong khuê các vị hôn thê của hắn giấu một nam nhân? Vậy còn muốn cho hắn một công đạo thế nào?

Cho dù phẩm hạnh của công tử Mặc Hàn tại Bắc Minh được công nhận là tốt, nhưng không nên quên hắn là một nam nhân. Nếu như những công tử khác nhìn thấy tình huống như thế, sợ là đã sớm nhấc đao giết người? Có thể nhịn đến bây giờ, xem như công tử Mặc Hàn đã thật sự có phong độ rồi!

Công tử Mặc Hàn không nhìn Hòa Nhi, cặp mắt rất nghiêm khắc, quét vài lần Tiêu Lãng rốt cuộc phát hiện có chút quen mắt. Kết hợp với chuyện đã xảy ra gần đây, hắn đoán được thân phận Tiêu Lãng. Hắn lãnh đạm nói:

- Là ngươi? Tiêu Lãng? Tốt, rất tốt!

Công chúa Hòa Miêu thầm rùng mình nhất thời hoảng sợ. Mặc Hàn lại nhận ra được thân phận Tiêu Lãng. Cho dù hắn không động thủ, chỉ cần truyền tin tức ra ngoài, nàng sợ là không thể tiếp tục bảo vệ được Tiêu Lãng được nữa?

Giờ phút này Tiêu Lãng suy yếu như vậy, một khi tin tức bị tiết lộ ra ngoài tuyệt đối chỉ có một con đường chết. Nàng lập tức nhìn công tử Mặc Hàn khẩn cầu, nói:

- Ca ca Mặc Hàn, đại nhân Tiêu Lãng có ơn cứu mạng đối với Hòa Nhi. Nếu không nhờ có hắn, Hòa Nhi đã sớm chết trong biển Băng Tuyết. Van xin ca ca Mặc Hàn, ca ca đứng tiết lộ tin tức hắn ở đây này ngoài. Hắn sẽ bị người ta giết chết mất!

Công tử Mặc Hàn cười lạnh một tiếng nói:

- Tiết lộ tin tức ra ngoài? Hòa Nhi nàng coi thường ta như vậy sao? Thủ đoạn bỉ ổi như vậy Mặc Hàn ta không làm được! Tiêu Lãng... Nghe nói ngươi rất mạnh? Có giỏi quyết một trận tử chiến với ta không?

Tiêu Lãng vừa uống mấy ngụm nước, hơi thở có chút hòa hoãn. Hắn nhìn vô số ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm, có chút mờ mịt. Sau đó hắn không để ý tới sự khiêu khích của công tử Mặc Hàn, suy yếu nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

- Không, hắn suy yếu như thế, ca ca Mặc Hàn không nên quyết đấu!

Nước mắt Hòa Nhi tuôn rơi. Trong tình huống như thế nàng hoàn toàn không biết phải làm sao.

- Suy yếu?

Công tử Mặc Hàn thản nhiên nhìn Tiêu Lãng một chút, sau đó cắn răng nói:

- Được, sau một tháng nữa, ta sẽ trở lại. Chờ hắn khôi phục, lại quyết một trận sinh tử!

Nói xong công tử Mặc Hàn xoay người rời đi, cực kỳ hào hiệp. Cho dù trong lòng hắn vô cùng thống khổ, bước chân rời đi vẫn rất trầm ổn. Đệ nhất công tử Bắc Minh, quả là danh bất hư truyền!

- Ca ca Mặc Hàn...

Nước mắt công chúa Hòa Miêu lại càng tuôn trào. Nhưng mấy cung nữ bên cạnh trong lòng hoàn toàn ngổn ngang. Việc đã ầm ĩ tới mức này, bất luận kết cục thế nào, các nàng nhất định sẽ bị Thánh chủ trách phạt.

Công chúa Hòa Miêu cắn môi nhìn ra bên ngoài một chút, sau đó giậm chân một cái không nghĩ nhiều nữa. Nàng quay đầu nhìn về Tiêu Lãng, mở miệng nói:

- Đại nhân Tiêu Lãng, đại nhân... có khỏe không?

Cảm nhận được vô số đôi mắt lại tập trung vào mình, con mắt Tiêu Lãng hơi nhắm lại liền mở ra. Trong mắt lộ ra vẻ mờ mịt. Hắn mở hai mắt, nhìn công chúa Hòa Miêu suy yếu hỏi:

- Vị tiểu thư này, tiểu thư đang hỏi ta sao?

