Yêu Giả Vi Vương

Chương 674: Bồi thường mười ngàn vạn huyền thạch



- Ngươi...

Sắc mặt công tử Ma Tiêu lại trầm xuống. Sát khí trong mắt hắn ngút trời. Hắn tức giận đến mức toàn thân đều run rẩy. Nếu như đổi lại là những người khác, cho dù là Tiểu Đao hắn cũng sẽ trực tiếp động thủ!

Hắn là ai vậy?

Chính là thiên tài có tư cách trở thành thiếu phủ chủ nhất trong Ma gia, đệ nhất công tử Ma gia! Tại phía bắc Thiên Châu, cho dù Thiên Đế gặp hắn cũng phải khách khí!

Không sai!

Hắn thực sự bảo Ma Cao đi Bắc Minh, mượn đao giết người!

Nhưng như vậy thì thế nào? Ai có thể làm chứng? Việc này cho dù làm ầm ĩ tới tận Mê Thần Cung, hắn cũng không sợ. Dù sao Ma Cao cũng không nói rõ, là người Bắc Minh tự chủ trương.

Hôm nay Ma Cao vừa vào thành đã bị Tiêu Lãng bắt, giờ phút này huyên náo khiến dư luận xôn xao, mặt mũi Ma gia đều bị ném sạch.

Vừa nãy Ma Tiêu bị các trưởng lão gọi đi giáo huấn một trận, bảo hắn lại đây nói chuyện với Tiêu Lãng. Tiêu Lãng bắt Ma Cao nhưng không giết, gọi đích danh hắn tới đây, ý tứ rất rõ ràng là muốn nói chuyện. Nhưng không nghĩ tới, hắn vừa qua Tiêu Lãng lại bá đạo như vậy? Trực tiếp bảo hắn cút? Không nói chuyện?

Hắn rất muốn trực tiếp đi thẳng một mạch, trở lại xin phụ thân hắn đang bế quan xuất quan, trực tiếp ra lực ép Tiêu Lãng. Không thể giết thì làm sao? Đánh trọng thương cũng được chứ? Tiêu Lãng không thể giết, người trong tộc hắn có thể giết được? Chỉ bằng một mình Tiêu Lãng có thể làm ra trò gì? Trực tiếp dùng thánh uy Thiên Đế trấn áp không phải là xong sao?

Nhưng Thiên Đế bên cạnh đột nhiên mở miệng, khiến hắn dừng bước chân lại. Thiên Đế kia nhìn Tiêu Lãng một chút, hòa khí nói:

- Tiêu phủ chủ, tiểu thư Lãnh Yên, vạn sự lấy hòa làm quý! Chúng ta mang theo thành ý đến, nếu như Ma Cao làm chuyện gì khiến hai vị tức giận, trước tiên ta đại biểu Ma gia xin lỗi!

Thiên Đế này vừa nói dứt lời, khiến vô số người kinh ngạc. Hắn nói cũng không lớn, nhưng rất nhiều võ giả bên ngoài thực lực đều không thấp, tất nhiên có thể nghe thấy rõ ràng. Thiên Đế này thực lực cũng không tính nhỏ. Tuy nhiên năm đó bởi vì Ma Đế có ân đối với hắn, cho nên hắn vẫn thần phục với Ma gia! Vị Thiên Đế này tên là Phượng Trúc đã ở tại Ma gia rất nhiều năm. Lời hắn nói trên ý nghĩa nhất định có thể đại biểu cho Ma gia.

Từ lúc nào... Ma gia trở nên dễ nói chuyện như vậy?

Mọi người lại một lần nữa có nhận thức mới đối với Tiêu Lãng. Nghe đồn thì nghe đồn, mọi người vẫn không mấy tin tưởng. Nhưng giờ phút này Ma gia cúi đầu, hoàn toàn khiến bọn họ ý thức được địa vị của Tiêu Lãng tại Thiên Châu.

