Yêu Giả Vi Vương

Chương 67: Ta múa may với ngươi



Tiêu Cuồng được đám hộ vệ nâng đi trị thương ngay, nhưng trừ gia chủ của Tiêu gia, Tiêu Thanh Long, Tiêu Dã ra, không ai quan tâm tình trạng của gã. Đa số người tập trung vào Tả Minh kiêu ngạo đứng giữa đại điện.

Chiến Suất cảnh hai mươi tuổi!

Mặc kệ Tả gia trả giá đắt như thế nào, Tả Minh có tư cách kiêu ngạo.

Võ giả tu luyện bốn mươi năm đầu là thời gian hoàng kim, càng trẻ tuổi mà cảnh giới cao thì thành tựu sau này càng lớn. Bởi vậy thiếu niên thiên tài mới được các gia tộc chú trọng, đó là hy vọng tương lai dẫn dắt gia tộc đi hướng huy hoàng.

Thế hệ hiện thời của bốn siêu cấp thế gia đều có một đệ nhất công tử. Tả gia là Tả Minh, Tiêu gia là Tiêu Cuồng, Đông Phương gia là Đông Phương Mạc Nhiên. Nghịch gia rất bí ẩn, các tiểu thư, công tử ít khi lộ mặt. Đế đô còn có một công tử của đại gia tộc, Trà gia, Trà Mộc công tử, cũng hai mươi tuổi, tư chất kiêu ngạo. Bốn người này chính là bốn công tử có tư chất tốt nhất thế hệ trẻ. Hôm nay Tả Minh dẫn đầu một bước, trước tiên đột phá Chiến Suất cảnh trở thành đứng đầu bốn công tử.

Thật ra các gia tộc còn có nhiều tiểu thư có tư chất không tệ, ví dụ như Tử Sam công chúa trong đại điện. Đáng tiếc nữ tử thân thể thuần âm, dù lúc trẻ tuổi có tư chất nghịch thiên cỡ nào thì thành tựu sau này không lớn. Hiếm có ai giống như tộc trưởng của Tả gia, Tả Bình Bình có thể trở thành tuyệt thế cường giả, cao tầng trong gia tộc.

Tộc trưởng của Tả gia, Tả Bình Bình cười rạng rỡ, đắc ý nhìn lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử. Tả Minh một chiêu trọng thương Tiêu Cuồng tương đương ở trước mặt mọi người đâm lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử một đao, tâm tình lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử rất sảng khoái.

Tả Minh cũng thích thú, mấy ngày trước gã đã đột phá nhưng tộc trưởng của Tả gia, Tả Bình Bình dặn gia tộc không được tung tin ra. Mới đầu Tả Minh không hiểu giờ đã biết mục đích của tộc trưởng của Tả gia, Tả Bình Bình. Rõ ràng tộc trưởng của Tả gia, Tả Bình Bình là vì mngayf hôm nay muốn cho lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử mất mặt, cũng để Tả Minh nhất minh kinh nhân.

Tả Minh lén liếc Tử Sam công chúa, thấy nàng nhìn mình chằm chằm thì càng sướng rơn, sống lưng thẳng tắp.

Tả Minh kiêu ngạo nhìn Tiêu Lãng, lạnh lùng cười, chậm rãi nói:

- Xem ra thế hệ này Tiêu gia không có nhân tài gì, Tả Minh đắc tội.

So với một cước vừa rồi thì câu nói này càng làm người ta tổn thương. Lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử luôn hờ hững cụp mi mắt uống trà giờ nhịn không được nặng nề đặt xuống, rõ ràng rất tức giận.

Vừa lúc Tiêu Lãng ăn xong chân lộc thứ hai, ngẩng đầu lên, mặt đầy dầu mỡ như quỷ chết đói.

Tiêu Lãng thấy bóng lưng lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử cô đơn, mặt âm trầm, chợt lên tiếng:

- Họ Tả, chờ đã.

Giọng Tiêu Lãng không lớn nhưng thành công hấp dẫn ánh mắt mọi người. Nhiều người nhìn thiếu niên mặt không có gì đặc sắc, hơi nhát gan, họ không hiểu có chuyện gì, hắn có thể nói gì, làm cái gì?

Mặt gia chủ của Tiêu gia, Tiêu Thanh Long đen như than rừng Tiêu Lãng, dường như răn đe hắn đừng nhiều chuyện. Giờ phút này, càng nói nhiều thì Tiêu gia càng lugns túng. Lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử nghi hoặc quay đầu nhìn Tiêu Lãng, không hiểu hắn muốn làm gì.

Tiêu Lãng cười với lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử, cầm khăn tay cung nữ đưa lau tay dính đầy mỡ, đứng dậy, bình tĩnh nhìn Tả Minh.

Tiêu Lãng cười nói:

- Tuy ta đã hứa với gia gia là có đánh chết cũng không đè nữ nhân Tả gia, nhưng... Hái công tử của Tả gia thì vẫn được. Đến đây, ta ăn no rồi, cùng ngươi múa may.

Mắt lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử sáng lên, sáng đến chói mắt. Mặt gia chủ của Tiêu gia, Tiêu Thanh Long càng đen, khó chịu vì Tiêu Lãng chủ động đưa lên cửa làm mặt Tiêu gia lại bị người ta đánh nữa.

Toàn trường xôn xao.

NHiều người kinh ngạc, sau đó là giễu cợt, cười khẩy.

Chiến Suất cảnh!

Chiến Suất cảnh có thể phóng Huyền khí ra ngoài, ngươi chỉ là một thiếu niên mười bảy tuổi, lúc trước không được Tiêu gia bồi dưỡng. Dù Tả Minh không phóng ra thần hồn vẫn có thể dễ dàng diệt ngươi, Tiêu Cuồng thua trong một chiêu, đây chẳng phải là ngươi chủ động đưa mặt cho người ta đánh sao?

Trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Tử Sam công chúa càng lộ rõ ghét cay ghét đắng, nàng cảm thấy không có thực lực mà bày đặt lấy le chẳng khác gì thiếu não. Tiểu thư của Tả gia cười tươi như hoa, thu thủy lăn tăn, đẹp đến khó tả, hiển nhiên nàng đang rất vui, chờ cuồng đồ ba phen bốn bạn gián tiếp nhục nhã nàng sẽ có kết cuộc như thế nào!

Tả Minh kinh ngạc bản năng hỏi:

- Ngươi xác định?

Tả Minh lập tức phản ứng lại, khinh thường nói:

- Ta thấy ngươi nên ngồi trở lại đi, khi ta ra tay thường không thích điểm đến mới thôi. Lát nữa trọng thương ngươi thì e rằng lão thái gia của Tiêu gia sẽ giận dữ.

Tiêu Lãng lười biếng đi tới giữa đại điện, phủi tay, lạnh nhạt nhìn Tả Minh.

Tiêu Lãng mỉm cười nói:

- Vậy càng tốt, ta ra tay cũng không biết nặng nhẹ, lát nữa trọng thương ngươi, mong rằng tộc trưởng của Tả gia sẽ không để ý. Đến đây, hôm nay nếu ngươi có thể bị thương hoặc giết ta thì xem như ngươi giỏi.

Cuồng, cuồng vọng!

Xuẩn, ngu xuẩn!

Đây là ấn tượng của mọi người với Tiêu Lãng.

Mắt gia chủ của Tiêu gia, Tiêu Thanh Long lóe tia đùa cợt, lập tức thay bộ mặt lo lắng nhìn lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử.

Gia chủ của Tiêu gia, Tiêu Thanh Long nhỏ giọng nói: Nguồn tại http://Truyện FULL

- Tộc trưởng thấy sao...?

Lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử vung tay, dứt khoát nói:

- Không sao, để hắn chơi một chút.

Lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử lên tiếng, trận chiến đấu này không ai ngăn được. Mọi người nhìn chằm chằm vào Tiêu Lãng, muốn nhìn xem thiếu gia lọ lem đột nhiên xuất hiện của Tiêu gia rốt cuộc là ngu xuẩn hay thật sự có bản lĩnh.

Nhi tử của Tiêu Thanh Đế kinh tài tuyệt diễm rốt cuộc là sâu hay rồng?

- Tiểu huynh đệ Tiêu gia, mời!

Tả Minh nở nụ cười tàn nhẫn, phong độ phiên phiên vung tay, mắt đầy ý cười, hiển nhiên lòng rất vui vẻ.

Tiêu Lãng không chút ngượng ngùng, xông tới trước như báo săn mới ra khỏi lồng. Tiêu Lãng hơi cong người, mắt tựa dã thú, lạnh băng mà hung tàn. Người Tiêu Lãng có sát khí khát máu, cuồng bạo bao phủ Tả Minh làm thân thể gã cứng ngắc.

Mắt lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử lại sáng lên. Nụ cười đông cứng trên mặt tộc trưởng của Tả gia, Tả Bình Bình. Ánh mắt giễu cợt của các cường giả gia tộc không còn, thay thế là vẻ mặt nghiêm túc.

Bọn họ cảm nhận được sát khí từ người Tiêu Lãng, sát khí hung ác bạo ngược cuồng bạo như vậy nếu không phải võ giả tay nhuộm máu vô số thì tuyệt đối không có được. Ít nhất tất cả công tử trong đế đô có lẽ không ai được như vậy.

Tả Minh biến sắc mặt, không còn vẻ mặt xem thường mà là trầm trọng. Tả Minh bị sát khí của Tiêu Lãng bao phủ, bị ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm, gã cảm giác đối diện không còn là thiếu niên mười bảy tuổi mà là con Huyền thú khát máu, bạo ngược!

Tả Minh động!

Vốn Tả Minh định nhường Tiêu Lãng một chiêu nhưng giờ không dám sơ sảy, Huyền khí vòng quanh thân thể nhảy lên cao, chân sau lại làm ra năm tàn ảnh. Tả Minh trực tiếp sử dụng Vô Ảnh Thối, dốc hết sức định đánh bại Tiêu Lãng trong một chiêu.

Không uổng là công tử của thế gia đỉnh cấp.

Tiêu Lãng không ngừng, mắt híp lại. Không nói đến Tư Đồ Chiến Thiên, dù là Hỏa Phượng công tử đều kém xa Tả Minh. Tốc độ phản ứng của Tả Minh quá nhanh, công tử bao cỏ như Tư Đồ Chiến Thiên, Hỏa Phượng công tử không thể sánh bằng.

- Grao!

Tả Minh nhìn Tiêu Lãng ngày càng đến gần, lập tức tập trung vào ngực hắn, Huyền khí phóng ra ngoài. Huyền khí màu xanh hóa thành đao mang nửa vầng trăng từ trên cao bắn hướng ngực Tiêu Lãng.

Toàn trường tĩnh lặng nhìn Tiêu Lãng như tên ngốc vẫn lao nhanh vào Huyền khí, có tiếng thở dài. Xem ra họ đã đánh giá cao tiểu tử Tiêu gia.

Ba thước, hai thước, một thước!

Con ngươi Tiêu Lãng co rút, chợt khựng lại. Từ động đến tĩnh, thân thể Tiêu Lãng không chút lảo đảo. Huyền khí hóa kiếm xé gió lao đến, Tiêu Lãng làm ra động tác khiến mọi người không thể tin.