Tiểu thư Hòa Nhi và mấy cung nữ nhìn nhau một chút, trong mắt xuất hiện một sự hoang mang. Nàng mở miệng lần nữa nói:

- Đại nhân Tiêu Lãng, đại nhân thật sự không có chuyện gì chứ?

Tiêu Lãng mở trừng hai mắt, nhìn mọi người rất lâu, trong mắt lộ vẻ mờ mịt, khó nhọc mở miệng nói:

- Tiêu Lãng là ai? Vị tiểu thư này, tiểu thư... Là ai? Đây... là chỗ nào? Ừm! Ta tại sao không nghĩ ra được cái gì vậy?

- A...

Mấy người trợn tròn mắt. Nhưng hai mắt Hinh di lại phát ra hai đạo hào quang, nhìn rất lâu vào đầu Tiêu Lãng. Sau nửa canh giờ, Hinh di mới thở ra một hơi thật dài nói:

- Hắn rất may mắn. Linh hồn của hắn không bị hao tổn quá nghiêm trọng. Hắn cũng rất bất hạnh. Trong đầu của hắn trống rỗng. Nói cách khác... Hắn mất trí nhớ rồi!

- Mất trí nhớ?

Tiểu thư Hòa Nhi che ngực kinh ngạc kêu lên. Nàng nhìn chằm chằm vào Tiêu Lãng rất lâu, vẫn không dám tin mở miệng hỏi:

- Đại nhân Tiêu Lãng, ta là Hòa Nhi. Đại nhân đã cứu ta một mạng ở biển Băng Tuyết, dùng một thanh trường kiếm màu xanh giết chết một con hung thú rất cường đại. Đại nhân còn có một chiếc chiến xa với tốc độ rất nhanh, còn tiêu diệt quân đoàn hải tặc Hỏa Xà. Đại nhân thật sự không nhớ sao?

Tiêu Lãng mờ mịt lắc đầu, nhẹ giọng nói:

- Không nhớ rõ, ta không nhớ gì cả. Đầu ta rất đau, a, a!

Nhìn Tiêu Lãng ôm đầu đau khổ, công chúa Hòa Miêu hoảng hốt. Nàng vội vàng nhìn Hinh di cầu cứu. Hinh di khoát tay áo nói:

- Tất cả đi ra ngoài đi. Mất trí nhớ không giống như phong ấn ký ức. Không có cách nào, chỉ có thể xem sau này có thể tự động hồi phục hay không thôi. Hiện tại cũng không nên khiến hắn kích động. Trước tiên để thân thể hắn an dưỡng được rồi! Ai...

- Hắn lại quên ta...

Trong lòng Tiểu thư Hòa Nhi đột ngột cảm giác cực kỳ mất mát. Nàng lại nghĩ tới sau một tháng nữa, công tử Mặc Hàn còn muốn tìm Tiêu Lãng quyết đấu, còn là quyết đấu sinh tử, lòng nàng hoàn toàn ngổn ngang, lệ oan ức rơi xuống.

Công tử Mặc Hàn quả nhiên là một nhân vật không tầm thường. Cung nữ thiếp thân Hòa Nê đi ra ngoài tìm hiểu tin tức một chút, phát hiện hắn lại đi gặp Thánh chủ vực diện Hòa Đường, nhưng căn bản không nói một câu, giống như trong Hòa Miêu Các hoàn toàn không phát sinh chuyện gì. Cuối cùng, thật ra có nói một câu, sau một tháng sẽ trở lại.

Rất rõ ràng, công tử Mặc Hàn là một người vô cùng hiếu thắng, chuẩn bị sau một tháng tự mình ra tay xử lý việc này. Hắn cũng tuân thủ lời hứa không tiết lộ chuyện này ra ngoài. Tạm thời, sự an toàn của Tiêu Lãng vẫn được bảo đảm.

Hòa Miêu Các lại trở nên yên tĩnh. Chỉ có điều lần này có thêm một nam tử cái gì cũng không nhớ. Thân thể Tiêu Lãng khôi phục rất nhanh. Chỉ sau ba ngày, hắn đã hoàn toàn khôi phục như cũ.

Nhưng hắn không nhớ được bất kỳ điều gì. Ngay cả mình có chiếc chiến xa chí tôn, có vô số Thảo Đằng, có một thanh thần binh rất lợi hại, hắn cũng không nhớ rõ. Trong đầu của hắn trống rỗng, đã biến thành một tờ giấy trắng. Dường như đều bởi vì linh hồn bị hao tổn, tất cả ký ức biến mất...