Tiêu Lãng và Âu Dương Lãnh Yên liếc mắt nhìn nhau, cười. Tiêu Lãng hiểu rất rõ ràng điểm quan trọng khi đàm phán. Nếu muốn đàm phán nhất định phải có khí thế áp chế đối phương. Đương nhiên Tiêu Lãng thật ra cũng không muốn nói chuyện. Ma gia thực sự không muốn nói, vậy thì không nói chuyện càng tốt hơn.

Hắn rất thoả mãn với thái độ của Thiên Đế này. Khóe miệng hắn lộ ra một nụ cười, chỉ vào vị trí đối diện nói:

- Vị đại nhân này không tồi. Nào, ngồi xuống nói chuyện đi! Ma Tiêu, ngươi muốn trở thành thiếu phủ chủ, nên học vị đại nhân này một chút về cách làm người như thế nào? Bằng không Ma gia sớm muộn sẽ bị hủy ở trong tay ngươi!

Giọng điệu Tiêu Lãng như ông cụ non, khiến Âu Dương Lãnh Yên và mấy thị nữ cảm thấy buồn cười. Nhưng bọn họ cũng không dám cười, chỉ có thể cố nhịn. Nhưng sắc mặt công tử Ma Tiêu lúc trắng lúc xanh, cũng không dám phát hỏa chỉ có thể cố nhịn xuống.

Thiên đế Phượng Trúc là một nhân vật không tầm thường. Hắn mỉm cười gật đầu đi tới ghế đối diện ngồi xuống, mặt mỉm cười không nhìn ra nửa điểm miễn cưỡng. Lòng dạ hắn sâu như vậy khiến Tiêu Lãng cũng phải âm thầm kính phục.

Tiêu Lãng cầm bầu rượu lên, rót đầy một chén cho Thiên Đế Phượng Trúc, lúc này mới cười nhạt nói:

- Không cần nói lời vô nghĩa! Chuyện đã xảy ra thế nào chắc hẳn các ngươi cũng biết. Trưởng lão Ma gia các ngươi hãm hại ta, bản thân hắn cũng đã thừa nhận! Ta không quan tâm hắn có đúng là bị nhân vật lớn trong gia tộc của các ngươi âm thầm sai khiến hay là chủ ý của riêng hắn. Thật ra ở Bắc Minh ta đã mấy lần thiếu chút nữa thì chết. Tổn thất này đều phải tính trên người Ma gia!

Lời Tiêu Lãng nói rất thấu triệt. Ma Tiêu và Thiên Đế Phượng Trúc cũng tự nhiên rõ ràng. Chỉ có điều việc này không thể thừa nhận, bằng không Mê Thần Cung truy cứu xuống sẽ rất phiền toái. Công tử Ma Tiêu lập tức phản bác:

- Ma Cao chỉ một trưởng lão cấp thấp. Hành động của hắn làm sao có thể đại biểu cho Ma gia? Lại nói nữa, hắn làm sao gài bẫy ngươi được? Ngươi lấy chứng cứ ra đây!

Công tử Ma Tiêu vừa mở miệng, Tiêu Lãng liền không vui. Hắn lập tức vỗ một cái bàn nói:

- Lại không muốn nói chuyện đúng không? Gia tại Bắc Minh cửu tử nhất sinh, giờ phút này trong lòng cố kìm nén lửa giận. Ma Tiêu ngươi đừng ép ta ra tay giết ngươi!

- Ngươi...

Con mắt Ma Tiêu đã muốn phun lửa, phổi tức muốn nổ tung!

Nhưng hắn thật sự không dám tiếp tục chọc giận Tiêu Lãng. Bởi vì Âu Dương Lãnh Yên ở đây, nếu Tiêu Lãng thật sự động thủ, có thể dễ dàng giết chết hắn. Tính khí Tiêu Lãng ở Thiên Châu nổi tiếng nóng nảy. Năm đó ở ngoài Hắc Lân Thành, hắn đã tự mình cảm nhận...

- Được, được rồi! Tiêu phủ chủ, Ma Tiêu còn trẻ, tính tình kích động không hiểu chuyện. Đừng để ý!

Thiên Đế Phượng Trúc thoáng nhìn về phía Ma Tiêu, lập tức nói chuyện hòa giảng. Ma gia có ba Thiên Đế. Ma Đế đang bế quan. Còn có một Thiên Đế tính khí nóng nảy. Chuyện ngày hôm nay hắn không ra mặt sợ là nhất định sẽ càng ầm ĩ hơn. Đến lúc đó không cần quan tâm kết cục làm sao, Ma gia khẳng định không chỉ bị mất mặt, còn sẽ có người chết.

Hắn không để ý tới thái độ kiêu ngạo của Tiêu Lãng, cười ôn hòa nói:

-Tiêu phủ chủ, Ma Cao là trưởng lão Ma gia, có quan hệ với ta cũng không tồi. Không quan tâm cá nhân hắn có lỗi với Tiêu phủ chủ hay không, việc này ta đứng ra gánh vác. Muốn bồi thường thế nào ngươi cứ đưa ra cái giá. Một mình ta gánh chịu!

Thiên Đế Phượng Trúc nói chuyện rất chú ý, cũng không thừa nhận Ma Cao đã làm chuyện xấu, cũng giũ sạch Ma Cao và Ma gia. Cuối cùng hắn còn tỏ ra nghĩa nghĩ nhận gánh vác chuyện này, chuyển từ chuyện của Ma Tiêu thành ân oán cá nhân giữa Tiêu Lãng và Ma Cao. Đồng thời giọng điệu rất tốt, nói chuyện cũng khách khí, khiến Tiêu Lãng không thể nổi giận được.

- Nhìn đi, nhìn đi!

Tiêu Lãng thực sự đã nguôi giận rất nhiều, nhưng vẫn không buông tha cho Ma Tiêu. Hắn chỉ vào Thiên Đế Phượng Trúc căm phẫn sục sôi nói:

- Ma Tiêu, ngươi xem đại nhân nhà ngươi nói chuyện thế nào? Ngươi nói chuyện thế nào? Người trẻ tuổi có bốc đồng nhiệt huyết không tồi, nhưng mù quáng kích động như vậy lại biến thành kẻ ngốc. Ngươi như vậy sau này làm sao thống lĩnh được Ma Đế phủ? Vị đại nhân này... Ta thật lòng đề nghị nhà các ngươi thay thiếu phủ chủ. Ma Tiêu người này không được!

- Phụt!

Âu Dương Lãnh Yên rốt cuộc không nhịn được nữa, che miệng nở nụ cười. Đám thị nữ kia trực tiếp xoay người lại. Thiên đế Phượng Trúc, chưởng quỹ và hơn mười trưởng lão lại lộ vẻ lúng túng. Còn công tử Ma Tiêu trợn trừng mắt, thiếu chút nữa thì phun ra máu...

- Ha ha, lạc đề, lạc đề rồi!

Tiêu Lãng thấy tới thì dừng, quay đầu nhìn Thiên đế Phượng Trúc cười vài tiếng, rất thân thiết nói:

- Vừa nãy chúng ta nói tới đâu rồi? A... Đúng rồi bồi thường! Được! Vị đại nhân này không tồi, đủ nghĩa khí! Nể mặt ngươi ta cũng không giết Ma Cao. Dù sao giết người đều là không tốt. Như vậy đi, các ngươi tùy tiện... bồi thường mười ngàn vạn huyền thạch cho ta, việc này coi như xong. Sau này mọi người vẫn là bằng hữu!

- Phụt!

Rốt cuộc công tử Ma Tiêu không chịu được, một ngụm máu tươi phun ra tung toé. Rõ ràng hắn tức giận công tâm. Hơn mười trưởng lão phía sau công tử Ma Tiêu cũng trừng mắt thổi râu mép, tức giận không nói lên lời. Trong đại sảnh, mấy thị nữ và chưởng quỹ lại bị sợ đến mức chân mềm nhũn, đặt mông ngồi dưới đất.

Vô số võ giả vây xem bên ngoài, mắt phát ra tinh quang. Bọn họ chấn động trước một đống huyền thạch lớn như ngọn núi.